Tinh Lạc Ngưng Thành Đường - Chương 13: "Lão già " bạo lực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Tinh Lạc Ngưng Thành Đường


Chương 13: "Lão già " bạo lực


Suốt hai ngàn bảy trăm năm, Thiếu Điển Hữu Cầm từng đối chiến không biết bao nhiêu trận, chỉ có lần này lại mắc phải sai lầm không đáng có.

Hai lưỡi búa trong tay Ô Đại đan chéo nhau, tóe ra hào quang như sấm chớp, từng bước từng bước, đánh vỡ tiếng đàn : “Thiếu Điển Hữu Cầm, trước mặt đệ nhất dũng sĩ Ma tộc, dẫu chỉ là một sơ hở nhỏ cũng đồng nghĩa với thất bại ngay từ đầu”.

Huyền Thương quân im lặng, mang đàn Hi Thị để ngang trước người Dạ Đàm, dùng cả hai tay gảy, thập phần khẩn trương chống địch.

Tiếng đàn vang vọng triền miên, Dạ Đàm lại ngồi ở trên đùi hắn. Cái tư thế này…..nàng cực kì không thích, liền cật lực giãy giụa những mong thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn. Mà Huyền Thương quân lại chẳng chút lưu tình, âm thanh lướt trên dây đàn sắc bén như đao, trực tiếp cắt thẳng vào cánh tay nàng.

“Ái da !!!” Cánh tay Dạ Đàm lập tức đổ máu. Lão già bạo lực này……!!!Đúng là chó sủa là chó không cắn, mà chó cắn thì không sủa. Nàng triệt để ngồi im luôn.

Ô Đại đã áp sát trước mặt, hai lưỡi búa trong tay chém mạnh xuống, rung chuyển cả đất trời. Kết giới bảo hộ Huyền Thương quân dùng cầm âm tạo thành bên người lúc này vỡ vụn thành từng mảnh. Chỉ một âm điệu sai lầm đẩy hắn vào thế hạ phong. Huyền Thương quân nháy mắt ngưng tụ lại kết giới, hai tay cũng máu chảy đầm đìa. Cuồng phong, gió quật tung cồn cát, uy lực bén nhọn như đao kiếm. Dây đàn thấm đẫm máu tươi, mỗi một lần hòa âm đều biến thành màu đỏ thắm.

Ba mươi sáu dây đàn tấu thành nhật nguyệt tinh tú, biển trời, sơn thủy vô biên. Ô Đại bị vây ở giữa, tự thân đã không thể thu lại sát ý của chính mình. Dạ Đàm dựa vào lòng ngực Huyền Thương quân, cả người cơ hồ bị sát ý lạnh lẽo này thấm ướt. Nàng ngưng trệ hô hấp. Man Man cuống quít, càng rúc chặt vào trước ngực nàng, run như cầy sấy.

Nếu cứ giữ thế cục này, Ma tộc chắc chắn bại trận. Dạ Dàm khẽ liếc một cái, phát hiện Huyền Thương quân vẫn đang chuyên tâm đối phó quân địch. Mà với khoảng cách này…quả là cơ hội vàng để đánh lén. Chỉ cần bất thính lình cho hắn một cú…….

Dạ Đàm dốc toàn bộ sức lực truyền vào Mỹ Nhân Thích. Sát khí như châm phong, từ từ lan tỏa.

“Thiếu Điển Hữu Cầm….chịu……” Mỹ Nhân Thích trong tay nàng vốn muốn đâm ngược vào Huyền Thương quân. Ai ngờ âm thanh từ dây đàn của hắn đột ngột bùng nổ, vang rền tựa hồ muốn đem cả thế giới cùng hủy diệt. Đám người Ô Đại, Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm bị ảo giác do tiếng đàn dệt nên nhấn chìm, linh thức ngay lập tức bị trọng thương, hơn nữa miệng vết thương trên người còn nứt vỡ, máu tươi tung tóe, tức thì vắt chân lên cổ mà chạy.

Dạ Đàm lúc này đang đứng đối diện Huyền Thương quân. Nàng giơ cao Mỹ Nhân Thích, sát khí đầy mặt, hùng hồn hô lên ba chữ đầy khí phách : “………Chịu chết đi !!!”.Một sự yên tĩnh đầy chết chóc tức thì len lỏi. Thẳng đến nửa ngày sau, nàng “bịch” một tiếng quỳ ngay xuống đất, mặt không biến sắc nói tiếp : “Thôi, đến nước này thì ta cũng lạy…”

Rồi lưu loát dập đầu một cái thật !!!

Nữ tử này, thật sự là không cách nào khiến cho người khác đỡ lo được. Huyền Thương quân đen mặt, nhưng cũng không có kêu nàng đứng lên, chỉ nhẹ nhàng lấy ra một phiến khăn lụa……chùi rửa cây đàn trong tay.

Dạ Đàm đợi lâu quá phát nản, khe khẽ liếc mắc nhìn lên….phát hiện….hóa ra không phải hắn lau máu dính trên đàn, mà là lau chỗ…hồi nãy nàng dính vào.

Lão già khó ưa……ngươi khó chịu chỉ vì ta làm bẩn đàn của ngươi đấy hả ? Tên khùng này !!!

Dạ Đàm lý sự cũng bằng không, bởi vì ngay lúc này đã thấy Thanh Hành quân mặt đầy hốt hoảng chạy tới. Hắn quỳ xuống ngay bên cạnh Dạ Đàm, nói : “Huynh trưởng, Thanh Quỳ công chúa thất lạc rồi. Viễn Tụ bảo hộ thất trách, thỉnh huynh trưởng giáng tội !”

Á ? Em trai của Thiếu Điển Hữu Cầm ? Dạ Đàm hơi tò mò nghiêng đầu liếc hắn một cái, ai ngờ phát hiện hắn cũng đang nhìn lại mình, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Huyền Thương quân lại chẳng buồn nhìn hai người đang quỳ song song, chỉ lạnh lùng đáp một tiếng : “Trông nom thất trách thì tự đến trước chính điện, chịu hình phạt Tam Trọng Lôi Hỏa đi”.

Thanh Hành quân cũng không tỏ vẻ bất ngờ, kính cẩn nói : “Dạ !”

“Ờ…” Dạ Đàm ngập ngừng một hồi rồi mới hỏi : “Thiếu Điển Hữu Cầm, nếu như…à ta nói là nếu như thôi, nếu các ngươi bắt được Ma phi, sau đó sẽ làm gì nữa ?”

Huyền Thương quân lau sạch máu dính trên đàn, thi thể binh sĩ hai tộc Thần – Ma la liệt đầy mặt đất. Lần khiêu khích này của Ma tộc hiển nhiên đã động vào vảy ngược của hắn. Hắn xoay người, dùng mây trắng kết lại thanh thang, đáp : “Giết chết làm gương !”

Đậu xanh rau má * !!! Dạ Đàm cố điều chỉnh cơ mặt sao cho có vẻ thật là nghiêm túc, thật là chính trực : “Tính cách thật tốt ! Li Quang Thanh Quỳ ta tán thưởng nhất nam nhân như ngươi vậy !”

*Bản gốc là “我个篮子的” – cái rổ của ta, một câu chửi ( dùng tiếng lóng ) của dân vùng Đông Bắc.

Thẳng đến khi thang mây đã kết xong, được Thần binh phối hợp hộ tống, Dạ Đàm ì ạch, nhưng cuối cùng chỉ có thể đi theo Huyền Thương quân bọn họ, cả đoàn người cùng trở về Thiên giới.

Bước lên mây rồi, nàng rốt cuộc không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy tầng tầng mây trắng dập dềnh như sóng xô, như biển lớn, ráng chiều đỏ thẫm.

Đế Lam Tuyệt, cái bẫy của ngươi đặc biệt ghê luôn á !!!

Thường nghe nói ba đánh một không chột cũng què, đằng này Ma tộc, ba đánh một mà cũng bị thua. Người ta là hoàng tử đấy, còn các ngươi á, quá lắm cũng là cháu trai thôi.

Thanh Quỳ ơi Thanh Quỳ, rốt cuộc tỷ lạc đi đâu mất rồi hả ???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN