Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 11: Đụng chạm Thần - Ma
“Hừm !” Nàng trở mình, xoay lưng lại : “Là do con bị thương nặng quá nên nảy sinh ảo giác, hay là tại mặt trời hôm nay mọc ở đằng Tây ? Người đáng lẽ phải đi thăm Thiên phi bảo bối của người chứ, sao lại có thể xuất hiện ở đây được ?”.
Tính nết nàng quái dị, Li Quang Dương cũng chẳng buồn để tâm. Ông ta chỉ tỏ ra bình tĩnh, nói : “Đêm qua, Ma tộc phái sứ giả tới, có lời dạm hỏi ngươi làm trữ phi. Vả lại mười ngày sau sẽ đón ngươi tới đó ở”.
“Gì ?” Dạ Đàm bỗng giật thót, phải một lúc mới hoàn hồn, nàng nói : “Ra đó là lý do phụ vương đến đây. Sao hả, hẳn là giờ người thấy con cũng có chút tác dụng rồi chứ ?”
Câu này của nàng châm chọc không hề khách khí. Li Quang Dương nén giận, nói : “Ma tộc hiểm ác, hiếu chiến lại khát máu, so với phàm trần không giống nhau. Ngươi đến đó rồi, sau này ở chỗ nào cũng cần phải chú ý cẩn thận, không thể tiếp tục mặc sức làm càn nữa”.
Ông ta mới nói hai câu, Dạ Đàm đã lên tiếng : “Ha, người nói vậy ý là quan tâm con ? Ma tộc hiểm ác, còn lòng người trong cung này chắc là lương thiện lắm ? Nếu mà người lo cho con, sao lúc đó không từ chối hôn sự này ?”
Thịnh nộ chuẩn bị bốc lên lại bị Li Quang Dương cật lực đè xuống, nói : “Thế lực Ma tộc rất mạnh……Li Quang thị……không thể từ chối”
Dạ Đàm sụt sịt cánh mũi, đáp : “Nếu là vậy, người đâu cần phải tới đây, diễn mèo khóc chuột. Người bây giờ, là thật lòng lo lắng cho con, hay là vốn dĩ đang hi vọng con cũng giống như tâm can bảo bối của người, bảo vệ Li Quang thị ?”
Li Quang Dương đến cùng không nén giận được nữa, quát : “Câm miệng ! Ngươi nói năng với cha mình lại dùng cái thái độ như vậy ?”
Dạ Đàm cũng gân cổ lên, quyết không chịu nửa phần yếu thế : “Con lại nói sai nữa chứ gì ? Hay người lại muốn con ra ngoài quỳ, để người đánh đủ số roi còn thiếu ?”
Li Quang Dương thấy lưng áo nàng vệt máu thấm ướt, giọng nói cũng thoáng trầm xuống : “Nghiệp chướng, lẽ nào ngươi một chút sai cũng không có sao ?”
Dạ Đàm hời hợt cười một tiếng : “Con sai ? Phải rồi. Con sai ở chỗ sinh ra ở Li Quang thị, làm con gái của Li Quang Dương. Đó là cái sai duy nhất của con, cũng là cái sai lớn nhất”.
Nàng đã bệnh thành cái dạng này, mà vẫn còn oán trách. Li Quang Dương lùi lại hai bước, ông ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không phản bác, chỉ nói : “Có lẽ vậy !”
Ông nói dứt lời, xoay người bỏ đi.
Dạ Đàm trong màn rốt cục quay lại, nàng nói thêm một câu : “Nếu mỗi lần thấy con đều tức giận, vậy sau này người cũng không cần đến Triêu Lộ điện làm gì”.
Bước chân Li Quang Dương thoáng chần chừ, rồi mở cửa rời đi.
Sau đó, ông thật sự không đặt chân tới Triêu Lộ điện nữa. Thanh Quỳ khuyên nhủ hết lời, mà cha con họ vẫn cứ như cũ giận dỗi nhau, y như hai đứa con nít.
Đến cuối cùng vẫn không ai chịu nhường ai.
Tháng tư, ngày mười chín.
Việc gấp quá, Li Quang thị chuẩn bị không kịp, đành lấy y sức vốn chuẩn bị cho một mình Thanh Quỳ công chúa chia làm hai nửa, đưa cho Dạ Đàm. May mà Thanh Quỳ chuẩn bị cũng đủ hết, dù chỉ còn một nửa, cũng không phải ít.
Đêm rồi Li Quang Dương thức trắng. Ông cứ luẩn quẩn bên ngoài tẩm điện của hai đứa con gái suốt nửa ngày trời, nhưng rồi cũng không có vào trong. Mãi đến khi hừng đông vừa hé, ông liền ra lệnh cho cung nữ trang điểm cho Thanh Quỳ và Dạ Đàm. Trên dưới trong cung giăng đèn kết hoa, nhưng lại khiến người ta có cảm tưởng như đang…chống giặc.
Đúng giờ Thìn, mây lành vờn tụ, một nửa thiên không như thắp ngọn lửa trời. Nháy mắt, cầu vồng lả lướt thành thang, phô diễn cho nhân gian thứ màu sắc mĩ lệ tuyệt trần, nồng đậm rực rỡ. Mà phía quân thần Li Quang Dương từ sớm đã quần là áo lượt chờ sẵn.
Lúc này ai nấy đều chẳng màng tới hình tượng địa vị, cứ dài cổ ra mà chờ.
Trong luồng sáng mờ ảo, Huyền Thương quân áo mũ trắng như tuyết, hoa văn tinh xảo. Hương thơm kì lạ lẫn trong gió trời thoáng bay vào mũi. Nhạc tiên dìu dặt, hắn đạp mây khói mịt mù, thong dong mà đến, một đường vân đạm phong khinh, hào quang mờ ảo, tưởng như không sợ hãi bất cứ điều gì.
Đi cùng hắn là vị hiếm khi nào lộ mặt – đệ đệ Thanh Hành quân. Người này tên đầy đủ là Thiếu Điển Viễn Tụ, y một thân áo bào màu thiên thanh, như gió thấm mưa bụi, phiêu dật xuất trần. Giữa cánh tay còn mang theo dải lụa tố khiết, như ẩn như hiện, lấp lánh như sao.
Hai người dẫn đầu, phía sau còn hơn trăm Thiên binh tay cầm trường kích, giáp vàng chói mắt, khiến cho kẻ khác sợ hãi mà không dám nhìn thẳng.
Song song, một màn sương mù màu tím xuất hiện từ mặt đất. Trong màn sương đó, chiến kỳ Hình Thiên của Ma tộc đi đầu, một đội Ma binh mặc giáp đen đứng trang nghiêm, tay lăm lăm trường thương làm vũ khí. Mà kẻ dẫn đầu không phải ai khác, chính là hai vị điện hạ Ma tộc – đại điện hạ Ô Đại cùng nhị điện hạ Đỉnh Vân.
Tình hình này so với trực tiếp đối đầu cũng không khác là bao. Thù hận giữa đôi bên, vốn dĩ gặp nhau là chém giết, căn bản đâu thể đàm đạo.
Li Quang Dương sợ hai bên “sui gia” của mình hăng lên, cứ vậy quật nhau giữa chốn đông người thì khốn, lập tức ra lệnh khiêng kiệu của hai vị công chúa đến cửa cung. Lòng chỉ mong họ đi nhanh cho chóng, còn việc mời vào cung đãi trà gì đó……thôi bỏ đi.
Huyền Thương quân với Ô Đại lườm nhau một cái, rồi lệnh Thần binh tiến lên khiêng kiệu của công chúa Thanh Quỳ, dặn : “Sau khi ra khỏi thành, đi về hướng Nam ba mươi dặm, hẵng kết mây trở về”. Chín vạn dặm trong trời đất, thang mây bằng thuật pháp không phải nói kết là kết được.
Bởi vì Ma tộc gần trong chớp mắt, lúc thi thuật mà bị tập kích thì cũng chẳng phải chuyện hay ho.
Bên phía Ô Đại cũng đang định như vậy. Nhị điện hạ Đỉnh Vân quay đầu dặn đám Ma binh : “Mang công chúa Dạ Đàm, ra khỏi thành đi về phía Bắc ba mươi dặm” !”
Ma binh nhận lệnh, bước đến khiêng kiệu của Dạ Đàm công chúa lên, nghiêm chỉnh xếp thành hai hàng đều nhau, tuần tự xuất thành, rời khỏi Li Quang thị. Li Quang Dương đứng ở cửa cung nhìn hai đội quân giao nhau, cũng như dòng sông có trong có đục, mắt thường cũng thấy được sự đề phòng cùng thù hận, không khỏi thở dài một hơi.
Hai bên Thần – Ma, quân sĩ mỗi bên khiêng một chiếc kiệu, một đường ra khỏi địa giới Li Quang thị, vốn đã chuẩn bị chia đường rời đi. Chẳng ngờ trong không trung đột ngột xuất hiện vô số xạ tiễn bắn tới, nhắm thẳng về phía Thần tộc.
Huyền Thương quân ngay từ đầu đã phòng bị trước, tức thì linh hoạt chỉ huy quân sĩ ngăn cản. Phía Ma tộc, cả ba vị hoàng tử đồng loạt ngớ người. Đỉnh Vân hỏi : “Ai bố trí ?”
Không ai trả lời, chỉ có Ô Đại giơ cao hai cái búa Thiên lôi, vòng bạc khuyên bạc trên người vang lên xủng xoảng : “Không cần biết ai bố trí. Ta từ sớm đã chướng mắt Thiếu Điển Hữu Cầm. Các ngươi chú ý, theo ta xông vào, bắt sống Thiếu Điển Hữu Cầm !!!”
Trời sinh Ma tộc dũng cảm lại thiện chiến, giờ lại được lời cổ vũ của chủ tướng, ma binh lập tức không kiêng nể gì nữa, một đường xung phong, hò hét : “Bắt sống Thiếu Điển Hữu Cầm !!!”
Đỉnh Vân : “…….Huynh trưởng, dừng tay !”
Thật là một tên mãng phu thô lỗ, chỉ giỏi làm hỏng việc.
Chúc Cửu Âm đứng cạnh y cố nén cười, nói : “Nhị điện hạ, Đại điện hạ tính tình ra sao, ngài lẽ nào lại không biết ? Giờ sự như tên đã lên cung, có gọi ngài ấy cũng không nghe đâu, chúng ta chỉ có thể cùng xông lên đánh một trận”.
Đỉnh Vân cắn chặt răng, hỏi : “Triều Phong đâu ?”
“Nhị điện hạ, ngài quên rồi sao ? Giờ ngài ấy chẳng qua chỉ là một trinh sát nho nhỏ, căn bản không có tư cách đi cùng chúng ta” – Chúc Cửu Âm nói tiếp : “Đấy, ở cuối đội đi bộ đằng sau kia kìa”.
Đỉnh Vân liếc mắt một cái, quả nhiên bắt gặp Triều Phong ở cuối đội, đang phủi cả người dính đầy bùn đất do bị vó ngựa đi trước hắt lên. Y cười khẩy : “Vốn Phụ tôn lo lắng đại ca dễ kích động nên mới để ta dẫn đội. Thực lực của Thiếu Điển Hữu Cầm, ngay cả Phụ tôn cũng không dám khinh suất động binh. Trận này chưa chắc giành được thắng lợi. Nếu như thua cuộc, khi trở về hẳn ngươi cũng hiểu nên nói thế nào rồi chứ ?”
Chúc Cửu Âm hiểu ý, đáp : “Nhị điện hạ xin yên tâm. Triều Phong và Thiếu Điển Hữu Cầm từng ở Tàng Thức hải rèn luyện mười năm. Là hắn cấu kết Thần tộc, khiêu khích Đại điện hạ, âm mưu khiến chúng ta thất bại. Ma tôn sẽ hiểu”.
Đỉnh Vân gật đầu, y hết cách, đành rút vũ khí xông lên giúp Ô Đại.
Cốc Hải Triều phía cuối hàng hỏi : “Giờ cả hai vị điện hạ đều đang đánh với Thiếu Điển Hữu Cầm, người không tính giúp đỡ à ?”
Triều Phong phun đất trong miệng ra, đáp : “Trận huyết chiến với Thiếu Điển Hữu Cầm, nếu thắng thì do nhị ca ta có tài chỉ huy, nếu thua là tại ta cấu kết ngoại địch. Lần này á, hắn dẫn theo ta đơn giản là định bán cho ta một cái nồi giá rẻ. Chỉ đáng tiếc, giờ ta đã bị cách chức làm trinh sát, nếu tiếp tục đội thêm cái nồi nữa, chắc sau này về Ma tộc chỉ còn nước quét sân”.
Cốc Hải Triều nghe vậy, lưỡng lự một hồi rồi hỏi : “Vậy người định làm thế nào ?”
Triều Phong đánh mắt về phía Thần tộc, kiệu của Thiên phi hiện được bảo vệ vững vàng ở đằng sau, hắn cười cười một tiếng, bảo : “Đi theo ta !”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!