Tinh Giới (Dịch)
Mười Ngày
Chương 47: Mười ngày
Mười giờ sáng rời khỏi sân bay quốc tế Hồng Kông, mười hai giờ, máy bay đã đáp xuống sân bay Lam Điền ở thành phố Hải Thiên.
“Đứng trên mảnh đất quen thuộc này vẫn thoải mái hơn!”
Tả Vân Phi cười lớn nói. Ngoài sân bay, xe đón Tả Vân Phi về bế quan tu luyện đã tới rồi.
“Lão tam, sau khi về nói với tiểu Bạch một tiếng, nói sau khi ta về sẽ tìm hắn tỉ thí, ha ha!”
Tả Vân Phi nói xong chui vào xe.
“Nhiệm vụ nặng nề hộ tống các vị mỹ nữ trở về giao lại cho ngươi rồi, đừng động tay động chân đó, ta không muốn trở về trông thấy lão tam ngươi cụt tay cụt chân đâu…”
“Cút nhanh một chút!”
Lâm Thiên trừng mắt với Tả Vân Phi.
“Tả Vân Phi, chờ ngươi trở về lại tìm ngươi tính sổ!”
Nam Cung Uyển Nhi oán hận mắng. Tả Vân Phi vừa đi, xe tới đón nhóm Lâm Thiên đã đến, là xe do nhà Nam Cung Uyển Nhi phái tới, hai chiếc xe chở năm người chạy như bay về đại học Hải Thiên. Trong đó xảy ra một chuyện, Nam Cung Uyển Nhi xếp Lâm Thiên và Chu Dao vào một xe, nhưng Chu Dao lại từ chối, cuối cùng Lâm Thiên một mình ngồi một xe, còn bốn người Chu Dao chen chúc lên một xe.
Đưa bốn người Chu Dao tới dưới lầu Ký túc xá Lâm Thiên mới về phòng mình, chuyện này tự nhiên sẽ dẫn tới một trận ầm ĩ, bọn Chu Dao và Lâm Thiên đều là danh nhân, danh nhân cùng danh nhân tụ lại một chỗ, có xì căng đan xuất hiện rồi.
Trở về phòng, không ngờ Tiêu Bạch và Ngụy Phong đều có mặt.
“Lão tam, đi Hồng Kông có bốn đại mỹ nhân đi theo, sảng khoái chứ?”
Ngụy Phong cười lớn nói.
“Lão tứ đâu, hắn không cùng đi với ngươi sao?”
Lâm Thiên nói:
“Lần này người được lợi lớn nhất là hắn, hắn đấu giá được một cây cổ kiếm, kết quả cổ kiếm đó lại là của người tu kiếm cổ đại, bên trong đó còn có truyền thừa kiếm ý và công pháp của người tu kiếm đó. Hắn tìm chỗ bế quan rồi, cần bảy lần bảy 49 ngày, tiểu Bạch, hắn nói sau khi xuất quan phải tìm ngươi giao lưu.”
“Truyền thừa của người tu kiếm?”
Tiêu Bạch và Ngụy Phong đều động dung không thôi, bọn họ đều biết phân lượng của thứ này.
“Lão tứ lần này may thật!”
Ngụy Phong nói, Lâm Thiên cẩn thận quan sát ánh mắt của Ngụy Phong và Tiêu Bạch, thấy trong mắt họ tuy có một tia ước ao, nhưng không có vẻ đố kị, trong lòng cũng hết sức cao hứng.
“Tiểu Bạch, lão Ngụy, yên tâm, có cơ hội ta giúp các ngươi kiếm một cái công pháp không tệ.”
Lâm Thiên cười nói, lần này coi như hắn giúp Tả Vân Phi kiếm được công pháp, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Có Tinh Giới trong tay, hắn tin rằng kiếm hai công pháp thích hợp với Tiêu Bạch và Ngụy Phong hoàn toàn không phải chuyện khó khăn. Tiêu Bạch và Ngụy Phong lại cười cười, không hề coi trọng lời của Lâm Thiên, tuy bọn họ biết Lâm Thiên tương đối thần bí, chẳng qua công pháp tu chân, ngươi coi là củ cải trên đường sao? Muốn kiếm là kiếm được vài cái!
Ba ngày bình tĩnh trôi qua, trong ba ngày này, Lâm Thiên đúng giờ lên lớp đúng giờ về, làm một học sinh ngoan đúng nghĩa. Cũng có gặp Chu Dao vài lần, chẳng qua Chu Dao trông có vẻ tương đối lãnh đạm, chút tình cảm trong lòng Lâm Thiên cũng từ từ nhạt đi, còn có mất hay không thì chỉ trời mới biết.
Trong thế giới Thiên Long Bát Bộ, Lâm Thiên thấy Đạp Tuyết còn nguyên chỗ cũ, âm thầm thở dài một hơi, trong lòng thầm mừng lúc đầu trả không ít tiền phòng, tâm tình cao hứng thưởng cho mã phu coi ngựa của hắn không ít, làm đối phương mừng tới mức liên tục nói Lâm Thiên là người tốt.
Cưỡi ngựa lên hướng bắc, Lâm Thiên vì để hấp thu nội lực, chuyên tìm cặn bã của võ lâm để xuống tay, giết mười tên tội ác đầy đầu, lại hấp thu được 30 năm nội lực, trong nhất thời, nội lực lại đạt tới 60 năm, còn cao hơn 50 năm lúc trưởng cả 10 năm. Tu vi 60 năm nội lực, trong võ lâm này đã là cao thủ mũi nhọn rồi. Tên của Lâm Thiên cũng nổi tiếng trong võ lâm, một số tên làm nhiều việc ác nghe được tin tức về đường đi của Lâm Thiên, không ngờ lại tránh ra xa, điều này tuy làm hiệp danh của Lâm Thiên vang dội hơn, chẳng qua cũng làm hắn khó hấp thu nội lực hơn.
Hôm nay hắn tới một thành lớn tên là Lôi Vân, Lâm Thiên tìm khách sạn ở lại, dặn dò người coi chuồng ngựa chiếu cố tốt cho Đạp Tuyết xong bèn về phòng trở lại trong Tinh Giới.
“Tiểu Linh, trải qua mấy ngày rồi? Mấy ngày nay hai ngày trong thế giới Thiên Long Bát Bộ bằng với một ngày ở hiện thực, ta hơi thác loạn thần kinh rồi!”
Lâm Thiên hỏi.
“Chủ nhân, ngài từ Hồng Kông về đã qua mười ngày rồi, những ngày này ngài luôn bận hấp thu nội lực trong thế giới Thiên Long Bát Bộ không đi thế giới khác, do tốc độ thời gian trong Tinh Giới tăng gấp đôi, cho nên ngài trải qua 14 ngày trong đó.”
Tiểu Linh nói.
“Chủ nhân, mấy ngày này ngài không hề dùng giới lực nâng cao tố chất thân thể, cho nên cường độ tế bào, sức sống tế bào của ngài mỗi thứ 300, tinh thần lực 200, nội lực trong thế giới Thiên Long Bát Bộ 60 năm, giới lực trong Tinh Giới 170 duy, cơ hội sống lại đã đạt tới 5 lần.”
“Trong hiện thực trải qua 7 ngày, trong Tinh Giới trải qua 14 ngày, mới hấp thu 30 năm nội lực cũng đúng là ít. Bây giờ mấy thằng cha đó nghe ngóng được hành trình của ta bèn chạy đi xa lắc, muốn tích lũy nội lực khó khăn rồi.”
Lâm Thiên cau mày nói.
“Chủ nhân ngài giết khiến bọn họ sợ rồi, bọn họ không tránh ngài mới lạ, chỉ cần qua một đoạn thời gian, bọn họ từ từ lơ ngài đi, mới là lúc tiếp tục săn bắt.”
Tiểu Linh nói.
“Săn bắt, từ này cũng không sai.”
Lâm Thiên nói một câu, lui ra khỏi Tinh Giới.
Thoải mái nhảy xuống khỏi giường, thấy Tiêu Bạch và Ngụy Phong đang thương lượng gì đó, nói:
“Tiểu Bạch, lão Ngụy, các ngươi chụm đầu thì thầm gì đó?”
Ngụy Phong quay đầu lại:
“Ngày mai là sinh nhật của Chu Dao, cô ta đã tới mời, mời chúng ta tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy, đang bàn với tiểu Bạch đưa quà sinh nhật gì đây!”
“Lão tam, Chu Dao là cô bé lương thiện, ngươi đừng làm chuyện thương tổn cô ấy.”
Tiêu Bạch bỗng nhiên nói.
“Không có, giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì cả!”
Lâm Thiên cũng cảm thấy hơi kỳ quái, từ tối hôm ấy, dường như Chu Dao cố ý giữ khoảng cách với hắn.
“Lão tam, lần này tiệc sinh nhật của Chu Dao ngươi đi đi, không biết thằng cha nào tiết lộ tin tức ra, xem chừng tới lúc đó sẽ có không ít người không mời mà tới.”
Ngụy Phong nói.
“Đúng rồi, lúc ngươi tu luyện Lâm Uy đó lại tới tìm ngươi, nói nếu ngươi dám xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Chu Dao, sau này tuyệt đối sẽ tìm người đánh gãy chân ngươi, thực lực thằng cha đó thua tiểu Bạch một chút, bị tiểu Bạch đánh xuống lầu.”
Lâm Uy? Trong mắt Lâm Thiên lóe lên ánh sáng lạnh, mấy ngày nay hắn đã tới tìm Lâm Thiên mấy lần rồi, chẳng qua đều bị Lâm Thiên dễ dàng tránh được, không ngờ lần này lại tới tận cửa thị uy.
“Lão Ngụy, tiểu Bạch, ngày mai chúng ta cùng tham gia tiệc sinh nhật của Chu Dao, nếu không đi lại tỏ ra ta sợ hắn.”
Lâm Thiên lạnh giọng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!