Tinh Lạc Ngưng Thành Đường - Chương 14: Thiên Quy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Tinh Lạc Ngưng Thành Đường


Chương 14: Thiên Quy


Thần giới, một toà thiên cung thấp thoáng ở sâu trong tầng mây ngũ sắc. Trước cửa có tấm biển treo trên cao, ba chữ “Thiên Ba Viện” phát sáng lấp lánh ở chính giữa.

Dạ Đàm hiện tại đang đứng ở phía dưới tấm biển này, vẻ mặt biểu tình khó coi. Huyền Thương quân ở đằng sau sắc mặt không tốt, hiển nhiên là mới vừa nãy đối chiến đã chịu nội thương. Nhưng hắn vẫn đứng thẳng người, giọng nói cũng nghe không ra có điều gì bất ổn: “Sau này ngươi cứ ở tạm trong Thiên Ba viện, mau chóng học thuộc thiên quy, học tập lễ nghi của Thần tộc để yết kiến phụ thần, mẫu thần.”

Dạ Đàm khẽ thở dài một tiếng, cảm giác có chút ê răng. Nàng rất không có ý muốn đi vào, nhưng Huyền Thương quân đã chặn ở phía sau nàng, thúc giục nói: “Vào đi.”

Dạ Đàm không tình nguyện mà đi vào, bên trong thực ra là một tiểu lầu thanh tịnh, một mùi hương ngọt ngào pha lẫn đắng chát tràn ngập cả đình viện.

Trong viện, một cuốn sách đá được dựng đứng ở chính giữa. Thứ này so với Dạ Đàm còn cao hơn, tuy làm bằng đá, nhưng mỗi một trang đều có thể lật đi được, chỉ là nặng vô cùng. Dạ Đàm dùng ngón tay gõ gõ vào, còn rất hiếu kì, hỏi: “Đây là cái gì?”

Thanh Hành quân nhìn qua huynh trưởng, Huyền Thương quân thản nhiên nói hai chữ: “Thiên quy.”

Thôi đi! Dạ Đàm nhốn nháo nói: “Nhiều như vậy á?! Đều phải học tất cả sao? Thần tộc các ngươi có phải ăn no đủ quá hay không, rảnh rỗi nhàm chán đến vậy?

Huyền Thương quân bề ngoài nghiêm khắc, xưa nay không thích nhất là người khác kêu ca, phàn nàn, nhưng đây lại là sở trường của nàng. Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ vội nói: “Đã vào Thần tộc, đương nhiên phải nhớ kĩ lệnh cấm của Thần tộc.”

Thế nhưng Dạ Đàm chính là muốn tính toán kì kèo mặc cả đấy. Nàng cắn cắn ngón tay, nói: “Vậy…. Các ngươi xem như này được không. Ta về Li Quang thị trước, chờ học thuộc lòng thiên quy, lại đến Thần tộc. Thế nào? Ta thề, chỉ cần trở về Li Quang thị, thiên quy gì gì đó ta nhất định chỉ trong vòng một ngày sẽ đọc làu làu!”

Huyền Thương quân căn bản không để ý nàng, quay đầu căn dặn Thanh Hành quân: “Đệ tự mình đốc thúc nàng, trước khi gặp mặt phụ thần, mẫu thần, phải nhớ kĩ thiên quy cùng lệnh cấm, hiểu rõ lễ nghi của Thần tộc.”

Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

“Ê!” Dạ Đàm đuổi theo hắn, “Ngươi rốt cuộc có lỗ tai không thế, ta nói là để ta về Li Quang thị cơ mà!”

Huyền Thương quân vẫn không quay đầu lại, giống như hắn thực sự không có lỗ tai vậy.

Thanh Hành quân huýt sáo, nói: “Đừng gọi nữa, huynh ấy có thể chịu đến bây giờ mới đi, đã rất chừa mặt mũi cho Li Quang thị rồi. Ngươi trước tiên hãy đọc thiên quy đi, ta chút nữa sẽ qua xem ngươi.”

Dạ Đàm trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn đi đâu?”

Thanh Hành quân buông lỏng tay nói: “Ta bảo vệ thất bại, cần phải đến chính điện tiếp nhận hình phạt Tam Trọng Lôi Hoả. Ngươi không nghe thấy huynh trưởng ta nói gì à?”

“Ngươi vậy mà cũng biết nghe lời ghê nhỉ?” Dạ Đàm hầm hừ tức giận: “Ta đói bụng rồi, chuẩn bị điểm tâm cho ta ăn trước đi.”

“Đói?” Thanh Hành quân đã lâu không nghe thấy từ này, mất nửa ngày mới hiểu ra được. Hắn vuốt vuốt tóc: “À à, ngươi chưa tu luyện Tích Cốc thuật(*). Ngươi chờ một chút, ta bảo tiên tì mang chút điểm tâm lại đây. Bánh Cao Tiêm Vân Lộng Nguyệt của Thần tộc cũng không tồi, ngươi có thể nếm thử một ít.”

“Nghe tên đã biết chẳng ra làm sao rồi.” Dạ Đàm lầm bầm một câu, lại nói thêm, “Thôi quên đi. Việc này vẫn là ta nên tự mình giải quyết thì hơn.”

“Ngươi giải quyết?” Thanh Hành quân ngược lại có hơi tò mò, “Ừm, vẫn nghe nói Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị dịu dàng hiền thục, cầm kì thi hoạ hay thậm chí là y thuật, trù nghệ (tài nấu ăn) đều thập phần tinh thông, tự ngươi làm cũng tốt.”

“Ui cha. Thực ra không hẳn như vậy.” Dạ Đàm cúi đầu, bắt đầu cởi vạt áo của chính mình, “Ta cho ngươi xem con chim lớn xác này của ta!”

“Hả?!” Thanh Hành quân trợn to hai mắt, bộ dạng có chút sợ hãi, “Lớn, lớn, lớn, lớn….chim lớn á?”

Dạ Đàm cũng rất nhanh bắt từ trong ngực mình ra một con quái điểu có bộ lông xanh đỏ lấp lánh. Nàng tóm lấy cánh của quái điểu, không để ý đến nó đang vùng vẫy loạn xạ, cầm nó đưa tới trước mặt Thanh Hành quân, nói: “Đúng rồi, có lớn hay không?”

Thiếu Điển Viễn Tụ xém chút nữa đã trở thành thượng thần đầu tiên, từ trước tới nay, bị tắc nghẽn cơ tim.

“Lớn….lớn.” Hắn ậm ờ hai tiếng, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Man Man chính là loài vật trời sinh mang đến tai hoạ, ngươi mang theo nó vào Thiên giới làm gì?”

Dạ Đàm nói: “Con chim này rất giỏi việc bếp núc, ngươi cứ đi chịu phạt trước đi. Sau khi xong việc thì nhanh chóng quay lại đây, ta chờ ngươi cùng ăn cơm.”

Thanh Hành quân lòng vẫn còn sợ hãi, hết nhìn nàng rồi lại nhìn “con chim lớn” kia, nói: “Ta đi trước đây. Lệnh cấm của Thiên giới rất nhiều, ngươi đừng có chạy loạn đấy.”

Dạ Đàm xua xua tay, đuổi hắn như đuổi chó.

Chốn Bồng Lai cung giáng (cung điện màu đỏ), tiên âm biến ảo khôn lường, mênh mông gió mát.

Huyền Thương quân quỳ lạy Thần đế, Thần hậu: “Phụ thần, mẫu thần.”

Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y đang chăm chú nhìn Tố Nguyên Kính trong điện. Chỉ thấy giữa kính một biển sương mù mờ mịt, như nước lại không có sóng. Huyền Thương quân hoảng hốt trong lòng, này không phải nơi nào khác, chính là Quy Khư.

Theo truyền thuyết, là nơi tràn ngập hơi thở hỗn mang từ khe nứt giữa trời đất.

Hắn cúi đầu, Thần đế hỏi: “Chuyến nghênh đón Thanh Quỳ công chúa lần này có thuận lợi không?”

Huyền Thương quân đáp: “Bẩm phụ thần, lúc quay về đã xảy ra một hồi tranh chấp với Ma tộc, nhưng cũng thành công nghênh đón Thanh Quỳ công chúa quay về Thiên giới, thu xếp ổn thoả ở Thiên Ba viện rồi ạ.”

Thần đế khẽ gật đầu, Thần hậu ở bên cạnh nói: “Nếu đã vào Thiên giới, vì sao con lại không dẫn tới gặp mặt mẫu thần cùng phụ thần?”

Tất nhiên là bởi vì nàng ta vô phép, bướng bỉnh, sợ rằng sẽ xáo trộn lễ nghi xưa nay, không nên gặp trực tiếp vẫn hơn. Huyền Thương quân nói: “Con đã bảo Viễn Tụ dạy nàng lễ nghi thiên quy, vài ngày nữa có thể đến đây bái kiến phụ thần, mẫu thần.”

Nghe hắn nói như vậy, trong điện nhất thời im lặng mất một lúc.

Ba người đồng thời nhìn về phía Tố Nguyên Kính, giữa kính xám trắng một mảnh. Thần đế nhẹ bấm ngón tay, mặt kính thay đổi, chỉ thấy phong ấn màu đồng cổ trông giống như một con rồng lớn, bao bọc, trói buộc khẽ nứt giữa trời đất.

Từ xa nhìn lại, bụng rồng dường như trong suốt một nửa.

Lúc Tố Nguyên Kính lướt qua mắt rồng, liền có thể mơ hồ thấy đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của con rồng xuất hiện một vết nứt màu đen, bắt đầu uốn lượn. Bụi khí mù mịt đang từ trong đó chậm rãi lan ra ngoài, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt, như sương như khói. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến cho người khác cảm thấy được điềm xấu.

Thần đế dùng ngón trỏ tay phải ấn nhẹ vào mắt rồng, mặt kính như sóng nước xao động: “Bàn Long Cổ Ấn sắp vỡ, phải nhanh chóng tu bổ. Con……” Ánh mắt ông tuy dứt khoát, nhưng nói đến đây, cũng có chút chần chừ, “Sớm chuẩn bị đi.”

Đôi môi Thần hậu run rẩy, muốn nói lại thôi. Huyền Thương quân quỳ lạy nói: “Nhi thần sẽ tuỳ cơ chờ lệnh.”

Hắn chắp hai tay ở trước ngực hành lễ một cái, có thể nhìn thấy được vết thương màu tím đen đặc biệt trên tay.

Thần hậu liếc mắt thấy, vội hỏi: “Con bị thương sao?”

Huyền Thương quân buông tay, lấy ống tay áo che phủ chỗ bị thương: “Một chút thương tích nhỏ, mẫu thần không cần lo lắng.”

Vẻ mặt Thiếu Điển Tiêu Y lại từ từ chuyển sang lạnh lùng: “Ma tộc là ai đến nghênh đón công chúa, lại có thể đả thương con?”

Thần hậu chen ngang vào: “Hữu Cầm đã bị thương như vậy rồi, bệ hạ vẫn nên mời Càn Khôn Pháp Tổ đến chữa trị cho nó.”

Thiếu Điển Tiêu Y nói: “Bản thân nó cũng thông hiểu y thuật, cần gì phải kinh động người khác?”

Mắt thấy mẫu thần lại sắp buông lời trách cứ, Huyền Thương quân đương nhiên sẽ không nhắc đến Dạ Đàm, vội nói: “Là trưởng tử của Ma tôn, Ô Đại, ra tay, nhi thần trong lúc đối chiến nhất thời khinh suất, nên mới để hắn gây thương tích.”

Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói: “Nhất thời khinh suất? Trước mắt phải tu bổ Bàn Long Cổ Ấn, việc lớn như vậy lại xảy ra? Sự tồn vong của Tứ giới ở ngay trước mắt, con lại có thể lơ là khinh suất như vậy!”

Huyền Thương quân lại lần nữa quỳ lạy: “Nhi thần biết lỗi, cam nguyện chịu phạt.”

Thiếu Điển Tiêu Y tuy rằng không hài lòng, nhưng chung quy cũng tiến đến, dùng linh lực của mình khâu miệng vết thương do ma tức gây ra trên người trưởng tử. Miệng vết thương mang sắc tím của Huyền Thương quân tiêu tan trong nháy mắt. Đúng lúc này, ngoài điện có tiên thị vào bẩm báo: “Bẩm Thần đế, Thần hậu, Nam Cực Tiên Ông cầu kiến.”

(*)Tích Cốc Thuật :Xuất phát từ trong Đạo gia dưỡng sinh “Không ăn ngũ cốc “, là phương thức dưỡng sinh của cổ nhân,chủ yếu tiến hành thông qua việc nhịn ăn, điều chỉnh hô hấp.Thần giới, một toà thiên cung thấp thoáng ở sâu trong tầng mây ngũ sắc. Trước cửa có tấm biển treo trên cao, ba chữ “Thiên Ba Viện” phát sáng lấp lánh ở chính giữa.

Dạ Đàm hiện tại đang đứng ở phía dưới tấm biển này, vẻ mặt biểu tình khó coi. Huyền Thương quân ở đằng sau sắc mặt không tốt, hiển nhiên là mới vừa nãy đối chiến đã chịu nội thương. Nhưng hắn vẫn đứng thẳng người, giọng nói cũng nghe không ra có điều gì bất ổn: “Sau này ngươi cứ ở tạm trong Thiên Ba viện, mau chóng học thuộc thiên quy, học tập lễ nghi của Thần tộc để yết kiến phụ thần, mẫu thần.”

Dạ Đàm khẽ thở dài một tiếng, cảm giác có chút ê răng. Nàng rất không có ý muốn đi vào, nhưng Huyền Thương quân đã chặn ở phía sau nàng, thúc giục nói: “Vào đi.”

Dạ Đàm không tình nguyện mà đi vào, bên trong thực ra là một tiểu lầu thanh tịnh, một mùi hương ngọt ngào pha lẫn đắng chát tràn ngập cả đình viện.

Trong viện, một cuốn sách đá được dựng đứng ở chính giữa. Thứ này so với Dạ Đàm còn cao hơn, tuy làm bằng đá, nhưng mỗi một trang đều có thể lật đi được, chỉ là nặng vô cùng. Dạ Đàm dùng ngón tay gõ gõ vào, còn rất hiếu kì, hỏi: “Đây là cái gì?”

Thanh Hành quân nhìn qua huynh trưởng, Huyền Thương quân thản nhiên nói hai chữ: “Thiên quy.”

Thôi đi! Dạ Đàm nhốn nháo nói: “Nhiều như vậy á?! Đều phải học tất cả sao? Thần tộc các ngươi có phải ăn no đủ quá hay không, rảnh rỗi nhàm chán đến vậy?

Huyền Thương quân bề ngoài nghiêm khắc, xưa nay không thích nhất là người khác kêu ca, phàn nàn, nhưng đây lại là sở trường của nàng. Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ vội nói: “Đã vào Thần tộc, đương nhiên phải nhớ kĩ lệnh cấm của Thần tộc.”

Thế nhưng Dạ Đàm chính là muốn tính toán kì kèo mặc cả đấy. Nàng cắn cắn ngón tay, nói: “Vậy…. Các ngươi xem như này được không. Ta về Li Quang thị trước, chờ học thuộc lòng thiên quy, lại đến Thần tộc. Thế nào? Ta thề, chỉ cần trở về Li Quang thị, thiên quy gì gì đó ta nhất định chỉ trong vòng một ngày sẽ đọc làu làu!”

Huyền Thương quân căn bản không để ý nàng, quay đầu căn dặn Thanh Hành quân: “Đệ tự mình đốc thúc nàng, trước khi gặp mặt phụ thần, mẫu thần, phải nhớ kĩ thiên quy cùng lệnh cấm, hiểu rõ lễ nghi của Thần tộc.”

Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

“Ê!” Dạ Đàm đuổi theo hắn, “Ngươi rốt cuộc có lỗ tai không thế, ta nói là để ta về Li Quang thị cơ mà!”

Huyền Thương quân vẫn không quay đầu lại, giống như hắn thực sự không có lỗ tai vậy.

Thanh Hành quân huýt sáo, nói: “Đừng gọi nữa, huynh ấy có thể chịu đến bây giờ mới đi, đã rất chừa mặt mũi cho Li Quang thị rồi. Ngươi trước tiên hãy đọc thiên quy đi, ta chút nữa sẽ qua xem ngươi.”

Dạ Đàm trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn đi đâu?”

Thanh Hành quân buông lỏng tay nói: “Ta bảo vệ thất bại, cần phải đến chính điện tiếp nhận hình phạt Tam Trọng Lôi Hoả. Ngươi không nghe thấy huynh trưởng ta nói gì à?”

“Ngươi vậy mà cũng biết nghe lời ghê nhỉ?” Dạ Đàm hầm hừ tức giận: “Ta đói bụng rồi, chuẩn bị điểm tâm cho ta ăn trước đi.”

“Đói?” Thanh Hành quân đã lâu không nghe thấy từ này, mất nửa ngày mới hiểu ra được. Hắn vuốt vuốt tóc: “À à, ngươi chưa tu luyện Tích Cốc thuật(*). Ngươi chờ một chút, ta bảo tiên tì mang chút điểm tâm lại đây. Bánh Cao Tiêm Vân Lộng Nguyệt của Thần tộc cũng không tồi, ngươi có thể nếm thử một ít.”

“Nghe tên đã biết chẳng ra làm sao rồi.” Dạ Đàm lầm bầm một câu, lại nói thêm, “Thôi quên đi. Việc này vẫn là ta nên tự mình giải quyết thì hơn.”

“Ngươi giải quyết?” Thanh Hành quân ngược lại có hơi tò mò, “Ừm, vẫn nghe nói Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị dịu dàng hiền thục, cầm kì thi hoạ hay thậm chí là y thuật, trù nghệ (tài nấu ăn) đều thập phần tinh thông, tự ngươi làm cũng tốt.”

“Ui cha. Thực ra không hẳn như vậy.” Dạ Đàm cúi đầu, bắt đầu cởi vạt áo của chính mình, “Ta cho ngươi xem con chim lớn xác này của ta!”

“Hả?!” Thanh Hành quân trợn to hai mắt, bộ dạng có chút sợ hãi, “Lớn, lớn, lớn, lớn….chim lớn á?”

Dạ Đàm cũng rất nhanh bắt từ trong ngực mình ra một con quái điểu có bộ lông xanh đỏ lấp lánh. Nàng tóm lấy cánh của quái điểu, không để ý đến nó đang vùng vẫy loạn xạ, cầm nó đưa tới trước mặt Thanh Hành quân, nói: “Đúng rồi, có lớn hay không?”

Thiếu Điển Viễn Tụ xém chút nữa đã trở thành thượng thần đầu tiên, từ trước tới nay, bị tắc nghẽn cơ tim.

“Lớn….lớn.” Hắn ậm ờ hai tiếng, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Man Man chính là loài vật trời sinh mang đến tai hoạ, ngươi mang theo nó vào Thiên giới làm gì?”

Dạ Đàm nói: “Con chim này rất giỏi việc bếp núc, ngươi cứ đi chịu phạt trước đi. Sau khi xong việc thì nhanh chóng quay lại đây, ta chờ ngươi cùng ăn cơm.”

Thanh Hành quân lòng vẫn còn sợ hãi, hết nhìn nàng rồi lại nhìn “con chim lớn” kia, nói: “Ta đi trước đây. Lệnh cấm của Thiên giới rất nhiều, ngươi đừng có chạy loạn đấy.”

Dạ Đàm xua xua tay, đuổi hắn như đuổi chó.

Chốn Bồng Lai cung giáng (cung điện màu đỏ), tiên âm biến ảo khôn lường, mênh mông gió mát.

Huyền Thương quân quỳ lạy Thần đế, Thần hậu: “Phụ thần, mẫu thần.”

Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y đang chăm chú nhìn Tố Nguyên Kính trong điện. Chỉ thấy giữa kính một biển sương mù mờ mịt, như nước lại không có sóng. Huyền Thương quân hoảng hốt trong lòng, này không phải nơi nào khác, chính là Quy Khư.

Theo truyền thuyết, là nơi tràn ngập hơi thở hỗn mang từ khe nứt giữa trời đất.

Hắn cúi đầu, Thần đế hỏi: “Chuyến nghênh đón Thanh Quỳ công chúa lần này có thuận lợi không?”

Huyền Thương quân đáp: “Bẩm phụ thần, lúc quay về đã xảy ra một hồi tranh chấp với Ma tộc, nhưng cũng thành công nghênh đón Thanh Quỳ công chúa quay về Thiên giới, thu xếp ổn thoả ở Thiên Ba viện rồi ạ.”

Thần đế khẽ gật đầu, Thần hậu ở bên cạnh nói: “Nếu đã vào Thiên giới, vì sao con lại không dẫn tới gặp mặt mẫu thần cùng phụ thần?”

Tất nhiên là bởi vì nàng ta vô phép, bướng bỉnh, sợ rằng sẽ xáo trộn lễ nghi xưa nay, không nên gặp trực tiếp vẫn hơn. Huyền Thương quân nói: “Con đã bảo Viễn Tụ dạy nàng lễ nghi thiên quy, vài ngày nữa có thể đến đây bái kiến phụ thần, mẫu thần.”

Nghe hắn nói như vậy, trong điện nhất thời im lặng mất một lúc.

Ba người đồng thời nhìn về phía Tố Nguyên Kính, giữa kính xám trắng một mảnh. Thần đế nhẹ bấm ngón tay, mặt kính thay đổi, chỉ thấy phong ấn màu đồng cổ trông giống như một con rồng lớn, bao bọc, trói buộc khẽ nứt giữa trời đất.

Từ xa nhìn lại, bụng rồng dường như trong suốt một nửa.

Lúc Tố Nguyên Kính lướt qua mắt rồng, liền có thể mơ hồ thấy đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của con rồng xuất hiện một vết nứt màu đen, bắt đầu uốn lượn. Bụi khí mù mịt đang từ trong đó chậm rãi lan ra ngoài, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt, như sương như khói. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến cho người khác cảm thấy được điềm xấu.

Thần đế dùng ngón trỏ tay phải ấn nhẹ vào mắt rồng, mặt kính như sóng nước xao động: “Bàn Long Cổ Ấn sắp vỡ, phải nhanh chóng tu bổ. Con……” Ánh mắt ông tuy dứt khoát, nhưng nói đến đây, cũng có chút chần chừ, “Sớm chuẩn bị đi.”

Đôi môi Thần hậu run rẩy, muốn nói lại thôi. Huyền Thương quân quỳ lạy nói: “Nhi thần sẽ tuỳ cơ chờ lệnh.”

Hắn chắp hai tay ở trước ngực hành lễ một cái, có thể nhìn thấy được vết thương màu tím đen đặc biệt trên tay.

Thần hậu liếc mắt thấy, vội hỏi: “Con bị thương sao?”

Huyền Thương quân buông tay, lấy ống tay áo che phủ chỗ bị thương: “Một chút thương tích nhỏ, mẫu thần không cần lo lắng.”

Vẻ mặt Thiếu Điển Tiêu Y lại từ từ chuyển sang lạnh lùng: “Ma tộc là ai đến nghênh đón công chúa, lại có thể đả thương con?”

Thần hậu chen ngang vào: “Hữu Cầm đã bị thương như vậy rồi, bệ hạ vẫn nên mời Càn Khôn Pháp Tổ đến chữa trị cho nó.”

Thiếu Điển Tiêu Y nói: “Bản thân nó cũng thông hiểu y thuật, cần gì phải kinh động người khác?”

Mắt thấy mẫu thần lại sắp buông lời trách cứ, Huyền Thương quân đương nhiên sẽ không nhắc đến Dạ Đàm, vội nói: “Là trưởng tử của Ma tôn, Ô Đại, ra tay, nhi thần trong lúc đối chiến nhất thời khinh suất, nên mới để hắn gây thương tích.”

Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói: “Nhất thời khinh suất? Trước mắt phải tu bổ Bàn Long Cổ Ấn, việc lớn như vậy lại xảy ra? Sự tồn vong của Tứ giới ở ngay trước mắt, con lại có thể lơ là khinh suất như vậy!”

Huyền Thương quân lại lần nữa quỳ lạy: “Nhi thần biết lỗi, cam nguyện chịu phạt.”

Thiếu Điển Tiêu Y tuy rằng không hài lòng, nhưng chung quy cũng tiến đến, dùng linh lực của mình khâu miệng vết thương do ma tức gây ra trên người trưởng tử. Miệng vết thương mang sắc tím của Huyền Thương quân tiêu tan trong nháy mắt. Đúng lúc này, ngoài điện có tiên thị vào bẩm báo: “Bẩm Thần đế, Thần hậu, Nam Cực Tiên Ông cầu kiến.”

(*)Tích Cốc Thuật :Xuất phát từ trong Đạo gia dưỡng sinh “Không ăn ngũ cốc “, là phương thức dưỡng sinh của cổ nhân,chủ yếu tiến hành thông qua việc nhịn ăn, điều chỉnh hô hấp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN