Lục Tử Hiên và bạn bè hùn vốn mở phòng làm việc xem xét kĩ lưỡng mọi sắp đặt, cuối tuần chính thức khai trương. Để ăn mừng với thết đãi các thành viên gần đây cực nhọc, mọi người dự định đi ăn, hát K, rồi ăn khuya, chơi cho đã một bữa. Ninh Tiểu Thuần cũng được mời tới.
Cả nhóm đi ăn cháo thập cẩm. Xem cháo như lẩu. Ninh Tiểu Thuần lần đầu được ăn, ăn rất ngon miệng, cô mải miết ăn say sưa. Bỗng nghe cô gái bàn bên cạnh bảo người đàn ông trong TV đẹp trai quá, cô tò mò quay đầu lại nhìn, thì thấy người trong TV thần thái sáng láng. Dòng chữ trong TV giới thiệu anh ta là nhân vật lớn của mười ngành kinh tế trong cả nước.
Lục Tử Hiên nói bằng giọng điệu hâm mộ: “Nhiều tiền còn đẹp trai, tên Cung Triệt này có phước thật. Nếu tôi cũng sinh ra trong gia đình như vậy, chắc chắn có thể phát triển rất nhiều, tạo ra sự nghiệp thật vĩ đại. Mọi người thấy tôi nói đúng không?” “Đúng đó…” Những người còn lại đồng thanh.
Ninh Tiểu Thuần nhìn họ, không nhịn được: “Nếu không chó tài năng thì không thể làm người nổi tiếng vậy đâu. Thay vì hâm mộ người khác chi bằng làm việc còn hay hơn, cố gắng phát triển lớn mạnh đi.”
Lời cô vừa dứt, không khí trên bàn liền thay đổi. Một anh chàng xấu xí nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Thuần, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ chị dâu quen người tên Cung Triệt đó à?”
Ninh Tiểu Thuần đang gắp đồ ăn suýt chút đánh rơi, sau liền thản nhiên nói: “Không quen.”
Lục Tử Hiên nhìn Ninh Tiểu Thuần, rồi nhìn mấy người bạn, anh chàng đó chỉ trêu cho vui thôi, ai ngờ Ninh Tiểu Thuần lại nói như vậy, anh cười gượng: “Thôi, ăn đi, ăn xong chúng ta đi hát K, cho High một tí!” Mọi người nghe vậy cười cười, ăn tiếp. Truyện được copy tại Truyện FULL
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, bữa tiệc cũng sắp tàn, cả nhóm trả tiền rồi đi karaoke. Ninh Tiểu Thuần thấy mọi người hát hò loạn xạ, ồn ào không yên, không chịu nổi mượn cớ đi toalet bỏ chạy. Cô rửa mặt, sau đó đi ra, thình lình, cánh tay bị ai đó kéo lại, lôi đến một khúc quanh khuất.
Ninh Tiểu Thuần ngước lên thấy Lục Tử Hiên, chưa kịp hỏi, miệng đã bị người ta che lại. Lục Tử Hiên để môi trên miệng Ninh Tiểu Thuần, khi thì cắn nhè nhẹ, khi thì vươn lưỡi liếm môi Ninh Tiểu Thuần. Tiếp đó, nhẹ nhàng cạy răng cô ra, đưa lưỡi vào miệng cô…
Lục Tử Hiên thấy mắt cô hơi nước long lanh trong mắt cô, gương mặt cô đỏ hồng, âm thanh trong trẻo dễ thương, dáng vẻ dễ thương khiến anh khó nhịn đảo quanh đầu lưỡi cô, cùng chơi trò đuổi bắt.
Tiếp đến anh dùng lưỡi thăm dò hai hàm răng, liếm lên lưỡi, rồi liến ra ngoài, chầm chậm kích thích, dụ dỗ cô. Người Ninh Tiểu Thuần run lên nhè nhẹ, hơi thở ngày càng dồn dập.
Lục Tử Hiên ngậm lưỡi Ninh Tiểu Thuần, nhẹ hút đầu lưỡi cô, động tác từ tốn mà mềm nhẹ. Bàn tay đưa ra sau lưng Ninh Tiểu Thuần vuốt ve, như có luồng điện chạy qua làm cho cô run rẩy từng đợt. Lưỡi anh lưu luyến rời khỏi miệng Ninh Tiểu Thuần, chuyển qua liếm hôn người cô.
Lưỡi anh dừng ở cằm cô thật lâu, Ninh Tiểu Thuần bị hôn vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, không biết phải ngăn cản hay thúc giục anh đi tiếp. Mắt Lục Tử Hiên ngập ý cười, nụ hôn rơi xuống, dừng lại trước bầu ngực mềm.
Lục Tử Hiên chăm chú nhìn ngực Ninh Tiểu Thuần, nuốt nước miếng, miệng vội vàng tiến gần, cách lớp áo, hôn lên ngực cô. Ninh Tiểu Thuần dựa vào tường, miệng khẽ mở, hai má hồng rực, rên rỉ, cố nén ham muốn.
Đôi môi cách ngực cô lớp vải, không thoả mãn, Lục Tử Hiên cởi nút áo Ninh Tiểu Thuần, vừa cởi hai nút đã thấy gò ngực trắng mịn ẩn hiện. Anh vui sướng, ngón tay vì hưng phấn mà run run, động tác chậm lại. Giọng anh khàn khàn nhuốm đầy khao khát, lẩm bẩm: “Anh muốn em…”
Chợt nơi khúc quanh vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng la hét của các nam sinh, Ninh Tiểu Thuần giật mình, dùng hết sức đẩy Lục Tử Hiên còn chìm trong dục vọng ra. Cô quay lưng nhanh chóng cài nút, hắng giọng, sau đó đi về phòng K, vừa đi vừa nói: “Về phòng thôi, ở đây, không được…”
Vầng trăng thật lớn treo trên bầu trời đêm, ánh trăng xuyên qua khe hở giữa những đám mây chiếu ánh sáng rực rỡ. Hương đêm tràn ngập không trung, không khí mập mờ bao phủ đất trời.
Lục Tử Hiên đưa Ninh Tiểu Thuần đến dưới lầu khu nhà trọ màu hồng, anh nhìn Ninh Tiểu Thuần dưới ánh trăng không chớp mắt. Lúc này cô được bao phủ bởi quầng sáng nhạt, ánh mắt đã say mơ màng động lòng người. Ham muốn tiềm ẩn bấy lâu chợt trỗi dậy, Lục Tử Hiên liếm liếm môi, khàn giọng hỏi: “Không mời anh lên uống ly trà sao?”
Ninh Tiểu Thuần mịt mờ, quấn lọn tóc quanh ngón tay, rề rà đáp: “Mấy ngày nay không phải anh mệt lắm sao, uống trà làm gì?”
Lục Tử Hiên dán sát đến vịn eo cô, nhỏ nhẹ nói: “Vậy anh nhờ toalet được không?” Đầu óc Ninh Tiểu Thuần bị chất cồn xâm chiếm, gật gù: “Được, chúng ta lên.” Khoé miệng Lục Tử Hiên nhếch lên, vội vàng kéo cô lên lầu. Sau khi về phòng K Ninh Tiểu Thuần bị Lục Tử Hiên và bạn anh thay nhau mời rượu nên bị chuốc đến mơ mơ màng màng.
Khi Lục Tử Hiên ra khỏi toalet nhà Ninh Tiểu Thuần thì thấy cô đang thay quần áo, áo sơ mi đã cởi ra, đập vào mắt là tấm lưng trắng mịn và áo ngực ren màu đen, theo bản năng anh đưa tay đụng đáy quần. Ừm, đã cứng rồi, vật đó muốn thoát ra như phô trương thanh thế.
Lục Tử Hiên bước nhanh đến, ôm Ninh Tiểu Thuần từ phía sau, hôn lên lưng cô. Ninh Tiểu Thuần bị động tác bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ, tỉnh táo vài phần. Cô giãy dụa: “Anh làm gì vậy?”
Hiện giờ trong óc Lục Tử Hiên toàn là hình ảnh mê người, anh ôm chặt cô, không cho cô quay người lại. Hôn lên xương quai xanh, lên cổ cô, gây cho Ninh Tiểu Thuần cảm giác tê dại.
Anh vén tóc cô lên, hà hơi vào tai cô, hơi thở nóng rực làm lòng cô nhộn nhạo. Tiếp đó, anh ngậm vành tai cô rồi cắn mút.
Ninh Tiểu Thuần không biết vì sao trong lòng cứ thấy khó chịu, không muốn cùng anh thế này, cô bất an giãy dụa. Lớp vải cọ xát, nghe tiếng Lục Tử Hiên rên rỉ nhỏ, cô kinh hãi, cảm thấy vật đó đã cứng, chạm vào mông cô. Cho dù còn cách lớp vải quần, cô vẫn biết nó nóng rực.
Lục Tử Hiên không hài lòng với tình trạng này, xoay người cô lại, hôn lên môi cô. Tay phải ôm chặt eo cô, tay trái lần lên vùng ngực.
Bàn tay còn cách lớp áo ngực, véo mạnh, cảm thấy nơi này đặc biệt mềm mại. Môi anh rời khỏi môi cô, hôn xuống ngực. Đầu lưỡi đảo quanh áo ngực, sau đó rê lên khe ngực, cảm giác ướt át khiến tim Ninh Tiểu Thuần đập thình thịch.
Anh thừa lúc cô phân tâm, nhanh chóng cởi áo ngực, ném ra xa. Ninh Tiểu Thuần không kịp kêu lên đã bị anh xô ngã lên giường, rồi thân anh phủ lên, hôn lên ngực cô. Anh dùng đầu lưỡi sũng ướt liếm quầng vú, lại hôn thật mạnh, gây ra tiếng mút cám dỗ.
Toàn thân Ninh Tiểu Thuần không còn sức nằm trên giường, để mặc anh làm. Lục Tử Hiên day nhẹ ngón tay, chạm vào đỉnh đầu nhẹ nhàng ép xuống, đỉnh đầu nhỏ bé ngay lập tức cứng lên, anh hưng phấn bú mút, cắn nhẹ, khiến cô không kìm được tiếng rên.
Tay Lục Tử Hiên lén chui vào váy, vuốt ve bắp đùi cô, cảm giác trơn mềm làm anh không ngừng được. Tay anh vuốt ve lên xuống trên đùi, dần dần tới gần khu vực thần bí. Anh vừa hôn ngực cô, vừa cách lớp quần lót chạm vào chỗ kín.
Môi anh rời đi, chuyển dần xuống bụng. Chiếc váy cản trở bị anh cởi ra, đêm đen ẩn hiện dưới chiếc quần ren, anh đưa miệng đến gần. Đầu lưỡi nghịch ngợm gạt chiếc quần sang, định chui vào liếm nơi ấy. Ninh Tiểu Thuần không chịu nổi vặn vẹo thân hình, miệng khẽ nhếch thở ra.
Anh nâng hai chân cô, kéo quần lót xuống, nhìn trọn hết vùng đất thần bí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!