Tinh Giới (Dịch)
Tấn Công Server
Chương 29: Tấn công server
“Ngươi nói đúng rồi, ta dám!”
Gần đây đắc tội quá nhiều người rồi, mà mỗi người lai lịch đều lớn hết cỡ, đắc tội thêm một học sinh bình thường Lâm Thiên cũng không để ý, thò tay ra nhẹ nhàng chém một cú bằng cạnh bàn tay lên cổ tên tóc vàng, tên tóc vàng muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị Lâm Thiên chém một cú mà sao còn nói được gì nữa, thân người mềm đi muốn ngã, Lâm Thiên nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn ném ra khỏi giảng đường giữa lúc mọi người xung quanh đang trợn mắt há miệng. Bên ngoài giảng đường còn vây xem không ít người, lúc này thấy Lâm Thiên kéo tên tóc vàng ra khỏi giảng đường ném lên mặt đất như con chó chết, đều chợt lạnh trong lòng, thầm cảm thấy may mắn mình vừa rồi lựa chọn ra ngoài giảng đường là sáng suốt, nếu không bị người ta ném ra, mặt mũi đều rớt xuống Thái Bình Dương rồi!
Thủ đoạn của Tả Vân Phi và Ngụy Phong cũng không ôn nhu hơn Lâm Thiên bao nhiêu. Tên Tả Vân Phi phụ trách bị hắn vặn hai tay nâng lên quá đầu ném ra ngoài, còn tên Ngụy Phong phụ trách thì bị hắn nhấc lên như một con gà ném ra ngoài giảng đường, mọi người nhìn mà thấy lạnh xương sống.
“Được rồi, các ngươi về giảng đường ngồi đi, học thôi!”
Tả Hàn Yên nói với nhóm Lâm Thiên. Đối mặt với vị chủ nhân mạnh mẽ này, nhóm Lâm Thiên mới vừa uy phong lúc này đành thành thật đi vào giảng đường tìm bốn chỗ ngồi ở hàng ghế sau ngồi xuống. Bắt đầu bài giảng, nói thật, Tả Hàn Yên giảng bài cực kỳ sinh động, cho dù thứ nhạt nhẽo như cơ sở vi tính cũng được cô giảng ra vài phần mùi vị, chẳng qua, bốn người nhóm Lâm Thiên đều không tập trung nghe giảng. Tả Vân Phi thì không cần phải nói, trình độ vi tính của hắn không kém gì một giáo viên vi tính bình thường, nghe bài này giống như bắt sinh viên đại học đi nghe bài giảng tiểu học vậy. Ngụy Phong, nếu không có gì bất ngờ, tương lai hắn sẽ vào quân đội, học hay không học cũng như nhau, hơn nữa những thứ như cơ sở vi tính này hắn cũng rành rồi. Tiêu Bạch, lúc ban đầu hắn chọn ngành là chọn đại, không có hứng thú lớn với vi tính, lên đại học thuần túy là thể nghiệm cuộc sống. Còn Lâm Thiên, nói thật, đối với vi tính hắn chỉ dừng lại ở mức có thể lên mạng, khỏi nói tới chuyện hiểu, càng không phải nói chuyện tinh thông, chẳng qua có quang não đỉnh cấp của đế quốc văn minh cấp 12 là Tiểu Linh, bản thân hắn có tinh thông hay không thì liên can gì. Ra một cái mệnh lệnh, Tiểu Linh sẽ làm tốt cho hắn, học tập tri thức vi tính căn bản là lãng phí thời gian, cho dù hắn học cả đời có thể lợi hại hơn Tiểu Linh sao? Mới đầu khi chọn ngành vi tính, chẳng qua là thấy ngành này tương đối hấp dẫn, tương lai dễ tìm việc làm, còn bây giờ, trong Tinh Giới còn nằm mấy viên kim cương giá trăm triệu, tự nhiên không phải lo chuyện tìm việc làm trong tương lai.
“Ài, các anh em, môn học này chỉ sợ không cách nào trốn được, cô út của ta sao lại chạy tới đây làm giảng viên, thật là nghĩ không thông.”
Tả Vân Phi thở dài nói.
“Người phi thường làm việc phi thường!”
Ngụy Phong nói.
Tiêu Bạch vẫn luôn không nghe giảng mà cẩn thận đánh giá Tả Hàn Yên trên bục giảng:
“Lão tứ, cô út ngươi thật sự rất mạnh, nhất cử nhất động của bả dường như đều bao hàm không ít ý nghĩa sâu xa của võ học, ta muốn đạt tới mức của bả cũng cần ít nhất mười năm. Mà tới lúc đó, không biết bả đã mạnh tới mức nào rồi!”
“Còn cho rằng ngươi nhìn trúng cô út ta rồi chứ, không ngờ ngươi chỉ chú ý tới mặt này thôi, ta sớm nên nghĩ tới, khúc gỗ lấp lánh hàn quang ngươi không thể rã đông nảy mầm trong một buổi được.”
Tả Vân Phi lắc đầu nói.
“Cô út ngươi cùng một loại người với Mộ Dung Tuyết, trong lòng họ hết sức kiêu ngạo.”
Ngụy Phong nói.
Tả Vân Phi gật đầu:
“Với dung mạo của cô út ta, các ngươi cũng biết người có ý với bả không ít, nhưng mấy thằng cha đó mỗi người đều bị bả đánh bại trong vòng mấy chiêu làm cho ảo não, sau này căn bản không còn ai dám tìm tới cửa nữa, ba ta buồn rầu vì điều này suốt!”
“Tả Vân Phi, các ngươi lầm bầm gì đó, cho rằng mình rất bản lĩnh sao?”
Tả Hàn Yên lạnh mặt lại.
“Ở đây có một địa chỉ web, nếu trong mười phút các ngươi xâm nhập thành công, từ nay các ngươi không cần học môn của ta nữa, cuối học kỳ các ngươi đạt điểm tối đa!”
Trên mặt Tả Vân Phi hiện lên vẻ hưng phấn, đối với một kẻ lập chí thành hacker đỉnh cấp và đã nỗ lực rất nhiều năm như hắn, tự tin tuyệt đối là không thiếu.
“Lão Ngụy, tiểu Bạch, lão tam, thử đi, không phải một site thôi sao, vài phút là xâm nhập được rồi!”
Ngụy Phong và Tiêu Bạch nhìn nhau một cái, trong lòng hoàn toàn không xem trọng Tả Vân Phi, Tả Hàn Yên đã đưa ra con bài như vậy, địa chỉ web đó chỉ sợ không dễ xâm nhập. Lâm Thiên thì lại gật đầu:
“Lão tứ, thử coi, cùng lắm thì thất bại!”
Bốn người lên bục giảng trong ánh mắt đăm đăm của mọi người.
“Các ngươi ai lên trước? Chỉ cần một người thành công, môn của ta các ngươi không cần học nữa!”
Tả Hàn Yên nói.
“Để ta tới thử!”
Tả Vân Phi ngồi xuống.
“Địa chỉ nào đâu?”
“Cái này!”
Tả Hàn Yên mỉm cười mở một file ra, chỉ vào một địa chỉ gồm lung tung beng thứ ký hiệu trên đó nói.
“Ừm!”
Tả Vân Phi gật đầu, thần tình chuyên chú bắt đầu xâm nhập, hai tay quơ trên bàn phím như nước chảy mây trôi.
Tả Hàn Yên cười thầm trong lòng, đừng nói mười phút, cho dù mười ngày, mười tháng, Tả Vân Phi cũng đừng hòng xâm nhập vào địa chỉ đó.
Phút đầu tiên, Tả Vân Phi vẫn rất trấn định, phút thứ hai, trên trán Tả Vân Phi túa ra mồ hôi li ti, phút thứ ba, mồ hôi hột rơi tí tách xuống.
“Chủ nhân, địa chỉ này là lầu năm góc của nước Mĩ, thực lực của Tả Vân Phi còn chưa đủ, ít nhất đã dẫn tới sự chú ý của nhân viên an ninh, nếu trong một phút hắn còn không xóa dấu vết rút lui, rất có thể bị đối phương đuổi theo tới nhà.”
Tiểu Linh nói với Lâm Thiên.
Lâm Thiên vội vã, Tả Hàn Yên lần này chơi lớn rồi, sợ rằng cô ta cho rằng Tả Vân Phi không đủ sức gây sự chú ý với đối phương.
“Lão tứ, mau rút lui, xóa dấu vết!”
Lâm Thiên nhỏ giọng nói. Tả Vân Phi biết Lâm Thiên không phải kẻ làm chuyện vô cớ, cảm nhận được áp lực to lớn của đối phương, cũng vội vàng rút lui, chẳng qua hắn nhanh, đối phương phản kích càng nhanh hơn.
“Tiểu Linh, tìm cho đối phương chút phiền phức để cản tốc độ truy kích.”
Lâm Thiên nói trong đầu.
Tại trung tâm an ninh mạng của lầu năm góc.
“Ha ha, đang chán như con gián, không ngờ lại có một tên hacker con chạy tới!”
Robert cười lớn nói. Lầu năm góc thường bị hacker xâm nhập, đối với những công kích chưa đủ tư cách xếp hạng, bọn hắn đều lười phản kích, nhưng đối với một số hacker có cường độ tiến công nhất định, bọn hắn sẽ truy tra tới nơi. Công kích của Tả Vân Phi vừa khéo vượt qua cường độ tiến công mà họ thiết lập.
“Robert, đối đãi với tên hacker mới vào nghề của chúng ta, ngươi phải ôn nhu một chút!”
Một tên béo da trắng xoay người lại nói.
“Ta đã đủ ôn nhu rồi, ài, con gà đáng thương, nếu bị ta tóm được, ngươi sẽ bị mấy tên khốn FBI mời đi uống trà!”
Robert vừa nói, hai tay vừa gõ nhanh trên bàn phím.
“Tít! Tít! Tít!”
Âm thanh cảnh báo gấp rút vang lên.
“Robert, lập tức bỏ truy kích con gà đó, server gặp công kích cường độ cấp S, toàn thể nhân viên làm tốt công tác trong tay, phòng thủ chặt trận địa, bắt con cá lớn này!”
Bên Tả Vân Phi này, đối phương đã không truy kích nữa, hắn rất nhẹ nhàng xóa sạch vết tích rút lui.
“Cô Tả Hàn Yên, chẳng lẽ cô không biết địa chỉ đó là ở đâu? Không dưng để lão tứ tới công kích, cô có biết nếu không xong, đặc công của FBI nước Mỹ sẽ tìm tới cửa đó!”
Lâm Thiên thấp giọng phẫn nộ nói, thanh âm chỉ ba người bọn Tả Vân Phi và Tả Hàn Yên nghe được.
“Cũng may lần này vận may lão tứ không tệ, không biết vì sao đối phương ngừng truy kích.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!