Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 3:"Người già"
Trong Nhật Hi cung của Thanh Quỳ công chúa lúc nào cũng sẵn người hầu hạ. Hơn nữa phía ngoài lại thường trực hàng hàng lớp lớp thị vệ, tuần hành sâm nghiêm.
Mà so với Triêu Lộ điện chỉ cách đó một bức tường, quả là một trời một vực, hoang lạnh đến thê lương. Tất cả cung nữ giống như đều sợ nhiễm xúi quẩy của nàng, vĩnh viễn ở đằng xa mà hầu hạ, trời vừa sập tối, trong điện liền chẳng thấy một bóng ma.
Dạ Đàm vắt vẻo ngồi ở trên nóc điện, chỗ hai thanh xà ngang nối nhau. Ánh trăng bàng bạc gột rửa tay áo nàng, tản ra hào quang nồng đậm màu tím biếc. Rực rỡ lưu chuyển, mỹ lệ tuyệt trần, tỏa sáng đến nỗi khiến cho Huyền Thương quân liếc mắt một cái liền nhận ra.
Vốn ban ngày hắn đã về Thiên giới, nhưng trong lòng vẫn cứ là không yên tâm Thiên phi tương lai này. Nửa đêm trở lại xem thử, quả nhiên nhìn thấy nàng ta giờ này rồi vẫn không chịu yên phận đi ngủ.
“Ngươi ngồi ở trên này làm gì ?”
Dạ Đàm giật bắn mình thiếu điều muốn lộn cổ. Nàng quay phắt lại liền thấy Huyền Thương quân lù lù đứng sau lưng. Lần thứ hai gặp nhau, y phục màu trắng trên người hắn đã đổi thành thường phục, bên hông không còn treo mảnh sao nhỏ, thay vào đó là một khối ngọc bội xuân thủy thu sơn. Cả người thoạt nhìn qua bớt đi ba phần khí thế áp bức, tăng thêm bảy phần ôn nhuận lại dịu dàng.
Người như vậy, tỷ tỷ mà gả cho hắn, tính ra cũng không phải quá thiệt thòi. Ít nhất mỗi ngày còn được bổ mắt. Nàng nói : “Ngươi lúc nào cũng chơi trò xuất quỷ nhập thần như này sao?? Này, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?”
“Bao nhiêu tuổi ?”. Huyền Thương quân bỗng cảm thấy nữ nhân này thật vô lễ. Nhưng hắn cũng chẳng so đo, chỉ khẽ cau mày, đáp : “Tính toán cẩn thận tới giờ là hai ngàn bảy trăm tuổi”.
“Hai ngàn bảy trăm ?!”. Dạ Đàm trợn muốn lồi mắt : “Không thể nào ! Ngươi làm sao có thể lớn tuổi như vậy ? Già đầu rồi còn học đòi người ta đi lấy vợ. Chuyện này hoàn toàn là không có khả năng”.
Không thể ! Cái này…Hắn đùa nàng à ?
Huyền Thương quân nhanh chóng ngắt lời nàng : “Tuổi thọ Thần tộc dài hơn phàm nhân. Một ngàn sáu trăm tuổi mới phải tính chuyện thành gia, đính ước chung thân đại sự. Các đời nhi tử Thần đế trước giờ đều như vậy cả”.
“À…”. Dạ Đàm vỡ lẽ : “Cho nên nói, hiện giờ ngươi cũng giống như người phàm, hai mươi bảy tuổi ?”. Huyền Thương quân “Ừ” một tiếng, nàng liền trưng ra bộ mặt thông cảm : “Ta biết hỏi mấy chuyện này ngươi cũng mặc cảm lắm, nhưng thiết nghĩ đừng nên quá đau lòng vẫn hơn”.
Huyền Thương quân : “…”
Vậy phải cảm tạ sự quan tâm của ngươi. Này là đang nói bản quân già ? Dám nói bản quân già ? Có cần chọn đúng thời điểm tới vậy không ?
Hắn cũng chán chẳng buồn nói chuyện này nữa, chỉ hỏi : “Muộn thế này sao ngươi còn chưa ngủ ?”
Dạ Đàm vặn lại : “Vậy sao ngươi biết ban đêm thì người phàm phải đi ngủ ? Thần tộc bộ thích hạ giới lắm à ?”
Huyền Thương quân đáp : “Hạ phàm lịch kiếp vốn là truyền thống Thần tộc. Đối với những thói quen ăn ở sinh hoạt của người phàm, ta cũng không lạ”.
Dạ Đàm gật gật đầu, tiện tay để cái bình ngọc nhỏ qua một bên. Lúc này Huyền Thương quân mới để ý, hóa ra nãy giờ nàng ngồi vặn nắp cái bình này. Nắp vừa mở, mũi hắn đã ngửi được mùi thuốc mỡ nhàn nhạt, là loại có thể tiêu sưng. Điều chế cũng giỏi thật.
Trong lòng Huyền Thương quân bỗng cảm thấy an ủi, Thanh Quỳ công chúa này quả thật y thuật tinh thông. Hắn hỏi : “Bị thương ở đâu ?”
Chưa kịp dứt lời, Dạ Đàm đã kéo ống quần lên tới đầu gối, lộ ra bắp đùi trắng nõn thon dài. Nguyệt quang soi tỏ, phản chiếu lên sắc trắng càng rực rỡ muôn phần, như bạch ngọc tỏa sáng.
“Ngươi”. Nhất thời Huyền Thương quân không biết bản thân nên bày ra loại phản ứng gì. Hắn mạnh mẽ xoay mặt đi, sau đó cúi đầu thật thấp : “Thân là nữ tử khuê các, trước mặt nam nhân lại làm ra hành động….mất hết thể thống như vậy. Không biết thế nào là nam nữ khác biệt sao ?”.
Lời này nói ra, thần sắc giận dữ, ngữ khí rõ ràng là khiển trách cùng giáo huấn.
Dạ Đàm lại chẳng chút bận tâm. Dù gì từ nhỏ nàng cũng bị Li Quang Dương mắng chửi suốt, nghe riết mặt đã sớm dày như tường thành. Chỉ là nàng không hiểu hắn vì cái gì mà giận dữ : “Ta chỉ kéo ống quần chút, có cởi quần luôn đâu. Gì mà hành động mất hết thể thống ? Lẽ nào Thần tộc các người bụng dạ đều như vậy hết ? Tự bản thân có suy nghĩ hẹp hòi nên nhìn đâu cũng thấy điều bại hoại ?”.
“Ngươi !”. Huyền Thương quân cuối cùng cũng bị nàng làm cho nổi cáu. Hắn quay đầu lại, thấy Dạ Đàm vẫn còn nhàn nhã bôi thuốc, lại vội vã xoay mặt đi : “Li Quang thị cư nhiên để cho người có giáo dưỡng như vậy làm Thiên phi. Tội này đáng chết !”
“Lời này cũng quá nghiêm trọng rồi !”. Dạ Đàm vừa bôi thuốc vừa nói : “Chẳng phải Thần tộc trước giờ đều nhìn thấu hồng trần sao ? Đường đường Thần quân, ai biết được thì ra chỉ là một kẻ thích nhìn vẻ bề ngoài rồi xét đoán”. Đầu nàng lắc lư, tấm tắc bình phẩm. Thuần thục bôi thuốc xong liền đem ống quần thả xuống.
Huyền Thương quân lườm một cái, thấy nàng váy áo chỉnh tề mới dám đi lại, định bụng giáo huấn nữ tử này một phen. Không ngờ được Dạ Đàm cứ vậy mà đứng lên, trực tiếp muốn xuất cung ra ngoài. Hắn vội vàng chạy theo, nói : “Nửa đêm canh ba, ngươi không về tẩm cung đi ngủ, còn định đi đâu ?”
Hoàng hoa khuê nữ nhân gian, đêm hôm khuya khoắt đều thích ra ngoài nhảy nhót thế à ?
Hừ ! Nói ngươi là ông già ngươi cứ không chịu nhận, tư tưởng cổ hủ cấm có sai. Tỷ tỷ ta mà thật sự gả cho ngươi, nửa đời sau của tỷ ấy chính là cửa lớn không được qua, cửa nhỏ không được bước rồi ! Trong lòng Dạ Đàm vẫn luôn vì Thanh Quỳ tỷ tỷ, nàng quay đầu nhìn Huyền Thương quân, nhạt giọng : “Huyền Thương thần quân, nửa đêm canh ba không phải cũng rảnh rỗi ra ngoài đi dạo đó sao ?”.
Nói rồi, nàng nhún chân nhảy xuống tường cung, nhưng chẳng hiểu sao cả người đột nhiên cứng đờ. Vốn còn định một bước là bay qua luôn, bây giờ toàn thân vô lực, nàng cứ vậy ngã thẳng từ trên nóc điện xuống.
Trước lúc rơi tự do, Dạ Đàm còn nghĩ, này liệu có phải Định Thân chú trong truyền thuyết của Thần tộc không nhỉ ?
Huyền Thương thần quân thấy Dạ Đàm trượt ngã, ý thức vừa lóe liền dang tay đỡ lấy nàng. Đợi đến khi định thần nhìn lại, hắn mới kinh ngạc phát hiện tay mình đang vòng qua eo nàng ta. Vòng eo nữ nhi mảnh mai, mềm mại như nhành liễu. Xúc cảm mãnh liệt khiến cho lòng hắn chấn động, vội vã rụt tay về.
Suốt hai ngàn bảy trăm năm, hắn chưa từng chạm tay vào bất kì một nữ tử nào. Ngay cả mẫu hậu, sau khi hắn ra đời người cũng chẳng thể ở bên, chỉ vì lo sợ sự giáo dục hiền từ sẽ khiến hắn sinh ra bản tính nhu nhược và ích kỷ.
Nhưng hôm nay, hương thơm say lòng của người thiếu nữ này vẫn quẩn quanh trước mặt hắn, lưu lại trên lòng bàn tay hắn, thật lâu cũng không chịu tan biến đi.
Huyền Thương quân còn ngây ngẩn, Dạ Đàm đã “bịch” một tiếng ngã xuống đất, rớt bay ra ngoài tường cung. Hồi nãy nửa chừng dù được hắn chụp lại, nhưng nàng vẫn chưa thể cử động. Lần này rớt xuống, hay rồi ! Ụp mặt luôn vào hố bùn đầy phân chó.
Dạ Đàm nộ khí xung thiên. Đồ khốn này ! Ngươi là đang cố tình đấy hả? Ta nhớ cũng đâu có trực tiếp nói ngươi già ? Ngươi không chấp nhận được sự thật nên ngoài mặt thì giúp đỡ, bên trong lại toan tính báo thù, ngươi……Nàng ngừng cả nửa ngày, nghiến răng gằn từng chữ : “Thiếu, Điển, Hữu, Cầm”.
Huyền Thương quân nghiêng mặt đi, hơi xấu hổ nói : “Ta đã tấu thỉnh lên phụ thần, mẫu thần, nhanh chóng đưa ngươi đến Thần tộc ở một thời gian, để ngươi làm quen với các lễ nghi quy tắc, cũng là sự chuẩn bị tốt sau này”.
“Ai cần ngươi đưa đến Thần tộc ? Ngươi bị bệnh à ?” Dạ Đàm tức thì tức nhưng hiện tại cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói chuyện, chứ toàn thân trên dưới đều cứng ngắt vô năng. Nãy giờ nàng đã thử rất nhiều biện pháp, không ngờ phép thuật Yêu tộc cũng chẳng giải nổi cái Định Thân chú nhỏ bé này của Huyền Thương quân.
Lão già này, tuy vừa bảo thủ vừa cứng nhắc, nhưng thuật pháp xác thật cao cường. Quả không hổ đã sống hai ngàn bảy trăm năm.
“Ngươi còn không nhanh thả ta ra !”
Nàng nằm xụi lơ, má dán vào nền đất, mỗi lần nói chuyện là cát chui vào mồm.
Huyền Thương quân khẽ búng tay, pháp thuật trói buộc nàng lập tức được cởi bỏ. Dạ Đàm từ đống đất cát chật vật đứng thẳng dậy. Nàng phủi sạch cát dính trên miệng, quay đầu gắt : “Ngươi đến cùng đang muốn làm cái quái gì vậy hả ? Mà thôi bỏ đi, để ta nói. Nói thật với ngươi, thực ra ta….” Nàng đang tính nói thật với hắn thân phận của mình, bên trong tường cung bỗng có người nghiêm giọng quát : “Kẻ nào ?”
Dạ Đàm lập tức quay đầu bỏ chạy. Một trận này đã khiến trên dưới thị vệ canh phòng Nhật Hi cung náo động, đèn đuốc như sao. Giờ mà nàng không chạy, còn đợi tới bao giờ ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!