Tinh Giới (Dịch) - Thế Giới Tử Linh. (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Tinh Giới (Dịch)


Thế Giới Tử Linh. (1)



Chương 319: Thế giới Tử Linh. (1)

Quay về không gian Tinh Giới, Lâm Thiên thấy bốn nữ nhân Thạch Huyên Hiên chìm trong tu luyện. Ba năm qua bọn họ vô cùng cố gắng, Lâm Thiên không thể làm bạn bên họ, nếu không tu luyện thì khó vượt qua thời gian. Vừa tăng tu vi vừa thời gian trôi nhanh khi tu luyện, bọn họ không cố gắng mới lạ. Chăm chỉ tu luyện nên tu vi của bọn họ tăng trưởng siêu mau, bây giờ bốn nữ nhân đã là Xuất Khiếu hậu kỳ.

Lâm Thiên mỉm cười dịu dàng nói:

– Hưm, giờ xem ra thực lực của ta thấp nhất.

Bốn nữ nhân Thạch Huyên Hiên biết ngay khi Lâm Thiên đến, thật ra bọn họ không tập trung toàn bộ tinh thần vào tu luyện mà để lại một tia tinh thần chú ý xung quanh. Đương nhiên không phải vì cảnh giác nguy hiểm xuất hiện mà vì biết ngay khi Lâm Thiên về không gian Tinh Giới.

Dương Tuyết bừng tỉnh, lao vào ngực Lâm Thiên, nức nở nói:

– Hu hu, đồ độc ác, tu luyện suốt ba năm trời!

Lâm Thiên vuốt mái tóc dài suôn mượt của Dương Tuyết, dịu dàng nói:

– Tuyết nhi đẹp hơn rồi, tu vi cũng lợi hại nhiều. Thực lực của Tuyết nhi mạnh hơn ta nhiều!

Dương Thi, Thạch Huyên Hiên, Mộ Dung Tuyết tới gần, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lâm Thiên.

Lâm Thiên cười xấu xa:

– He he, các nàng nhìn ta như vậy có phải muốn đắp chung chăn ngủ không? Ta thì không có ý kiến gì.

Thạch Huyên Hiên đỏ mặt nói:

– Dẹp đi, Thiên tu luyện trận pháp mà sao thành ra háo sắc nhiều vậy?

Thạch Huyên Hiên và Mộ Dung Tuyết đến bây giờ còn là hoàng hoa khuê nữ, Lâm Thiên chưa tai họa hai người, tín nhẫn nại tạm được. Đổi lại người khác có hai mỹ nhân như hoa như ngọc thế này đã sớm nuốt trọn rồi.

Dương Tuyết nhăn mặt nói:

– Hi hi, Lâm đại ca, tam tỷ và tứ tỷ rất nhớ ngươi. Lâm đại ca mặc kệ ta và tỷ tỷ đi, hãy an ủi hai tỷ tỷ trước.

Mộ Dung Tuyết xấu hổ nói:

– Ngũ muội hư, chính mình muốn Thiên an ủi thì cứ nói thẳng, lôi ta và tứ muội vào làm gì?

– Khoan khoan khoan, các người xếp thứ tự từ bao giờ?

Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

– Cách xếp thứ tự như thế nào?

Dương Tuyết lên tiếng:

– Lâm đại ca, để ta nói cho, ta chịu thiệt nhất. Chu Dao là đại tỷ, tỷ tỷ là nhị tỷ, Mộ Dung là tam tỷ, Thạch tỷ tỷ là tứ tỷ, bọn họ khi dễ ta, xếp tới xếp lui ta xếp chót.

Ánh mắt Lâm Thiên háo sắc quét qua từng người:

– Hay cho mấy tiểu nha đầu này, giấu lão công xếp thứ tự, ta nên phạt các nàng thế nào đây?

Thạch Huyên Hiên bị Lâm Thiên nhìn qua, mặt đỏ ửng, hơi căng thẳng. Mộ Dung Tuyết thì mắt tràn đầy tình yêu nhìn thẳng Lâm Thiên, chỉ cần hắn yêu cầu thì nàng sẽ không phản đối. Mắt Dương Thi, Dương Tuyết tràn ngập mong chờ, nếm qua rồi không ngừng được. Lâm Thiên mải mê tu luyện, đã ba năm chưa chạm vào hai tỷ muội.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, nếu ta ôm Huyên Hiên, Mộ Dung có sinh ra ảnh hưởng xấu cho việc tu luyện của họ không?

Lâm Thiên hỏi âm thầm vì không muốn cho nhóm Thạch Huyên Hiên nghe thấy.

Tiểu Linh đáp:

– Chủ nhân, Mộ Dung Tuyết không có vấn đề, sẽ không ảnh hưởng nàng tu luyện. Nhưng Thạch Huyên Hiên thì chủ nhân phải chờ, tu luyện kiếm điển cần có kiếm tâm sáng tỏ, hiện tại Thạch Huyên Hiên cách tu thành kiếm tâm còn xa.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu, mắt nóng cháy nhìn Mộ Dung Tuyết.

Ba năm không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, Lâm Thiên không ngừng tâm tình ngọt mật an ủi tâm hồn nhớ nhung của nhóm Thạch Huyên Hiên.

Thạch Huyên Hiên tựa vào ngực Lâm Thiên, hỏi:

– Thiên nói xem bây giờ đại tỷ sao rồi?

Người Lâm Thiên run nhẹ:

– Tu vi của Dao nhi cao sâu, thế lực sau lưng kinh người, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Nói vậy nhưng trong lòng Lâm Thiên hơi lo âu, thế lực đằng sau Chu Dao không nhỏ nhưng nàng có nhắc tới Khương Phong cũng có thế lực không thua kém gì. Nếu Khương Phong biết linh hồn Chu Dao thức tỉnh e rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân nên lo cho bản thân mình đi, thực lực tăng lên thì cái gì cũng dễ nói, thực lực thấp dù có lo cũng phí công.

Lâm Thiên bừng tỉnh. Đúng rồi, thế giới này hiện thực, chỉ có tay nắm giữ thực lực cường đại mới chúa tể vận mệnh của mình được.

Buổi tối không gian Tinh Giới đẹp hơn bên ngoài, ánh sáng mộng ảo khiến không gian Tinh Giới như vương quốc cổ tích.

Trong phòng ngủ rộng lớn ấm áp, Lâm Thiên ôm Mộ Dung Tuyết, cảm thán rằng:

– Mộ Dung, Lâm Thiên có tài đức gì mà được nàng yêu như vậy?

Một thiếu nữ lạnh như băng, giờ người nàng làm gì có dấu vết lạnh lùng nữa? Dưới vẻ ngoài băng giá là trái tim yêu nồng cháy, nàng thâm tình làm Lâm Thiên xấu hổ. Lâm Thiên tự hỏi lòng cũng yêu Mộ Dung Tuyết, nhưng so với nàng yêu hắn lại ít hơn nhiều. – Thiên, đừng nói vậy, ta có thể chiếm một góc nhỏ trong lòng Thiên là đã thấy vô cùng thỏa mãn.

Mộ Dung Tuyết và Lâm Thiên đối diện, khoảng cách hai mái đầu không xa hơn 3cm, chóp mũi đụng vào nhau.

Ngửi mùi lan từ miệng Mộ Dung Tuyết, Lâm Thiên không nhịn được hôn lên môi son, đầu lưỡi nhanh nhẹn chui vào trong khoang miệng.

Mộ Dung Tuyết khẽ rên:

– Ưm…

Tay Lâm Thiên đã bò lên đồi thánh nữ thuần khiết.

Một đêm xuân quang, Mộ Dung Tuyết trải qua mưa móc nhưng tu luyện có thành tựu nên chịu được thế công hùng dũng của Lâm Thiên.

Sáng sớm tỉnh dậy, Lâm Thiên thấy Mộ Dung cắt một khoảnh hoa máu trên khăn trải giường, hỏi:

– Mộ Dung, làm gì vậy?

Mộ Dung Tuyết nói:

– Kệ ta, Thiên mau dậy đi, chắc nhị tỷ đã làm bữa sáng xong rồi.

Lâm Thiên vén chăn lên:

– Biết.

Mộ Dung Tuyết vội quay đầu đi, giờ Lâm Thiên đang lão thể. Lâm Thiên chưa kịp trêu chọc Mộ Dung Tuyết thì nàng đã nghiêng đầu cầm áo của hắn, dịu dàng nói:

– Lão công, để ta mặc đồ cho lão công.

Tiếng kêu lão công làm Lâm Thiên lâng lâng, trong lòng càng yêu thiếu nữ liều lĩnh yêu mình không chút giữ lại.

Lâm Thiên khẽ nói:

– Mộ Dung, kiếp này nếu ta không tốt với nàng tuyệt đối sẽ bị sét đánh.

– Đừng nói bậy!

Đây là một thế giới mới, trước kia Lâm Thiên chưa từng đến. Không phải thế giới khoa học viễn tưởng, không phải thế giới ma huyễn, không phải thế giới tu chân, cũng không là thế giới thể tu thế giới tinh tạp mà Lâm Thiên đến. Đây là thế giới tử linh!

Thế giới tử linh, nguyên thế giới trừ Lâm Thiên ra không có sinh mệnh sống nào.

Mặt đất là bụi phấn trắng, bầu trời màu máu khiến người cảm giác nặng nề.

Lâm Thiên khom lưng bốc nắm phấn trắng lên, nhíu mày hỏi:

– Tiểu Linh, đây là thứ gì?

Lâm Thiên cảm giác thứ này hơi quen nhưng không nghĩ ra.

Tiểu Linh đáp:

– Chủ nhân, đó là tro cốt.

Lâm Thiên rùng mình, tro cót trắng bay khỏi tay hắn.

Lâm Thiên khô khốc hỏi:

– Tất cả sao?

Lâm Thiên giương mắt nhìn một mảnh trắng phau, nếu toàn là tro cốt thì bao nhiêu sinh mệnh chết ở đây?

Tiểu Linh trả lời:

– Chủ nhân đang ở trong khu vực xương khô, ức vạn năm qua vô số xương khô bò dậy lại ngã xuống, những tro cốt này là điểm bắt đầu và điểm cuối của chúng nó.

Mặt đất tràn ngập tro cốt trước mặt Lâm Thiên bắt đầu nhúc nhích, một bàn tay xương trắng chậm rãi vươn lên từ tro cốt trắng, Lâm Thiên bình tĩnh nhìn. Không lâu sau một bộ xương khô tội nghiệp xuất hiện trước mặt Lâm Thiên, hồn hỏa màu đỏ trong mắt nó yếu ớt tùy thời dập tắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN