Tinh Lạc Ngưng Thành Đường - Chương 10: " Ma phi" tương lai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Tinh Lạc Ngưng Thành Đường


Chương 10: " Ma phi" tương lai


Lúc này, sứ giả do Thần tộc phái tới đã đến Nhật Hi cung báo tin cho Li Quang Dương, chuẩn bị mười ngày sau đón Thiên phi tương lai đến Thiên giới ở một thời gian.
Đây thật là chuyện tốt, Đôn đế Li Quang Dương, quốc sư Nguyện Bất Văn và cả thừa tướng Li Quang Xích Dao ba người đang chụm đầu thảo luận xem, đợi tới lúc Thanh Quỳ đến Thần tộc phải cần mang theo những gì.

Đúng lúc này, Dạ Đàm đã kéo theo Thanh Quỳ leo tường trở vào. Ba người đồng loạt quay lại, thấy tỷ muội các nàng đều lôi thôi nhếch nhác, tức thì mặt xám như tro.

Mà Li Quang Dương giờ không khác gì cái đầu sư tử đang giương bờm, cả lông tóc cũng dựng ngược : “Thứ bại hoại ! Ngươi lại gây họa gì rồi ?”

Ha, câu này còn phải hỏi, dĩ nhiên là mắng Dạ Đàm. Hồi nãy nàng với Thanh Quỳ đi xuyên qua đám cỏ nên giờ không những ướt như chuột lột mà còn bị cỏ dại bụi đất bám đầy người. Đấy là còn chưa tính miệng vết thương trên góc trán Thanh Quỳ bị nước ngâm trắng nhợt như xác chết, từ xa nhìn tới thì hãi thôi rồi.

Đó là Thiên phi tương lai ! Hơn nữa mười ngày sau sẽ được Thần tộc đón vào Thiên giới.

Li Quang Dương giận điên người, Nguyện Bất Văn đã tiến lên mấy bước, đỡ Thanh Quỳ : “Công chúa không việc gì chứ ?”

Đám cung nữ giờ mới hoàn hồn lại, lập tức nhốn nháo đi tới, vây lấy Thanh Quỳ. Li Quang Xích Dao tới bắt mạch cho nàng. Lão ta tuy thân làm tể tướng, nhưng y thuật chính ra cũng tốt lắm.

Thanh Quỳ giỏi y thuật, lão và Nguyện Bất Văn tính ra là học trò của nàng.

Li Quang Dương cũng đi lại, thấy miệng vết thương của Thanh Quỳ, cơn giận càng như lửa đổ thêm dầu : “Rốt cuộc là có chuyện gì ?”

Thanh Quỳ thưa : “Phụ vương đừng lo, con gái không bị gì hết. Vừa nãy bởi vì không may gặp phải tình báo Ma tộc đến dò xét ý đồ Thần sứ đến Li Quang thị. Hãy còn may gặp được Dạ Đàm tương cứu, con gái mới có thể bình an trở về”.

“Ma tộc ?!” ba người Li Quang Dương phút chốc sa sầm nét mặt, Nguyện Bất Văn nói : “Chắc hẳn vừa nãy thần sứ hạ phàm, Ma tộc thừa cơ phái mật thám vào cung dò la tin tức. Nguyện Bất Văn không làm tròn chức trách, để yêu nhân tự ý xông vào Li Quang thị, kinh động đến công chúa. Thỉnh bệ hạ giáng tội !”.

Lão ta nói vậy, nhưng Li Quang Dương chung quy vẫn không thể yên tâm. Ông cầm lấy tay Thanh Quỳ, thấy người con gái lạnh băng : “Sao mà lại bị thương tới mức này ? Sau cơn mưa trời lạnh, con mới bị dọa một trận cho mất hồn, nhanh về cung nghỉ ngơi cho tốt. Phi Hà ! Còn không mau nấu cho công chúa một chén trà an thần !”

Cung nữ trong cung sớm đã chuẩn bị, nhưng Thanh Quỳ lại nói : “Phụ vương, Thanh Quỳ chỉ bị xây xát nhẹ. Ngược lại chính Dạ Đàm vì cứu con mới bị ma khí làm bị thương tới tim phổi, con phải chữa trị cho con bé trước đã”.

Li Quang Dương quay lại nhìn Dạ Đàm, khuôn mặt từ ái chớp mắt biến thành mây đen u ám. Ông ta hạ giọng, quát : “Hai ngươi gặp Ma tộc ở chỗ nào ?”

Lời này hiển nhiên lại là chất vấn Dạ Đàm. Thanh Quỳ sợ phụ vương với muội muội lại khắc khẩu, nàng nhanh chóng bẩm báo : “Sau điện, ở hồ Ẩm Nguyệt ạ”.

Li Quang Dương đáp : “Hồ Ẩm Nguyệt vốn bị phong tỏa nhiều năm, quả nhân từ đầu đã hạ chỉ bất kì ai cũng không được tự ý ra vào. Các ngươi lại có thể ở đó gặp được tình báo Ma tộc ?”

Ông ta miệng hỏi, ánh mắt thủy chung lại nhìn thẳng vào Dạ Đàm. Cánh tay nàng buông thõng, nói : “Người hỏi nhiều như vậy có ích gì đâu ? Con biết cho dù có nói gì thì người cũng cho là con sai, vậy trực tiếp trừng phạt không phải tốt hơn sao ?”

“Ngươi !” Nàng nói câu này không khác chi đổ thêm dầu vào lửa, Li Quang Dương giờ thật sự giận đến sắp đứt hơi : “Tự ngươi chạy loạn bên ngoài, cấu kết Yêu tộc ta cũng mặc kệ. Không ngờ còn dám ngang nhiên xông vào cấm địa, khiến Thanh Quỳ đến tìm ngươi cũng bị vạ lây. Ngươi có biết tội chưa ?”

Dạ Đàm cả người ướt đẫm, kinh mạch toàn thân đau đớn khó nhịn : “Biết tội ? Người thấy con có tội gì ? Bộ con ép tỷ ấy tới tìm con sao ? Mà nói đi nói lại, Nguyện Bất Văn thân là quốc sư, hắn ngoài không thể ngăn cản Yêu tộc, trong không thể bảo vệ Thiên phi tương lai, phụ vương không trách hắn, ngược lại đổ hết trách nhiệm lên đầu con sao ?”

Nguyện Bất Văn á khẩu, Li Quang Dương lại giận đến sắp không xong rồi :“Ngươi….phản…phản rồi. Đã gây ra tai họa ngập đầu còn không biết tự mình hối cải. Quỳ xuống !”

Dạ Đàm vẫn cứng miệng : “Hối cải ? Có phải con dụ bọn Ma tộc tới thám thính đâu ? Có gì phải hối cải ?”

Li Quang Xích Dao cười nhạt một tiếng : “Với một chỗ đã bị phong tỏa nhiều năm như Ẩm Nguyệt hồ, căn bản trước giờ chỉ có công chúa một mình lui tới, cũng chưa có thấy cung nữ nào đi theo. Giờ Ma tộc lén lút lẻn vào, chỗ khác không xuất hiện, chỉ trùng hợp xuất hiện ở đây, nghiêm trọng hơn còn suýt bắt đi Thanh Quỳ công chúa. Chẳng lẽ công chúa không có lời giải thích nào sao ?”

Dạ Đàm cáu, nói : “Xích Dao, lão cẩu ngươi cũng biết thừa dịp ngậm máu phun người quá nhỉ ?”.

Nàng vừa dứt lời đã bị Li Quang Dương tát bốp vào mặt. Cái tát này rõ ràng không nhẹ, má phải Dạ Đàm lập tức sưng lên. Ông ta giận đến giọng nói cũng run rẩy : “Ngươi đi khắp nơi gây họa, tự làm tự chịu, con muốn trả treo ?”

Má phải Thanh Quỳ hiển nhiên cũng cảm thấy đau, liền đưa tay lên xoa mặt : “Phụ vương ! Chuyện không phải như Thừa tướng nghĩ. Lúc đó Dạ Đàm không hề có mặt ở Ẩm Nguyệt hồ, nó vì cứu con mới liều mạng đấu với Ma tộc. Cúi xin phụ vương đừng trách tội nó”.

Nguyện Bất Văn bước lên dìu nàng, bôi thuốc lên vết thương, nói : “Bản tính công chúa lương thiện đơn thuần, không tránh được bị kẻ lòng dạ khó lường mê hoặc, thiết nghĩ người hãy nên hồi cung nghỉ ngơi đi”.

Li Quang Xích Dao cũng nói : “Hồi bệ hạ, từ đầu vi thần đã nói, công chúa này chính là hung tinh. Hoàng ân bệ hạ bao la, trước đã từ bi lưu lại mạng sống cho cô ta, cô ta cũng nào có nửa phần hàm ơn hay kính trọng ? Cấu kết Yêu tộc, đưa yêu nghiệt vào cung đã đành, giờ lại còn cấu kết luôn với Ma tộc, suýt khiến Thanh Quỳ công chúa gặp nguy hiểm. Chuyện tới nước này chẳng lẽ bệ hạ còn muốn tiếp tục bao che dung túng sao ?”

Dạ Đàm chòng chọc nhìn lão ta, ánh mắt dần trở nên ngoan độc : “Lão cẩu, bản công chúa nếu thật sự bắt tay với Ma tộc, việc đầu tiên làm chính là tru di mười đời nhà ngươi”.

Giọng nói lãnh đạm mang theo lệ khí nồng đậm, khiến Li Quang Xích Dao rùng mình, không rét mà run.

“Nghiệt súc !” Li Quang Dương giơ chân đạp nàng một cái : “Quỳ xuống !”

Dạ Đàm vẫn quật cường không hề cúi đầu, lớn tiếng nói : “Con không sai ! Tại sao phải quỳ ?”

Con giận của Li Quang Dương đã gần đến đỉnh điểm, ông ta cơ hồ muốn ngất luôn : “Người đâu, đánh nghiệp chướng này một trăm roi cho ta !”

Có người do dự một hồi mới cầm roi tiến lên. Li Quang Dương quát : “Đánh, đánh thật mạnh vào !”

Mấy binh sĩ nghe vậy mới khống chế Dạ Đàm, một roi quất mạnh xuống. Lưng nàng tức khắc hằn lên vệt roi dài thấm máu tươi. Thanh Quỳ đau đớn kêu lên, nàng quỳ xuống trước mặt Li Quang Dương. Ông ta vốn muốn đỡ con gái, nhưng tự thân cũng hiểu rõ nếu tiếp tục đánh Dạ Đàm, Thanh Quỳ không thể tránh khỏi chịu khổ theo.

Thanh Quỳ nói : “Phụ vương ! Dạ Đàm cũng là nữ nhi, con bé sao có thể chịu được hình phạt nặng như vậy ? Hơn nữa việc này nó vốn dĩ không hề sai. Thừa tướng nếu không tin Dạ Đàm, lẽ nào đến bản công chúa ông cũng không tin ?”

Li Quang Xích Dao thấy Thanh Quỳ cũng chịu khổ, ngay lập tức ngậm miệng. Dù sao lão cũng không thể để Thiên phi tương lai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Li Quang Dương gò má cũng run bần bật, một hồi lâu mới lớn tiếng quát hỏi : “Có chịu nhận sai không ?”

Tạng phủ Dạ Đàm giống như bị lửa thiêu, nàng vẫn cố nhịn không ói máu, ngữ khí còn dõng dạc hơn ông ta : “Người chẳng qua cũng chỉ thấy xót cho Thanh Quỳ của người thôi. Lão cẩu Xích Dao chỉ hươu nói ngựa người cũng răm rắp tin lời. Hai người các người, một người là hôn quân, một tên là nịnh thần, lại còn muốn ta nhận sai ? Ta nhổ vào !”

“Làm càn…Đáng…đáng…chết !!!” sắc mặt Li Quang Xích Dao sợ quá tái dại đi, giọng nói càng lúc càng bé lại. Còn Li Quang Dương lần này thật sự bị nàng chọc cho trào máu : “Tiếp tục đánh ! Đánh chết nghiệt súc không biết tốt xấu này cho ta !”

Roi tiếp tục quất, sau lưng Dạ Đàm giờ cơ hồ máu thịt lẫn lộn. Thanh Quỳ yếu đuối không chịu nổi, cả người không còn chút sinh khí, mồ hôi tuôn như mưa. Nàng một bên quỳ gối một bên liên tục khổ sở cầu xin phụ vương. Chỉ có Dạ Đàm trước sau vẫn kiên cường cắn răng, nhất định không hé môi một tiếng.

Li Quang Dương dừng lại thở, hôm nay ông ta dù đã đến cực hạn rồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi nàng câu cuối : “Ngươi rốt cuộc có biết nhận sai chưa ?”

Mà đứa con gái ông ta ngay cả khi giọng nói đã dần mất sức vẫn thập phần quyết tuyệt : “Con, không, sai !”

Bất quá thì ôm nhau chết chung.

Li Quang Dương há hốc mồm, đang tính mở miệng nói chuyện, bên ngoài bỗng có giọng nói truyền đến : “Ma sứ Chúc Cửu Âm phụng mệnh Ma tôn, đến bái kiến Đôn đế bệ hạ”.

Giọng nói to như chuông đồng lọt đến tai mọi người, nhưng người lại chẳng thấy đâu.

Trên dưới triều thần nhất thời sửng sốt. Gì ? Ma tôn phái sứ giả đến ? Lại còn biết lễ đứng chờ ngoài cung ? Từ bao giờ mà hiểu quy củ thế ?

Trước cửa cung yên tĩnh dọa người, nửa ngày sau Li Quang Dương mới lên tiếng : “Chẳng hay Ma tôn có việc gì mà lại phái sứ giả đến Li Quang thị ?”

Sương mù tím thẫm vờn quanh xoay tròn trên cửa cung Nhật Hi, ma sứ Chúc Cửu Âm cùng ma khí từ từ hiện thân ở chính giữa. Hắn mặc áo bào đen thêu hình Chiến Thần Hình Thiên, đúng là hoa văn trang trí của Ma tộc. Lạ ở chỗ, Ma tộc vốn dĩ cuồng ngạo cư nhiên lại hiểu lễ tiết. Hắn hướng Li Quang Dương, khom người hành lễ : “Đôn đế bệ hạ, Ma tôn nghe nói Dạ Đàm công chúa của Li Quang thị, không những tài mạo song toàn, hơn nữa tứ đức* hội đủ, nên đặc biệt phái vi thần đến cầu hôn. Ma tộc nay nguyện lập Dạ Đàm công chúa làm trữ phi tương lai, cùng trên dưới Li Quang thị kết thành đồng minh vĩnh cửu”.

*Tứ đức : Bốn cái đức của người phụ nữ thời xưa, gồm Công ( giỏi nữ công ), Dung ( dung mạo xinh đẹp ), Ngôn ( biết cách ăn nói ), Hạnh ( có đức hạnh ).

Mấy câu này nói chung cũng ngắn, nhưng lại đủ khiến văn võ triều thần Li Quang thị sang chấn tinh thần. Tới Nguyện Bất Văn cũng đơ luôn tại chỗ.

Tứ đức ??? Tên ất ơ nào đồn bậy trước mặt Ma Tôn vậy ? Ma tôn có mà đem mấy câu này ra cắt lát trộn tương thì có.

Không ai lên tiếng, Chúc Cửu Âm đâm ra ảo tưởng rằng bản thân hãy còn ăn nói rành mạch lắm. Hắn cười cười, hỏi : “Đôn đế bệ hạ, chẳng hay ma phi tương lai đang ở đâu vậy ?”

À, thì vấn đề này….Li Quang Dương cũng không biết nói sao cho phải….Chẳng phải là kẻ bị đánh bên kia sao ?

Một hồi im lặng kéo dài….cuối cùng vẫn là Li Quang Xích Dao cười giảng hòa : “Chuyện này ma sứ có điều không biết, Nhân tộc lễ giáo thập phần nghiêm khắc, phàm là nữ tử chưa xuất giá thì không nên xuất đầu lộ diện. Dạ Đàm công chúa thân phận tôn quý, hẳn là cũng không nên ra mặt đi”.

Chúc Cửu Âm kinh ngạc “À” một tiếng. Nói ra thì, giờ mà có đem hắn đi rửa thật là sạch rồi hầm nhừ với đậu nành thì hắn cũng cóc có cái ý nghĩ….cái người máu thịt mơ hồ đằng kia lại chính là Ma phi tương lai nhà bọn họ !!!

Hắn coi như hiểu quy tắc Nhân tộc rồi, bèn đáp : “Ra là thế. Thôi thì việc này tiện cũng quyết định vậy đi. Ma tôn nghe nói mười hôm sau Thần tộc sẽ nghênh đón Thiên phi tương lai đến Thiên giới ở tạm, cũng có ý truyền lệnh xuống dưới. Cùng lúc đó Ma tộc cũng sẽ đến đón Dạ Đàm công chúa đến làm khách. Bệ hạ nên sớm có chuẩn bị !”

Nói rồi thoắt cái hóa thành sương mù tím rồi mất tăm. Để lại cả đám quân thần Li Quang Dương mắt to trừng mắt nhỏ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN