Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 23: Luyện binh khí
Huyền Thương Quân sau khi lệnh cho Bích Khung tiên tử chính thức bái sư, liền đẩy nàng đến Thiên Quyền cung của Văn Khúc tinh quân.
Nguời mới vừa đuổi đi, Tổ Nguyên Kính trong điện của hắn liền xuất hiện một mảnh vườn thuốc, chính là Huyền Hoàng Cảnh. Trong lòng Huyền Thương Quân không khỏi rùng mình một cái, đưa mắt nhìn kĩ lại, vừa lúc Càn Khôn Pháp Tổ hiện ra trong kính, nói: “Bệ hạ triệu kiến, bần đạo phải tạm thời rời khỏi Huyền Hoàng Cảnh. Nơi này trước mắt giao cho quân thượng trông giữ.”
Huyền Thương Quân đối với ý đồ của lão rõ như lòng bàn tay: “Thiên Tôn hôm nay cố ý để cho nàng nghe thấy câu chuyện của chúng ta, là muốn quan sát phản ứng của nàng sao?”
Càn Khôn Pháp Tổ gật đầu: “Nếu nàng thực sự là ma nữ do Ma tộc phái tới dò la tin tức: hoang mang, ngờ vực, thậm chí là động cơ tới đây, đều có thể làm cho nàng lộ ra sơ hở. Bần đạo sau khi rời khỏi, Huyền Hoàng Cảnh sẽ để cho nàng tự do ra vào. Tu vi nàng không cao, không thể gây tổn hại lớn đến cái gì được. Quân thượng có thể quan sát hành tung của nàng.”
Huyền Thương Quân “ừ” một tiếng, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Quả nhiên, sau khi Càn Khôn Pháp Tổ rời khỏi, Huyền Hoàng Cảnh cũng chỉ còn lại Dạ Đàm cùng mấy tiên đồng.
Tiên đồng được chủ nhân phân phó, cũng không đi theo trông chừng.
Trong Tổ Nguyên Kính, Dạ Đàm đầu tiên là lật xem cấu tạo đống đan dược Càn Khôn Pháp Tổ đã chuẩn bị cho nàng. Lục lọi một hồi nàng bắt đầu bất mãn: “Cái gì đây, tất cả những thứ này đều quá hạn, kém chất lượng sao? Còn muốn bắt Thuỳ Hồng Điện đền gấp mười lần, ta biết ngay ông ta không có lòng tốt như vậy mà!”
Huyền Thương Quân nhất thời có dự cảm xấu.
Dạ Đàm chướng mắt đống đan dược kia, nàng mang theo túi linh châu mới vừa rồi chơi mạt chược thắng được, dạo đông chơi tây, chỉ chốc lát sau đã tới phòng luyện đan.
Thiên giới Càn Khôn Pháp Tổ, luyện đan cùng luyện khí đều là số một.
Tiên đồng thủ vệ được phân phó, cũng không ngăn cản nàng. Dạ Đàm đi vào nơi này như thể tới được thiên đường.
“Oa!!!!” Nàng đưa tay sờ vào lò luyện đan, lò luyện kim cao bằng sáu người cộng lại, trên có khắc bát quái âm dương, trông như một pho tượng người khổng lồ màu đồng cổ, yên lặng quan sát nàng.
Bên cạnh lò, một đống rương vật liệu chất cao như núi. Nàng mở một cái rương ra, hô lớn: “Huyền Vũ Tinh Linh!”
Lại kéo rớt một cái ngăn kéo khác:”Oa! Hàn Minh Diệu Thạch!” Rồi nhìn thấy cái giá treo bên cạnh, lại thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: “Vong Xuyên Quỷ Thiết..”
Nơi này bất luận lấy ra thứ gì, đều là báu vật khó tìm của Tứ giới. Dạ Đàm gọi tên chính xác mỗi một loại vật liệu, ôm Vong Xuyên Quỷ Thiết không buông tay. Đến cây quạt Man Man trong tay cũng cầm không xong, cao hứng tới độ muốn té xỉu.
Man Man biết dưới tình hình này, khẳng định có người giám sát, cũng không dám nhiều lời. Nó từ trong tay nàng nhảy xuống, cũng không ngụy trang làm cây quạt nữa.
Lúc này, chỉ cần đi sai một bước, nhất định sẽ đầu rơi máu chảy ngay.
Nó yếu ớt nói: “Có thế kiềm chế một chút hay không?”
Dạ Đàm nói: “Ngươi thì biết cái gì chứ? Nơi này mới đích thực là tiên cảnh chân chính! A, nếu đã đến nơi này mà không luyện một cái pháp bảo cho chính mình, ta có chết cũng không nhắm mắt được!”
Nàng nhìn trái ngó phải, Man Man run run hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Dạ Đàm leo thẳng lên phía trên lò luyện đan, mở nắp lò ra mà nhìn vào bên trong: “Thử lò.” Nàng lấy Ngưng Tuyệt Châu trên người bỏ vào, lại đem toàn bộ linh châu thắng được hôm nay trút vào bên trong.
Sau đó trực tiếp dùng Tam Muội Chân Hỏa của Càn Khôn Pháp Tổ mở lò.
Huyền Thương Quân nắm trong tay Bàn Long Cổ Ấn do thiên tướng trấn thủ Quy Khư gửi về, vốn định xem xét, nhưng lúc này cũng không tự chủ được mà nhìn vào trong kính.
Dạ Đàm đem toàn bộ linh lực của linh châu truyền vào Ngưng Tuyệt Châu, thử nghiệm thế lửa của Tam Muội Chân Hoả, đối với tác dụng của lò luyện đan cũng nhanh chóng nắm giữ. Tiếp theo, nàng xuất ra Mỹ Nhân Thích (tên của vũ khí hoa gai Dạ Đàm hay dùng) của mình, thuần thục phác thảo ra bản vẽ. Sau đó leo đến phía trên giá, lấy các loại vật liệu cần dùng, cân đo đong đếm, trực tiếp điều chỉnh lò luyện đan, đam Mỹ Nhân Thích cùng vật liệu thả hết vào bên trong.
Tiếp đó đóng lò, đốt lửa.
Huyền Thương Quân đứng ngồi không yên — Càn Khôn Pháp Tổ thực sự sẽ bắt Thuỷ Hồng Điện đền gấp mười lần mất! Lão không phải sớm biết rằng đây là con châu chấu đó chứ?
Hắn rũ áo đứng dậy, Phi Trì thấy hắn vội vàng xuất phát, vừa gọi được câu:”Quân thượng.”
Trước mắt dĩ nhiên ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Huyền Hoàng Cảnh
Dạ Đàm vô cùng cao hứng mở lò, nàng chính là không chút khách khí, lập tức gọi mấy tiên đồng vào:”Đều lại đây.” Nàng lấy Hỏa Hậu Bài của Pháp Tổ, viết rõ ràng người nào canh giờ nào, cần phải dùng loại lửa gì: “Chiếu theo cái này mà trông lửa, hiểu không?”
Mấy tiên đồng đưa mắt nhìn nhau, dù sao chủ nhân cũng bảo là không cần lo cho nàng, vậy mặc kệ đi. Mọi người cùng cúi đầu nhận lấy.
Dạ Đàm bắt ghế, còn tính leo lên chỗ cao nhất của cái giá nhìn xem có cái gì.
Huyền Thương Quân phi thân tìm đến, một tiếng quát bảo dừng lại còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên đôi chân nhỏ của Dạ Đàm đạp mạnh một phát, dừng lại trên vai hắn. Váy nàng cử đảo qua đảo lại trước mặt hắn, tiên đồng vẻ mặt kinh hoàng, Man Man cũng há hốc mồm chim.
Dạ Đàm dùng sức giẫm giẫm chân, cảm thấy đứng rất vững, cứ thế yên tâm mạnh dạn giơ tay với lấy cái rương: “Trong này nhất định có bảo bối đáng giá nên Càn Khôn Pháp Tổ mới giấu kĩ như vậy…..”
Sau đó, Huyền Thương quân liền lùi ra phía sau một bước.
“A——” Dạ Đàm hét lên một tiếng rồi ngã lộn cổ xuống đất, các loại vật liệu bị hai tay nàng đụng trúng cũng theo đó mà rơi xuống. Chỉ nghe rầm rầm một trận, phòng luyện đan lập tức loạn thành đống rác.
Man Man hé nhìn ra bên ngoài từ kẽ hở giữa các nhúm lông cánh, làm ra bộ dạng vô cùng thê thảm: “Không đúng a, chẳng lẽ đây không phải là phần đỡ được nàng, rồi ấm áp mà ôm nàng vào lòng, sau đó hai người thâm tình đối diện nhau hay sao?”
“Thiếu, Điển, Hữu, Cầm!!!!!!!!” Dạ Đàm bò dậy từ trong đống bụi lò, bộ dạng nhếch nhác đến mức người khác nhận không ra. Nàng dùng tay cào lại tóc, câu mắng kế tiếp còn chưa kip ra khỏi miệng, liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Hay nhỉ, Huyền Thương Quân lại cầm hai quả hạch đào trơn nhẵn bóng loáng trong tay. Một quả hạch đào thân mang đầy bụi lò, Huyền Thương quân dùng Dẫn Chỉ Quyết một lần rửa sạch.
Nước Dao Trì ngọt lành theo động tác tay hắn chảy nhỏ giọt xuống, Dạ Đàm ở trong tay hắn cọ loạn một hồi, hắn dùng tay chà sạch sẽ từng chỗ lồi lõm trên vỏ quả hạch đào, như thể đang tắm táp kì cọ. Bàn tay hắn có nhiều vết chai dày, xoa lên còn rất dễ chịu.
“Aizzz.” Quả hạch đào Man Man thở dài một hơi.
Huyền Thương Quân đem hai “quả hạch đào” rửa sạch sẽ. Tiên đồng đi vào thu dọn phòng luyện đan. Huyền Thương Quân tiện tay lật xem bản vẽ phác thảo của Dạ Đàm cùng Hoả Hậu Bài, dường như có chút đăm chiêu.
Dạ Đàm lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay hắn, Huyền Thương Quân đột nhiên đem nàng đặt lên bản vẽ, nói: “Lá hoa gai thứ hai này thêm hơi nhiều Thanh Lôi Phật Sa.”
Dạ Đàm lăn đến chỗ vẽ Thanh Lôi Phật Sa kia, nói: “Lúc đúc luyện Mỹ Nhân Thích ta kinh nghiệm không đủ, vật liệu cũng không nhiều, liền bỏ thêm một phần Tà Tâm Ma Nham. Tăng thêm Thanh Lôi Phật Sa là vì muốn triệt tiêu tà khí của Tà Tâm Ma Nham. Bằng không nếu như tu vi bị đẩy lên tới cực điểm, sát ý của binh khí có thể gây ảnh hưởng đến thần trí của chủ nhân.”
Năm ngón tay của Huyền Thương Quân hơi dừng lại, suy nghĩ một lúc lâu, lại “ờ” một tiếng. Sau đó, hắn hỏi: “Bởi vì kiến thức về Chí Khí Thuật (thuật rèn binh khí) vô cùng rộng lớn, người trẻ tuổi thành công cực kì hiếm. Người học được từ ai? Vì sao tuổi còn trẻ nhưng lại có được thành tựu như vậy?”
Dạ Đàm đột nhiên nhớ tới mình đang nói chuyện với ai, nhất thời xoay tròn lăn qua một bên: “Ai cần ngươi lo! Hừ!” Quả hạch đào xoay thân lại, đưa lưng về phía hắn. Đáng tiếc hạch đào chính là hạch đào, cho dù có đưa lưng về phía hắn, cũng vẫn chỉ là quả hạch đào.
Huyền Thương Quân chìa tay ra, càng muốn đem nàng quay lại. Dạ Đàm tức giận đến mức xoay tới xoay lui.
Trò chơi này chơi tới bốn, năm lần, lão nam nhân này thật đúng là vừa nhàm chán vừa cố chấp! Xem ra nếu như nàng không nói lời nào, hắn có thể chơi đùa nàng cả đêm mất. Nàng rốt cuộc đành nói: “Ta từ nhỏ đã định là Thiên phi, được Ly Quang thị bồi dưỡng. Phụ vương sợ Thần tộc không hài lòng, mỗi ngày đều bắt ta chịu khó chăm chỉ học tập. Danh sư nào cũng mời. Ta biết được nhiều, có gì kỳ quái đâu chứ?”
Nàng từng câu từng chữ đều thản nhiên, nhưng từng câu từng chữ đó cũng là lời bịa đặt.
Huyền Thương nghe vào trong tai, lại cảm thấy những lời này cũng có chỗ thông hiểu. Thế cho nên hắn bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình.
——– nàng có thể thực sự là Thiên phi mà Li Quang thị dụng tâm bồi dưỡng.
Ít nhất thì đối với luyện khí cùng pháp trận đơn giản đều lý giải được, có thể gọi nàng là món quà bất ngờ mà Li Quang thị dâng tặng cho Thần tộc.
Chỉ có duy nhất một nhược điểm, chính là tuổi đời còn quá nhỏ, tu vi thấp kém.
Hắn hỏi: “Ly Quang Dương nếu đã lệnh người chăm chỉ học tập, chẳng lẽ lại không dạy ngươi cấp bậc lễ nghĩa?”
Dạ Đàm giở giọng khinh thường: “Có dạy. Nhưng ta dựa vào cái gì mà phải học chứ? Thần tộc Thiên phi của các ngươi thì giỏi lắm sao? Ta mới không thèm quan tâm đó.”
Đúng thật là điệu bộ của một thiếu nữ khinh suất, phản nghịch, Huyền Thương Quân càng cảm thấy có thể tin được, phải chăng Ly Quang thị quản thúc quá nghiêm khắc, cho nên tính cách của nàng mới phản nghịch như vậy?
Xem ra là tự mình quá đa nghi rồi.
Hădn nói: “Nếu Càn Khôn Pháp Tổ nhất thời trong nửa canh giờ vẫn chưa về được, ngươi liền theo ta quay về Thuỳ Hồng điện, tiếp tục học thuộc lòng thiên quy đi.”—–dù sao mỗi một vật ở Huyền Hoàng Cảnh đều rất đáng giá, năng lực phá hoại này của nàng…… thực sự không nên ở lâu.
Dạ Đàm không đếm xỉa tới hắn, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ cát, hiếm khi có lòng tốt nhắc nhở: “Thời gian để ngươi học thuộc thiên quy chỉ còn lại sáu canh giờ.”
Quả hạch đào Dạ Đàm trong tay hắn chửi lấy chửi để như tát nước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!