Tinh Lạc Ngưng Thành Đường - Chương 9: \
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Tinh Lạc Ngưng Thành Đường


Chương 9: \


Nam tử mặc hắc bào cũng không làm phiền tỷ muội hai người nói chuyện. Mà Cốc Hải Triều ở bên cạnh hắn lại lên tiếng : “Đây cũng là phục sức của công chúa ? Li Quang thị các ngươi đến cùng có bao nhiêu công chúa ?”.

Hắc bào nam nhân đột nhiên giơ tay. Hiệu lệnh tấn công vừa phát, ma ảnh trong bóng tối lắc lư chuyển động, trinh sát Ma tộc vốn đang ẩn nấp đợi lệnh bỗng chốc lần lượt hiện thân. Bao vây đình giữa hồ. Dạ Đàm mắng một tiếng, vừa ngăn cản vừa hỏi tên mặc hắc bào : “Thủ hạ ngươi bị trúng độc, ngươi cũng không tính lấy giải dược sao ? Muốn để hắn chết à ?”

Tên hắc bào thờ ơ liếc một cái, nhưng lại chẳng chút bận tâm khuôn mặt hiện tại còn đen hơn cục than của Cốc Hải Triều, đáp : “Loại thủ hạ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, có trúng độc chết cũng không tiếc”.

Cốc Hải Triều im lặng, Dạ Đàm cũng cạn lời. Nàng tập trung đối phó mấy tên trinh sát đã tiến vào trong đình, hỏi : “Tỷ biết tên này không ? Hắn chắc không phải là một con khỉ thành tinh chứ hả ?”

“Không biết” – Thanh Quỳ bên cạnh đáp : “Nhưng tỷ biết vũ khí trong tay hắn. Cái chiến liêm ấy tên là Tham Niệm, nghe nói xuất hiện từ hỗn độn, thuở trời đất vừa mới hình thành, chính là Phi Khảm Thần khí được tôn thờ của Ma tộc. Trước giờ chưa có ai rút được Tham Niệm ra, nó vì vậy thủy chung chưa từng nhận chủ. Hôm nay một thần khí đẳng cấp như vậy lại ở trong tay hắn, tên này nhất định cũng không phải tầm thường”.

Nàng vừa trả lời vừa bắn pháo hiệu cầu cứu.

“Pháo hiệu lúc này cũng vô dụng thôi, tỷ nhìn lên trời kìa !”

Thanh Quỳ cũng hết cách mới làm vậy. Hôm nay là sinh thần nàng. Vì chúc mừng ngày Thiên phi tương lai sinh ra, nửa bầu trời đêm đều là pháo hoa rực rỡ. Mắt thấy kẻ địch càng lúc càng nhiều, Dạ Đàm thở dài một tiếng : “Giấu nghề nữa thì các ngươi còn tăng thêm !”. Dứt lời, năm ngón tay thu lại thành trảo, khẽ dùng lực. Trong không khí lập tức có điểm bất thường. Một tên trinh sát oai oái kêu thảm một tiếng, khí tức ma quái nhanh chóng bị nàng hấp thu.

Tên áo bào đen giờ đang ngồi trong chỗ khuất ép độc giúp Cốc Hải Triều, vừa quan sát nhất cử nhất động của cuộc chiến, cơ thể bỗng chốc hơi khựng lại. Cốc Hải Triều vì vậy cũng nhanh chóng đánh mắt lại chỗ đình giữa hồ. Thấy một tên Ma tộc bị Dạ Đàm hút thành con cá khô, rơi tõm vào hồ nước.

“Công pháp gì đây ?” Y thất thanh hỏi.

Chủ nhân y cau mày suy nghĩ cả nửa ngày cũng không trả lời nổi. Trên người thiếu nữ này không có khí tức thanh thuần của Thần tộc cũng không có trọc khí nhơ bẩn của Ma tộc, hoàn toàn chỉ là một người phàm. Vậy nàng ta làm cách nào hấp thụ được ma khí ?

Lúc này, nạn nhân tiếp theo của Dạ Đàm lại xuất hiện, sức chiến đấu nàng tăng mạnh, coi ra sắp phá được vòng vây dẫn Thanh Quỳ chạy thoát. Máu độc rỉ ra từ lỗ chân lông Cốc Hải Triều bị y tiện tay lau sạch : “Li Quang thị cư nhiên lại có một công chúa kì lạ như vậy. Thể chất quái dị, trước giờ cũng chưa từng nghe qua. Thần tộc chọn nàng ta làm Thiên phi, không biết có phải vì nhìn thấy thể chất đặc biệt này không ? Nếu thật sự như thế, đối với Ma tộc chỉ sợ cực kỳ bất lợi. Chúng ta cần phải sớm bắt hai người đó về Thần Hôn đạo, phục mệnh với Ma tôn”.

Y nói rồi liền đứng dậy, tên hắc bào bên cạnh lại bắt đầu cởi y phục.

Trước tiên là cởi áo choàng thêu hoa văn Hình Thiên, rồi cởi tiếp tới đai lưng, rồi….Cốc Hải Triều nhìn không chớp mắt tên đang chăm chú thoát y, rồi lại tự nhìn chính mình…..!!!Y nhanh như cắt vớ binh khí che lại trước ngực, ánh mắt nhìn y chang thiếu nữ nhà lành gặp nhầm ác bá.

Tên mặc áo bào đen thở dài : “Hải Triều này, bộ não to như quả hạch đào của ngươi nếu không cần dùng tới, thôi thì móc ra đi !”

Lúc này ở đình giữa hồ, Dạ Đàm liên tục hấp thụ ma khí của vài tên trinh sát nữa, toàn thân chỉ cảm thấy đau đớn vô lực. Nàng chỉ mới mười lăm tuổi thôi, thân thể thật sự cũng không mạnh mẽ gì. Ma khí cứ tụ lại đưa vào người, cùng với bị lăng trì cảm thụ cũng không khác là bao.

Nàng vận ma khí, tưởng như sắp phá tan vòng vây của Ma tộc, tên nam nhân áo đen bí ẩn cầm Tham Niệm kia bỗng dưng lại trở về. Hắn tham chiến, lập tức Dạ Đàm ngay cả chống đỡ cũng muốn khó, tỷ muội hai người lại bị ép trở vào trong đình.

Uy lực của Tham Niệm không thể xem thường, mắt thấy Dạ Đàm cùng Thanh Quỳ sắp bị bắt, trên mặt nước giữa hồ bỗng có người xuất hiện, cước bộ thoăn thoắt. Người ấy xuất ra chưởng phong, tức thời sóng dậy ngập trời.

Một chưởng này, uy lực cực đại, đã muốn phá tan vòng vây ma tộc. Hắn vọt vào trong đình, kéo tỷ muội các nàng lên, phi thân ra ngoài.

Tham Niệm trong tay tên mặc áo bào đen đuổi sát sau lưng, điện quang chói mắt như đá lửa. Người thần bí cắn răng bị Tham Niệm bổ một kích, đưa tỷ muội Dạ Đàm ra khỏi đình.

Trinh sát Ma tộc cũng không buông tha, thậm chí sử dụng khói độc. Dạ Đàm và Thanh Quỳ thấy vậy lập tức nín thở. Nam tử thần bí một đường ngự thủy mang theo hai người, lướt ra xa mấy dặm mới chịu dừng lại.

Chỗ họ dừng lại là một nhà thủy tạ bỏ hoang, lâu ngày không dùng đến, cỏ dại đã sớm cao bằng nửa người.

Tiếp xúc gần như vậy, cuối cùng Thanh Quỳ cũng nhìn rõ người trước mặt. Là nam nhân. Dáng người vừa cao vừa gầy, nhưng trên mặt lại đeo chụp đầu màu đen, che giấu đi khuôn mặt.

Thanh Quỳ thấy hô hấp của hắn lúc này không được bình thường, chắc chắc hồi nãy đã hít phải khói độc. Nàng lần tìm trong đám cỏ dại, dạo trước có trồng một ít thảo dược ở chỗ này, nhưng lâu quá không dùng tới, giờ không biết còn không.

Dạ Đàm vắt cạn nước thấm trên váy, giờ mới rảnh để ý nam tử đội “cái chụp đèn” trước mặt.

Nàng nhìn hắn, “cái chụp đèn” cũng nhìn lại nàng. Dù không rõ biểu cảm song ánh mắt hứng thú đó thì không lẫn đi đâu được. Dạ Đàm bĩu môi : “Nhìn đủ chưa ?”

“Chụp đèn” có vẻ sửng sốt : “Ta mới cứu các ngươi đấy. Nói năng với ân công mà dùng giọng điệu thế à ?”

“Cứu á ?” Dạ Đàm cười khẩy : “Ngươi một bên bao vây một bên cứu bọn ta, rốt cuộc là ý gì ? Tính diễn kịch anh hùng cứu mỹ nhân sao ?”

“….”

“Chụp đèn” giật mình : “Ngươi nhận ra ta ?”

“Cho ta xin” Dạ Đàm khẽ đảo mắt, lườm hắn : “Trên đời làm quái gì có tên ngu ngốc nào chỉ vì ngươi đội một cái chụp đèn lên đầu liền không nhận ra ngươi”.

Nàng vừa dứt lời liền thấy Thanh Quỳ bưng một cái lá chuối đựng chút nước tới, cung kính nói : “Ân công, đây là giải dược tôi mới bào chế, uống rồi có thể giải được khói độc hồi nãy của Ma tộc. Ân công có ơn cứu mạng tỷ muội bọn tôi, tiểu nữ tử ghi lòng tạc dạ. Mạo muội xin hỏi cao danh quý tánh của ân công là gì ?”

Dạ Đàm : “……”

“Cái chụp đèn” : “……..”

Dạ Đàm giật lấy cái lá chuối trong tay Thanh Quỳ, mang cả lá cả nước một lượt ném đi. Tỷ, chỉ số thông minh của tỷ cao thế, tốt nhất đừng nói chuyện với người lạ vẫn hơn !

“Chụp đèn” khe khẽ mỉm cười, đánh giá tỉ mỉ đôi tỷ muội song sinh trước mặt. Một trắng một tím, trắng như liên hoa, trang nhã cao quý, tím như nghê hồng, ma mị kiều diễm. Lạc Thần* trong thơ phú thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

*Lạc Thần : Theo truyền thuyết kể rằng, con gái Phục Hy đế tên là Phục Phi, chết đuối ở sông Lạc, sau được phong làm Thủy thần sông Lạc. Ngoài ra, Lạc Thần còn gắn liền với giai thoại về nàng Chân Mật – vốn là một tuyệt sắc giai nhân. Lạc Thần phú tương truyền là do Tào Thực viết cho nàng.

Công chúa Li Quang thị đều tuyệt sắc như vậy sao ? “Chụp đèn” vờ hỏi : “Hai người các người là ai ?”

Bản tính Thanh Quỳ tuy hiền lành, nhưng nàng cũng hiểu trước mặt nam tử xa lạ không nên báo khuê danh, chỉ nói : “Xin ân công cho biết tên họ, ân cứu mạng không thể đền đáp, nhưng Li Quang thị về sau nhất định có hậu tạ !”

“Hậu tạ ?” Hắn cười khẽ : “Chỉ là một câu không thể đền đáp này, ý tứ hình như không phải như vậy ?”

Thanh Quỳ ngạc nhiên, sau khi phản ứng được nhất thời mặt cũng đỏ bừng. Dạ Đàm liền kéo nàng đi, Thanh Quỳ nói nhỏ : “Nói gì thì người ta cũng từng cứu chúng ta, không thể không biết lễ phép như vậy được !”.

Dạ Đàm đến cả ám hiệu cũng lười nói, kéo tỷ tỷ mình đi thẳng qua đám cỏ dại um tùm, trở về Nhật Hi cung. Đội trưởng trinh sát Ma tộc mặc áo đen đứng đằng sau cũng không ngăn cản. Hắn cười cười nhìn theo hai đóa hoa song sinh được nửa ngày mới cao giọng nói : “Tại hạ tên là Triều Phong. Hai vị tiểu mỹ nhân, chỉ mong sau này còn có ngày gặp lại”.

Thanh Quỳ còn muốn quay lại nói cảm ơn, Dạ Đàm lại giả điếc, càng kéo tay nàng đi.

“Ha ha, quay đầu lại một cái cũng không được, vô tình a vô tình !” Triều Phong khẽ mỉm cười, tự mình vận công ép khói độc ra ngoài. Gần đó, cây cỏ lay động nhè nhẹ, Cốc Hải Triều mặc áo choàng đen của hắn, tay cầm Tham Niệm chui ra.

Triều Phong vẫn chăm chú nhìn theo hướng tỷ muội Dạ Đàm bỏ đi, thập phần bình tĩnh tự nhiên, nói : “Thể chất hai thiếu nữ kia đều rất đặc biệt, Thần – Nhân – Yêu – Ma đều không phải. Thật sự rất kì quái”.

Là bởi vì lúc nãy hắn cứu hai tỷ muội, tiện tay cũng dò luôn mạch tượng thể chất của họ.

Cốc Hải Triều bảo : “Nếu vậy người lại càng không nên thả họ đi dễ dàng như thế”.

Triều Phong lấy lại chiến liêm, nói : “Chuyện này hình như hơi vượt quá khả năng của ngươi. Nhưng từ góc độ chủ tử của ngươi, ta cảm thấy bản thân có nhiệm vụ phải kéo chỉ số thông minh của ngươi lên một tí. Hai tỷ muội đó lai lịch không rõ ràng, cũng không biết phía sau có thế lực nào âm thầm giúp đỡ hay không. Nếu chúng ta đột ngột bắt người về Thần Hôn Đạo, tức là đánh rắn động cỏ, kinh động đến thế lực giấu mặt kia.

Lại nói, Thần tộc không sớm thì muộn cũng khai chiến với Ma tộc. Nhân tộc khỏi phải nói tất nhiên cùng phe với Thần tộc. Còn Yêu tộc trong Tứ giới lại là nơi cá rồng hỗn tạp. Chúng ta nhất định sẽ lưỡng thọ thụ địch, tứ cố vô thân.

Không bằng trước cứ trở về Thần Hôn Đạo báo tin. Nhưng nhất thiết điểm chính phải là chuyện về hai vị công chúa. Quan trọng là ngươi phải ăn nói sao cho thật đúng trọng tâm, gợi nên hứng thú của mọi người. Không cần biết trong hai người ai là thiên phi, có hai công chúa thì chúng ta ít nhất cũng phải được một người. Đợi đến lúc đó về sau, từ từ tìm hiểu lai lịch bọn họ cũng không tính là muộn”.

Hắn giải thích rất nghiêm túc rất chân thật, nhưng Cốc Hải Triều vẫn chốt lại một câu : “Người chắc chắn không phải bởi vì bản thân muốn gặp lại mỹ nhân chứ ?”

“Ta…………” Triều Phong vặn lại : “Ngươi xem, ta nói rồi, nhất định sẽ kéo chỉ số thông minh của ngươi lên một tí mà phải không ? Đấy, câu này phát ngôn thật sự có chút đạo lý rồi. Mà nói gì thì nói, mỹ nhân như cầu vồng, ta cũng chẳng hy vọng hôm nay chia tay, sau này sẽ không còn gặp lại”.

Cốc Hải Triều bơ luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN