Tinh Giới (Dịch) - Kết Quả Xử Lý Vụ Hãm Hại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Tinh Giới (Dịch)


Kết Quả Xử Lý Vụ Hãm Hại



Chương 30: Kết quả xử lý vụ hãm hại

“Ta, ta không biết sẽ như vậy!”

Tả Hàn Yên bị Lâm Thiên trừng mắt, trong lòng lại có vài phần sợ hãi, lúng túng như một nữ sinh nhỏ tuổi. Sinh viên bên dưới mỗi người đều trợn mắt há miệng, đây rốt cuộc ai là học sinh, ai là giáo viên? Chu Dao ngồi ở bàn đầu, thấy Lâm Thiên nói gì đó mà Tả Hàn Yên có vẻ thua lý, không nhịn được nghi hoặc.

Bên phía lầu năm góc.

“Sao công kích ngừng lại rồi?”

Robert lớn giọng nói.

“Chọc bọn ta sao!”

“Robert, xem ra đợt công kích này xuất hiện là để giúp tên gà hacker kia thoát thân, tên kia thuận lợi chạy rồi, đợt công kích này cũng dẹp ngay!”

Tên béo kia nói.

“Chẳng qua chạy cũng giỏi, công kích cấp S cũng không dễ ứng phó, trình độ chúng ta cũng đạt tới cấp A, nếu đội trưởng không ra tay, không nhất định ngăn được đối phương.”

“Công kích lần này, rõ ràng là đến từ dân gian, ài, cao thủ trong dân gian càng lúc càng nhiều rồi, công tác của chúng ta càng lúc càng khó làm.”

Robert bất lực nói.

“Tháng trước FBI bắt được tiểu tử đó thì sao? Có chịu quy thuận không, thực lực của hắn được xét cấp S, có hắn gia nhập bọn ta cũng thoải mái hơn một chút.”

“Không có, tiểu tử đó luôn có thái độ bất hợp tác, hắn phải đối mặt với án tù có thể dài tới mười tám năm.”

Robert cười nói:

“Trung Quốc có một câu gọi là gì? Mười tám năm sau lại là một tên hảo hán, chỉ là chờ mười tám năm sau, tên thiên tài vi tính đó sợ là máy tính trông thế nào cũng chẳng biết, công nghệ phát triển thế này, đừng nói mười tám năm, cho dù mười tám tháng không tiếp xúc với vi tính, trình độ đã hạ xuống mấy cấp rồi.”

Bên phía nhóm Lâm Thiên, bốn người hoàn toàn không tranh được quyền lợi nghỉ học này. Tiếng chuông hết giờ vang lên, bốn người nhanh chóng lui khỏi giảng đường.

“Lão tam, khai thật đi, có phải vi tính ngươi rất lợi hại?”

Trở về phòng, Tả Vân Phi cười hè hè nói.

“Ai nói vậy, ta là thằng mù vi tính, dùng máy tính chỉ để lên QQ!”

Lâm Thiên bĩu môi nói.

Tả Vân Phi nói:

“Vậy thì ngươi nói coi, vì sao ta cũng không biết địa chỉ đó là lầu năm góc mà ngươi lại biết?”

“Lúc trước lên mạng chơi có nhìn thấy nên hơi quen mắt, sau này cuối cùng nhớ lại được.”

Bây giờ Lâm Thiên nói dối cũng không cần nháy mắt rồi.

“Thật sao?”

Tả Vân Phi nghi hoặc hỏi. Lâm Thiên dang hai tay ra:

“Sự thật thì máy tính ta cũng mới mua mấy ngày trước, trước đó thì máy tính cũng chưa từng tiếp xúc, ngươi nói ta làm sao có thể là cao thủ vi tính?”

“Vậy cũng đúng!”

Tả Vân Phi miễn cưỡng chấp nhận cách giải thích của Lâm Thiên.

“Lão tam à, ta nói ngươi đúng là khúc gỗ mà, Chu Dao đi một mình, ngươi cũng không biết đưa cô ấy về phòng nữa.”

“Ta và cô ấy không có quan hệ gì.”

Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Lão tứ, ngươi nên học tập tiểu Bạch đi, hắn vừa về đã chuẩn bị tu luyện rồi, mà ngươi còn ở đây nói nhảm với ta, chẳng trách thực lực ngươi yếu hơn hắn.”

Tiêu Bạch chìm vào tu luyện, Ngụy Phong ôm một quả bóng rổ đi ra ngoài.

“Lão tam, ngươi ra đây với ta một chuyến.”

Tả Vân Phi nói, đi ra ban công, Lâm Thiên trong lòng hiếu kỳ, Tả Vân Phi tìm hắn nói chuyện gì mà lại ra vẻ rất chính thức như vậy.

“Lão tam, ngươi đại khái cũng biết chúng ta sử dụng quan hệ đi tra người hãm hại ngươi.”

Tả Vân Phi nói.

“Kết quả đã có rồi, là Vương Hạo âm thầm phái người làm, chẳng qua cha Vương Hạo coi như là nhân vật thủ đoạn thông thiên, tên hiếp con nhỏ đó bị lão đẩy đi rồi. Chẳng qua lại vứt hết quan hệ giữa tên kia với Vương Hạo, ài, các thế lực có liên can về lợi ích, chuyện này ba ta thông báo cho ta, không tiện điều tra tiếp nữa, mà tiểu Bạch và lão Ngụy hẳn cũng như vậy.”

“Lão tứ, cảm ơn các ngươi, làm vậy là đủ rồi. Vương Hạo, hắn sau này sẽ có báo ứng!”

Trong mắt Lâm Thiên chớp lên ánh sáng lạnh.

“Vậy người hiếp dâm con nhỏ đó có phải bị bắt rồi? Con nhỏ đó biết chưa?”

Tả Vân Phi gật đầu:

“Bị bắt rồi, cảnh sát đã thông báo cho con nhỏ đó và người nhà của nó rồi.”

Lâm Thiên trầm mặc một lúc, nói:

“Lão tứ, giúp ta hai chuyện, nói cho cùng cũng vì ta mà con nhỏ đó mới bị hại như vậy, ngươi giúp ta đưa 500.000 cho con nhỏ đó. Ngoài ra”

Lâm Thiên đưa tay vào túi, viên kim cương lớn trong suốt không màu trong Tinh Giới xuất hiện trong tay hắn, hắn lấy ra rồi xòe tay, cho viên kim cương xuất hiện trước mắt Tả Vân Phi:

“Giúp ta bán đấu giá viên kim cương này, đừng dùng danh nghĩa của ta.”

“Oa, lão tam, ngươi đúng là chân nhân bất lộ tướng, kim cương to vậy trong vậy, bán đấu giá tuyệt đối đạt tới mấy triệu đô la đó!”

Tả Vân Phi nhận viên kim cương.

“Được, hai việc này đều là chuyện nhỏ, bỏ chút thời gian giúp ngươi là được. Bên phía Hồng Kông mấy ngày nay có một buổi đấu giá lớn, nếu viên kim cương này tham gia đấu giá, nhất định sẽ bán được một cái giá khiến người ta hài long.”

Tả Vân Phi không hỏi Lâm Thiên lấy đâu ra kim cương, mỗi người có bí mật của mình, chỉ là Lâm Thiên trong mắt hắn lại càng thần bí hơn một chút, vốn cho rằng Lâm Thiên là một người bình thường, không ngờ hắn cũng là một cao thủ có thể chống lại đạn súng bắn tỉa, vốn cho rằng Lâm Thiên không có tiền, không ngờ vừa ra tay là một viên kim cương giá mấy triệu đô la.

Lâm Thiên đưa kim cương cho Tả Vân Phi đi đấu giá cũng là đã suy nghĩ cẩn thận. Một mặt, hắn xác định chính mình không có kênh tốt, lại dễ làm lộ thân phận, mặt khác, với khả năng của Tả gia, tự nhiên có thể đấu giá viên kim cương này được nhiều tiền hơn, mà sau này nếu có nhiều chỗ dùng tiền hơn, bọn Tả Vân Phi cũng sẽ không lấy làm lạ.

Trên diễn đàn đại học Hải Thiên lại xuất hiện một topic liên quan tới Lâm Thiên, trong topic có một tấm hình người hiếp dâm nữ sinh kia, còn có một tấm mặt nạ nhân tạo, khuôn mặt chính là Lâm Thiên không nghi ngờ gì, cả bài post có rất nhiều chứng cứ, như lời khai của tên kia, nguồn gốc thuốc mê, địa điểm phạm tội, số liệu kiểm tra AND từ lông ở địa điểm đó…

“Ha ha, ta nói mà, Lâm Thiên sao có thể là loại người như vậy, hắn tuy đi gần Chu Dao một chút, nhưng mọi người cũng không thể vì vậy mà hoài nghi nhân phẩm của hắn!”

Một vị nhân huynh reply, chẳng qua dường như trong số những người lúc trước chửi Lâm Thiên te tua tơi tả cũng có hắn.

“Ài, tin nghe lời gièm pha, hiểu nhầm bạn học Lâm Thiên rồi, học trưởng có tội a!”

“Đậu phộng, đừng để ta gặp tên hãm hại Lâm Thiên kia, nếu không để mọi người cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ như vậy…”

“Ủng hộ Lâm Thiên, bọn ta đều xin lỗi ngươi về vụ này, chẳng qua chuyện liên quan tới Chu Dao, ngươi vẫn đứng ở phe đối nghịch với quảng đại quần chúng nhân dân!”

Bài viết xuất hiện vào 11 giờ trưa, chẳng qua sau một buổi trưa, số reply đã hơn 3000, cái tên Lâm Thiên hoàn toàn nổi tiếng trên toàn diễn đàn đại học Hải Thiên, danh khí nhất thời che phủ cả mười hoa khôi mới vừa bầu ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN