Tinh Giới (Dịch) - Lam Băng Hải
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Tinh Giới (Dịch)


Lam Băng Hải



– Tứ tỷ, chỉ e rằng chúng ta không cứu được người nọ, Ma giới lớn như vậy, chưa nói đến việc chúng ta có thể đi vào đó hay không, cho dù vào được, chỉ riêng việc bảo toàn tính mạng cũng đã khó chứ đừng nói đến việc đi tìm Thôn Thiên thú. Dương Tuyết nói.

Thạch Huyên Hiên im lặng, nàng biết những điều Dương Tuyết nói đều là sự thật:

– Tứ muội, Tế Thế đại sư không phải đã nói trên người người nọ có mang theo dị bảo hay sao, cho dù là ở trong bụng của Thôn Thiên thú, cũng sẽ không có việc gì sao? Còn nếu như đây là số phận đã định, Ma giới lại là nơi nguy hiểm khôn lường, có lẽ ở trong bụng Thôn Thiên thú, lại là một nơi tu luyện tốt.

Dương Thi nói

Lâm Thiên gật gật đâu:

– Thi Nhi nói không sai, Thôn Thiên thú kia có lẽ thực lực đã đến bậc Đại La Kim Tiên, ở Ma giới thực lực như vậy quả thật rất không tồi, mà cũng chỉ khi đạt đến cấp bậc thực lực như vậy nó mới có thể đi đến Ma giới, có khả năng là muốn đem Từ Hàng Tịnh Trai vừa mới được chú ý kia hủy diệt, thực giảo hoạt cùng ẩn nhẫn, tên gia hỏa như vậy, cho dù là ở nơi như Ma giới, chỉ sợ muốn nó chết cũng là điều không dễ.

– Thiên, chúng ta phải làm sao bây giờ, công pháp tứ muội đang tu luyện đến Hợp Thể kì là không còn nữa rồi.

Đôi mi thanh tú của Mộ Dung Tuyết có phần nhíu lại, nói:

– Trời không tuyệt đường người, ta nghĩ chúng ta vẫn nên đi một chuyến đến Cực đảo xem sao, Từ Hàng Tịnh Trai tuy rằng không có người, nhưng công pháp chưa biết chừng được lưu lại.

Lâm Thiên nói.

Ánh mắt bốn cô gái nhất thời sáng lên. Dương Tuyết nói:

– Không sai, Từ Hàng Tịnh Trai nhất định cất giữ công pháp của sư môn, chúng ta nhất định có thể tìm được công pháp!

– Ta bây giờ phải đi ra ngoài, thời điểm đến Cực đảo ta sẽ thông báo cho các ngươi.

Lâm Thiên nói xong, nháy mắt liền biến mất trước mắt Thạch Huyên Hiên các nàng:

– Hừ, tên gia hỏa xấu xa, lại một mình đi ra ngoài tiêu sái.

Dương Tuyết Kiều hừ hừ nói.

Lam Băng bờ biển:

– Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, mau đi ra cho ta!

Lâm Thiên dưới đáy lòng gọi. Lâm Thiên vừa cất tiếng hô xong, con rắn tên Tiểu Hắc liền xuất hiện trước mặt hắn:

– Lâm Thiên, không phải đã nói nếu không có việc gì thì đừng gọi ta sao? Đừng nói ngươi lại gặp phải chuyện toái nữa đi?

Lâm Thiên chỉ về phía biển Lam Băng mênh mông kia nói:

– Ngươi cảm thấy thực lực của ta, có thể một người tự mình đi đến chỗ sâu nhất của hòn đảo kia sao?

Tiểu Hắc nhìn về phía biển Lam Tinh, sau một lát liền chớp chớp đôi mắt nhỏ nói:

– Có thể, bất quá khả năng rất thấp, không vượt quá một phần nghìn. Theo ý của ngươi, là muốn ta hộ tống ngươi đến hòn đảo nhỏ kia?

– Như thế nào, ngươi không muốn?

Lâm Thiên bình thản nói.

– Nguyện ý nguyện ý, chẳng qua là hiện tại ta chỉ là một long hồn, nếu như đi ra ngoài, có thể sẽ tiêu hao rất lớn…

Nói tới đây, hai con mắt Tiểu Hắc kia liền nhìn chằm chằm lấy Lâm Thiên. Lâm Thiên trừng mắt nói:

– Ngươi lại muốn đánh chủ ý xấu gì?

– Không, không có đánh chủ ý gì xấu cả, người nhìn đi, người vì không muốn mình trở thành một đại ma đầu, đều đã khống chế tộc độ tu luyện của mình, có rất nhiều linh hồn, đều không có hấp thu lãng phí, ta chỉ là muốn ngươi đem linh hồn này hấp thu chung, như vậy ngươi không cần phải cố gắng luyện hóa những linh hồn kia nữa, bởi chúng đều bại bởi ta, nói như vậy, chính là về sau nếu như người có gì cần hỗ trợ, ta liền không nói hai lời liền đi ra, như thế có được không? Tiểu Hắc nói:

– Ngươi lúc trước, không phải rất kiêu ngạo sao? Hiện tại có vẻ như tính cách đã thay đổi rồi nhỉ?

Lâm Thiên khẽ cười nói, giao dịch này, ngược lại rất tốt, dù sao hắn cũng không có tổn thất gì.

Con rắn Tiểu Hắc kia rơi xuống vai Lâm Thiên nói:

– Ta chỉ là nghĩ thông suốt rồi, ngươi là người lão chủ nhân lựa chọn, tương lai thành tựu đếm không hết, cùng ngươi đối đầu, đối tương lai sau này của ta không có lợi. Ngược lại, nếu như ta giúp ngươi, tương lai có thể thu lại được không ít báo đáp.

– Ngươi trái lại rất thành thực. Lâm Thiên nói:

– Ngươi biến thành một vật nhỏ bé như thế này, thật sự có thể áp chế được mãnh thú bên trong hải vực sao?

– Không thể, nhưng nếu thật sự nguy hiểm như ngươi nói, ta sẽ nhanh chóng động thủ, cái mạng nhỏ của ngươi nhất định sẽ không có việc gì, việc mà ngươi cần phải làm, đó chính là chiến đấu, không ngừng chiến đấu! Ngươi ở kì Phân Thần cũng đã lâu như vậy rồi, đột phá đến kì Hợp Thể nhất định không có vấn đề gì, trước tìm một chút yêu thú hoặc mãnh thú giết chết, sau đó lại nói chuyện đột phá sau, một khi thực lực đến kì Hợp Thể, không cần ta xuất thủ ngươi cũng có thể đi đến đảo nhỏ kia chỉ trong vài phút.

– Ta biết, mặc khác, đó là Cực đảo, không phải cái gì đảo nhỏ. Lâm Thiên nói:

– Tiểu Hắc, ngươi chú ý một chút, nếu như ta chết, ngươi cũng không sống lại được.

Lâm Thiên nói.

– Yên tâm, ngươi chết ta cũng không thể sống, ta nhất định sẽ vì mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, không để cho ngươi chết. Tiểu Hắc nói:

– Nè, ngươi là Tháp linh của Tàng Linh Tháp, nếu như ta chết, Tàng Linh Tháp hẳn sẽ không bị hủy diệt đi, vì sao ngươi vẫn không sống lại được?

Lâm Thiên nói.

– Lâm Thiên, ngươi là thật sự không biết hay đang giả vờ không biết đây, ngươi là chủ nhân của Tinh giới, nếu như ngươi chết, Tinh giới chắc chắn sẽ bị hủy diệt, bây giờ không gian của Tinh giới đang ở trong Thế giới, nếu như Tinh giớ bị hủy diệt như lời ngươi nói, lực hủy diệt khủng bố như vậy, đủ để đem một Tinh vực hóa thành hư vô, Tàng Tinh Tháp lại đứng mũi chịu sào, làm sao có thể may mắn tồn tại trong cái lực lượng hủy diệt khủng bố đến như vậy, kết quả cuối cùng không phải là ta đã chết sao? Tiểu Hắc nói:

– Nói thật, ngươi dù chết cũng đáng, Tinh vực chôn cùng ngươi.

Lâm Thiên sắc mặt có chút khó coi, hắn vốn nghĩ, nếu như hắn thật sự đã chết đi như đã nói, Thạch Huyên Hiên các nàng làm sao có thể vẫn an toàn mà đứng trong vòng Tinh giới, Tinh giới có thể một lần nữa nhận thức các nàng là vì bên trong có chủ nhân của nó, chỉ là không ngờ rằng…

– Tiểu Linh, những điều này vì sao ngươi không nói với ta? Lâm Thiên ở trong đầu nói.

– Chủ nhân, nói những thứ đó có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ nếu như không nói những điều này, người sẽ không quý trọng sinh mệnh của chính mình hay sao?” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên hít sâu một hới, pháp bảo xúc xắc liền hiện ra dưới lòng bàn chân, hướng thẳng về phía bên trong biển Lam Băng mà đi.

Hắn vừa tiến vào biển Lam Băng, nhất thời khiến cho không ít mãnh thú tại đây chú ý, cái hải vực này, chịu sự khống chế của mãnh thú.

Một trận ngân quang hướng về phía Lâm Thiên đang đứng bắn tới, hắn hừ lạnh một tiếng, ý niệm vừa động, một vòng ánh hào quang màu vàng đã đem hắn toàn thân bọc lại, đồng thời hơn mười đạo hồn lực liền xuất ra, bện thành một mặt lưới hướng về phía quỹ đạo của các ngân quang bay đi.

” Chi chi” những đạo ngân quang kia nguyên hình là những con cá nhỏ, nhìn những chiếc răng nanh rậm rạp trong miệng bọn chúng, liền biết bọn chúng cũng chẳng phải hạng lương thiện gì! Linh hồn của mãnh thú, vốn cũng không cường đại đến như vậy, mà những mũi tên hình con cá nhỏ này cho dù là người đến kì Hợp Thể cũng không muốn đến trêu chọc, bất quá hôm nay tính tình của bọn chúng không được tốt lắm, bị Lâm Thiên dùng Hồn hỏa thiêu qua một lần như vậy, chúng nó từng con một đều lần lượt mất đi ý thức, cuối cùng đụng phải màn hào quang của Lâm Thiên sau đó rơi sâu xuống lòng nước.

” Những vật nhỏ này thật mạnh.” Lâm Thiên trong lòng thất kinh, tuy thực lực của những con cá nhỏ này đã giảm rất nhiều sau khi mất đi ý thức, nhưng cuối cùng vẫn đem vòng bảo hộ của hắn đánh vỡ, hơn nữa, cường độ va chạm như vậy, đối với thân thể bọn chúng dường như một chút tổn thương cũng không có, thật là quá mức lợi hại.

– Lâm Thiên, thực lực của ngươi quá yếu, bất quá công kích như thế này ta hình như vẫn chưa thấy qua? Hỏa diễm trực tiếp tấn công linh hồn? Tiểu Hắc ở trên vai Lâm Thiên nói:

– Đây là công pháp mà lão chủ nhân của ngươi sáng tạo ra đi, phỏng chừng ngay cả hắn cũng chưa từng luyện qua, ta chính là con chuột bạch đầu tiên.

Lâm Thiên bĩu môi nói:

– Hì hì, chủ nhân, lão chủ nhân xác thực chưa từng luyện qua, thời điểm lão chủ nhân sáng tạo ra công pháp này, tu vi cũng đã đạt đến cực hạn của Vị Diện, không cần phải tu luyện, người cũng cảm khái bản thân như thế mà lại mất nhiều thòi gian chỉ để sáng tao ra Lục Thần Dưỡng Hồi Quyết.

Tiểu Linh ở trong đầu Lâm Thiên nói.

Sắc mặt Lâm Thiên phút chốc liền biến đen:

– Chưa từng có ai tu luyện qua công pháp này?

– Chủ nhân, người yên tâm đi, tuy rằng chưa từng có ai tu luyện qua, bất quá lão chủ nhân có tu vi như thế nào, công pháp ông sáng tạo ra nhất định không có vấn đề gì đi? Tiểu Linh nói. Lâm Thiên nén giận thở nhẹ một hơi, trong miệng nói thầm:

– Cho dù là vậy, quên đi, dù sao kẻ trộm cũng không học được.

– Chủ nhân cẩn thận.” Tiểu Linh nhắc nhở.

Bên dưới mặt biển, một cái xúc thật lớn hướng thẳng về phía hắn mà vung tới, Lâm Thiên biến sắc, sinh vật dưới biển Lam Băng này giỏi nhất là ẩn mình, vừa rồi hắn thử dùng thần niệm kiểm tra một lượt dưới mặt nước, cũng chỉ cảm nhận được sự tồn tại của một ít sinh vật nhỏ, nhưng đột nhiên, bên trong thần niệm bỗng nhiên xuất hiện một con bạch tuộc lớn, cái xúc tu lớn này chính là một trong mười cái xúc tu của nó!

” May mắn, là kì Hợp Thể, vậy thì để ngươi giúp ta tiến vào kì Hợp Thể đi!” Lâm Thiên trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, thân ảnh Lâm Thiên lóe lên nhanh chóng lướt qua cái xúc tu kia:

– Băng Phách Trận!

Băng Phách Trận, là một trận pháp có vẻ cường đại, rất thích hợp sử dụng ở những nơi có nước, bên trong trận pháp hình thành hơn mười cái băng phách, người ở kì Phân Thần trở xuống một khi tiến vào trận nhất định sẽ bị băng phách đông cứng sau đó bị tiêu diệt cả linh hồn, mà người ở kì Phân Thần tiến vào trận, hành động cũng sẽ bị chậm lại, sau một khắc, sẽ bị băng phách triệt để tiêu diệt. Con bạch tuộc kia đang ở kì Hợp Thể, Lâm Thiên dùng Băng Phách Trận không thể giết được nó, nhưng vẫn có thể làm suy yếu một phần thực lực của nó.

Về phần Lâm Thiên vì sao lại dùng trận pháp này, nó chỉ có thể đối phó với người ở ngoài kì Nguyên Anh, nhưng từ khi Tàng Tinh Tháp nhận Lâm Thiên làm chủ nhân, một phần nguyên thần của Lâm Thiên, trong vô thức liền lĩnh ngộ được trận pháp, nay trận pháp dưới tu vi của hắn, đã vượt xa tưởng tượng lúc trước rồi.

Quả nhiên, Băng Phách Trận vừa xuất hiện, hành động của con bạch tuộc kia liền chậm lại, đối với Băng Trận Phách này, nó tựa hồ cũng có chút cố kỵ, nhẹ nghiêng lệch đi một chút, sau đó liền hướng Băng Phách Trận mà phi tới.

– Cho ngươi nếm thử một chút Hồn hỏa. Lâm Thiên hừ nhẹ một tiếng, một đoàn quả bóng Hồn hỏa lớn nhỏ liền hướng về phía bạch tuộc mà bay đi.

“Phanh!” “Phanh!” “Phanh!” con bạch tuộc kia bị Hồn hỏa nướng cháy, vô số xúc tu liền mạng vỗ mạnh lên mặt nước tạo ra hàng ngàn bọt nước cao hơn chục thước:

– Đoạt Mệnh Chùy!

Lâm Thiên vung tay, hồn lực hóa thành một con người toàn thân màu vàng tay cầm chùy lớn hướng về phía con quái vật bạch tuộc kia mà đánh xuống.

Đoạn Mệnh Chùy này, vốn là Tán Tiên Thương Tùng chiêu thứ nhất của Thiên Đạo Tông, Lâm Thiên hấp thu một phần tinh thần lực của hắn, liền may mắn đem Đoạn Mệnh Chùy nắm giữ trong tay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN