Tinh Lạc Ngưng Thành Đường - Chương 12: Xảy ra tranh chấp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Tinh Lạc Ngưng Thành Đường


Chương 12: Xảy ra tranh chấp


Phía trước , Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm cũng xông vào trận chiến, từng bước áp sát, hỗ trợ Ô Đại. Chân mày Huyền Thương quân hơi hơi cau lại, hắn lùi mấy bước, triệu hồi đàn Hi Thị. Tay phải nhẹ đàn, dây huyền tức thì nổi lên giông tố.

Trăm dặm sa trường, cát chạy đá bay, cuồng phong làm lở núi, băng tuyết chảy thành hà, tiếng hô sát phạt rung trời chuyển đất. Dạ Đàm ngồi trong kiệu, không có hứng thú với giao chiến của hai tộc Thần – Ma, cũng không muốn đi xem náo nhiệt. Chẳng ngờ, màn kiệu bất thình lình bị vén lên một góc, một cái đầu chim ngó vào thăm dò, mấy cọng lông vũ trên đầu còn run run, thoạt nhìn ngốc ơi là ngốc.

Nó nhìn thấy Dạ Đàm liền khoái chí chui vào trong, vỗ vỗ cái cánh duy nhất, nói : “Đàm Đàm, gặp ngươi rồi ta cảm thấy rất là vui luôn á !!!”

“Chỉ tiếc, gặp ngươi rồi ta lại thấy hình như sắp có chuyện xui !” Nàng thở dài thườn thượt.

Tên con chim này là Man Man, lông trên người vừa xanh vừa đỏ, hơn nữa cánh với mắt mỗi thứ chỉ có một bên, nhìn rất ư là quái dị. Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm chính là, nếu mà nó ở chỗ này thì nhất định Thiếu quân Yêu tộc Đế Lam Tuyệt cũng đang ở gần đây.

“Hồi nãy sai người bắn tên kích động hai tộc Thần – Ma giao chiến là tên Đế Lam Tuyệt đó làm phải không ?” Dạ Đàm hỏi.

Man Man chui vào trong ngực nàng, đáp : “Đàm Đàm, ngươi lúc nào cũng thông minh ghê. Thiếu quân nói ấy, ngươi chạy nhanh nhanh đi, để ngài ấy cản phía sau cho”.

Dạ Đàm nghe vậy liền chụp lấy cái cổ chim của nó, thần sắc hung dữ, nói : “Trốn cái đầu ngươi chứ trốn, nếu ta mà là cha của Đế Lam Tuyệt, nhất định lột da hắn, đem đi may váy da hổ mặc”.

Man Man giãy đành đạch, la quang quác : “Ngươi sao mà lại nói như vậy được chứ hả ? Đàm Đàm, thiếu quân nhà ta một lòng thâm tình với ngươi, cả hai tộc Thần – Ma cũng không sợ đắc tội. Ngươi cũng không cảm động tí nào luôn ?”

“Ta vốn đang yên ổn làm Ma phi, tận hưởng vinh hoa phú quý….” – Khuôn mặt Dạ Đàm càng thêm hung thần ác sát : “Hắn tự mình tới gây rối còn muốn ta cảm động ? Con cọp điên đó ở đâu rồi ?”

Man Man giơ cánh ra chỉ về hướng Bắc : “Kia kìa”.

Dạ Đàm hết cách, đành xuống kiệu. Ai ngờ chưa đi được mấy bước đã gặp vài Ma binh cản đường. Ma tộc bọn chúng dĩ nhiên không coi công chúa Nhân tộc như nàng ra gì, lập tức rút đao ngăn cản : “Mời Ma phi đợi ở trong kiệu, không được rời khỏi chỗ này nửa bước !”

Dạ Đàm liền thuận tay quẳng Man Man xuống đất, còn đạp thêm một đạp, nói : “Ối, quạt của ta rớt rồi, mau giúp ta nhặt lên đi !”

Nàng vừa nói vừa chỉ tay xuống chỗ Man Man nằm một đống, đám lông vũ mềm mại của nó giờ bèo nhèo nhìn y hệt cái quạt lông chim. Ánh mắt đám Ma binh nhìn theo, đang muốn đi nhặt “cái quạt”, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, Dạ Đàm khẽ nâng tay trái, không khí phía trước tức thì hỗn loạn . Toàn bộ ma tức nhàn nhạt màu tím đều chảy ngược về thân thể nàng.

Tay phải nàng cầm Mỹ nhân thích* đâm tới, vút lên một đường đẹp như mộng ảo, mấy tên Ma binh lập tức chết không kịp trở tay.

*Mỹ nhân thích : chắc là tên cái hoa gai của Dạ Đàm.

Dạ Đàm vung vẩy vũ khí đang nhỏ xuống từng giọt máu tươi, thở dài cảm thán : “Ý nghĩa của tấn thảm kịch này nói cho chúng ta biết, thông hiểu lễ phép cực kì quan trọng !”

Man Man từ dưới đất lồm cồm bò dậy, lấy cánh phủi đất dính trên người, lầu bầu nói : “Thế cách ngươi cư xử với ta là có lễ độ lắm hả ?”

Dạ Đàm cúi người túm lấy Man Man, nắm hai cái chân chim gầy nhẳng dài ngoằng của nó lên phe phẩy. Giờ thì nó thật sự giống cái quạt lông thứ thiệt luôn rồi !!! Nhìn qua mặt đất đầy xác chết, liếc một cái cũng có thể thấy rõ ràng mảnh vụn của chân tay : “Chúng ta xa lạ lắm hay sao mà cần nói lễ với chả mạo. Đi thôi, kiếm tên Thiếu quân bị thần kinh nhà ngươi cái đã !”

Sắc mặt Man Man bỗng nghiêm túc, nó bảo : “Ngươi đừng có miêu tả Thiếu quân như vậy chứ. Dẫu gì ngài ấy cũng là lão hổ, là hổ trán trắng đấy, oai phong lẫm liệt”.

Dạ Đàm cười rộ : “Nhất mạch Yêu tộc, Đế thị đều là Lão hổ, chỉ có thiếu quân nhà ngươi xưng là Tiểu Não Phù”.

Man Man che miệng tủm tỉm, Dạ Đàm vừa nói chuyện với nó vừa đi vòng qua đám Ma binh. Một tia máu tươi đột ngột bắn tới, Man Man hồn vía lên mây. Nó cuống lên rúc vào ngực Dạ Đàm, chết cũng không chịu lòi ra nửa cọng lông.

Trở lại phía Thần tộc, Thanh Hành quân trước đã được huynh trưởng Huyền Thương quân giao phó trọng trách canh giữ bên kiệu. Bụi bay mù mịt, mây đen che trăng, cũng không rõ chiến sự bay giờ đã thành cái dạng gì. Hắn liền nhảy lên tán một cái cây cạnh đó, bẻ một phiến lá ngậm trong miệng, rung chân theo dõi cuộc chiến.

Sau lưng bỗng xuất hiện một thanh âm quen thuộc : “Viễn Tụ, lâu ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ ?”

Thanh Hành quân quay đầu, chỉ thấy cát bay mịt mù quyện cùng làn khói dày đặc, Là Tam điện hạ Ma tộc Triều Phong từ trên trời đáp xuống, tay cầm chiến liêm Tham Niệm. Thanh Hành quân phun phiến lá trong miệng ra, nói điều mà đáng ra cũng không cần phải nói : “Triều Phong, nghe nói ngươi bị giáng từ Tam điện hạ Ma tộc xuống làm trinh sát rồi ?”

“Khụ…khụ” Triều Phong mém sặc, may mà da mặt hắn cũng đủ dày, một hai câu này vẫn chưa chọc thủng được. Hắn trả lời : “Dù cấp bậc địa vị của Ma tộc bọn ta có là gì đi nữa thì cũng đều là ra sức cho thiên hạ chúng sinh. Viễn Tụ ngươi chắc không phải người có tầm nhìn thiển cận, bụng dạ hẹp hòi như thế đâu nhỉ ?”

Hắn liếc nhanh dải lụa tố khiết trong tay Thiếu Điển Viễn Tụ, chậc chậc hai tiếng, lại nói : “Bảo bao nhiêu lần rồi, đàn ông con trai không thể cứ xài thứ ẻo lả như vậy được. Ngươi nếu mà vẫn không chịu đổi binh khí thì sau này vĩnh viễn chỉ có thể làm đệ đệ thôi”.

Thanh Hành quân nhìn pháp bảo của mình, dải lụa tố khiết này danh tự Kinh Hồng, vốn cũng được xem là pháp bảo hàng đầu của Thần tộc. Nhưng không biết đã bị gã Triều Phong này chế giễu biết bao nhiêu lần. Hắn vặn lại : “Muốn biết ta có cứng rắn hay không, ngươi tới thử xem là được”.

Thanh Hành quân nói rồi liền tung dải lụa ra, tức thì trong không trung xuất hiện một làn sóng hào quang bảy sắc, lấp lánh như cầu vồng.

Triều Phong nghênh chiến, hai món vũ khí chạm nhau phát ra âm thanh chấn động, hoa lửa bay đầy trời, nhưng hắn vẫn còn thời gian tám chuyện. Triều Phong vừa đánh vừa lùi, nói : “Viễn Tụ ngươi đâu cần phải tức giận thế ? Thiên giới mỗi lần nhắc đến con trai Thần đế, phỏng có mấy người biết đến Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ đâu ? Chuyện quan trọng nhất là ngươi cần phải có chủ kiến của bản thân, dù sao ngươi cũng đâu thể cả đời đi theo phía sau Thiếu Điển Hữu Cầm, làm hàng tặng kèm của hắn được”.

Ánh sáng của dải lụa trong tay Thanh Hành quân càng mạnh, hồng quang rực rỡ giam cầm Triều Phong lại bên trong, hắn cười lạnh : “Chia rẽ, li gián, ngươi cũng chỉ có những thủ đoạn hèn hạ đó thôi sao ?”

Triều Phong dùng chiến liêm ngăn cản dải lụa sắc như dao, cao giọng nói : “Thuốc đắng giã tật lời thật mất lòng. Giờ ngươi nghe không lọt tai, nhưng sau này nếu có ngày trong lòng ngươi có mong muốn, tất sẽ hiểu được những lời ta nói hôm nay, toàn lời vàng ngọc không đấy”.

Thanh Hành quân biết con người hắn xảo trá, dứt khoát không nói thêm bất kì một lời nào nữa, chuyên tâm ứng chiến. Phần Thanh Quỳ ngồi trong kiệu bỗng nghe thấy một tiếng nổ cực lớn. Hồn vía nàng tức khắc đều vọt lên mây, chui đầu ra ngoài, lại thấy mặt đất nứt thành một cái rãnh lớn, quan trọng hơn nửa cái kiệu của nàng bị lọt vào trong đó mất rồi.

Thanh Hành quân nghe thấy tiếng nổ, biết bản thân đã rơi vào bẫy của Triều Phong. Nhưng không ngờ Triều Phong lại tăng thêm công lực kiềm chặt hắn, làm hắn không thể thoát ra. Chưởng lực của Cốc Hải Triều cơ hồ muốn chẻ nhuyễn kiệu làm hai nửa, một đám thần binh giáp vàng nào có thể để y đến gần Thiên phi ? Cả bọn tức thì liều mạng ngăn chặn.

Thế là không ai ngó ngàng tới cái kiệu bị mắc giữa chỗ rãnh nứt, hơn nữa còn sắp đổ tới nơi rồi. Thanh Quỳ đành phải dùng cả tay chân, bò ra khỏi kiệu. Bên ngoài Thần – Ma đánh nhau loạn xạ, trời đất tối mù. Cũng không biết phe nào mới là Thần tộc. Nàng tránh trái tránh phải đất đá bay tới, loạng choạng đi theo hướng nghe văng vẳng tiếng đàn.

Sở trường của Huyền Thương quân là đàn, đi theo tiếng đàn nhất định không sai.

Huyền Thương quân đang cùng đám người Ô Đại, Đỉnh Vân, Chúc Cửu Âm đánh nhau quyết liệt, chợt thấy ẩn trong làn sương khói mờ mờ ảo ảo, một nữ tử đang hớt hải nhảy ra ngoài trốn. Là Dạ Đàm chứ chẳng phải ai xa lạ. Huyền Thương quân vừa hơi phân tâm, Ô Đại đã bổ tới một búa, cắt phăng một lọn tóc của hắn.

Hắn giáng trả lại một cái, tiếng đàn đánh thẳng vào Ô Đại, tự mình bay xuống.

Dạ Đàm chỉ loáng thoáng cảm giác được hình như có một bóng đen bất thần hạ xuống, tóm lấy mình lên không trung. Á á, diều hâu bắt gà con !!! Mãi đến khi nàng hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một khuôn mặt không có tí cảm xúc.

“Thiếu Điển Hữu Cầm !!!” Bộ ta là cái rổ đấy hả? Dạ Đàm cả người đều không tốt. Ngươi làm gì mà mắt còn tinh hơn cú vậy hả ? Ta trốn kĩ như vậy rồi, sao mà ngươi cũng thấy được hay vậy ???

Huyền Thương quân mím môi, xoay người ngồi trên một cành cây. Bọn người Ô Đại từng bước bao vây. Hắn hết cách, chỉ đành tùy theo theo tình hình, ôm Dạ Đàm vào trong ngực.

Ngực á ?!?……Suy nghĩ của Huyền Thương quân trước giờ đều rất tỉ mỉ, cho nên là……ánh mắt và cả tay của hắn đồng thời…….xác nhận lại một lần, sau đó lập tức nhận thấy có gì đó không đúng…….Lần trước ở Võng Lượng thành bị nàng chọc ghẹo, từng liếc mắt nhìn kĩ một lần. Chỉ là…….dường như có gì đó khang khác…..!!!

Mình đang nghĩ cái quái gì vậy trời ??? Hắn còn chưa kịp xấu hổ, tiếng đàn đã lệch nhịp……Gảy nhầm một âm mẹ nó rồi.

Cái hoang mang này thật là đáng xấu hổ. Huyền Thương quân toan trở tay gảy lại dây đàn, chỉ tiếc đã để Ô Đại chóp được thời cơ.

(Anh ơi là anh🤣🤣2700 tuổi đầu rồi đấy anh ạ😂)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN