Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 4: Theo đuôi \
(*Oan trộm dưa : bản gốc là “瓜田李下之嫌 – Qua điền lí hạ chi hiềm”, lấy ý từ câu “Qua điền bất nạp lí, lí hạ bất chỉnh quan”. Đi qua ruộng dưa thì đừng có xỏ giày, người ta sẽ tưởng là ăn trộm dưa. Đứng dưới cây mận thì đừng có chỉnh nón, người ta sẽ tưởng là hái trộm mận. Ý chỉ chú ý đừng làm những việc mập mờ để bản thân bị nghi ngờ vô cớ.)
Chỉ là Thiên phi tương lai này…thật sự khác hoàn toàn so với những gì hắn đã tưởng tượng. Nhưng dù vậy cũng không thể bỏ mặc nàng ta. Huyền Thương quân đạp gió mà đi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp : “Nửa đêm nửa hôm, ngươi là thân con gái lại một mình chạy nhảy ngoài đường, còn ra thể thống gì nữa ?”
“Ngươi cứ tụng kinh mãi thế ? Kiếp trước ngươi là hòa thượng à ?!”
Dạ Đàm đảo đảo mắt, không muốn tiếp tục để ý tên này. Người gì…vừa cổ hủ vừa cố chấp, với tỷ tỷ mình quả là tuyệt phối, một cặp trời sinh.
Nàng nhanh chóng chạy về phía trước, Huyền Thương quân liền nối gót bước theo sau.
Tháng tư ở nhân gian, hải đường rực rỡ, hương thơm nồng đậm quyện vào trong gió, tỏa khắp không gian. Dạ Đàm gấp gáp chạy trên trên đường lớn, cánh hoa từng đợt từng đợt bay múa quanh nàng, đậu lại trên vai áo. Huyền Thương quân khẽ nhíu mày, nữ tử này hóa ra lại sử dụng thuật Ngự Phong của Yêu tộc, cước bộ vừa thần tốc lại trong trẻo tựa thanh quang. Hắn chỉ không hiểu, nàng sinh ra tại trần gian, trên dưới Li Quang thị cũng là người phàm, vậy vì dịp nào lại biết rồi đi tu tập thuật pháp Yêu tộc ?
Li Quang thị rốt cuộc đã dạy nàng những gì ?
Dạ Đàm hiển nhiên chẳng chút để ý lão già bám theo mình đang suy nghĩ cái quái gì. Nàng chỉ là tăng thêm công lực, đi nhanh thêm một chút, nhanh một chút thoát khỏi địa giới Li Quang thị.
Một cổng thành màu đen bỗng xuất hiện trước mắt. Ba chữ “Võng Lượng thành” trong bóng tối mịt mù càng lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Võng Lượng thành.
Lòng Huyền Thương quân thoáng suy nghĩ. Võng Lượng thành là nơi tốt xấu lẫn lộn, chính là điểm đen giao nhau giữa tứ giới Thần – Nhân – Yêu – Ma.
Bởi vì không có người quản lý, nơi này vốn dĩ không tồn tại bất kì một quy tắc nào. Không có quy tắc, tất không tránh khỏi những điều xấu xa nhơ bẩn, nhưng xác thực cũng không thiếu chuyện thú vị.
Huyền Thương quân đã còn không nhớ rõ lần trước hắn đến là khi nào.
Tường thành vừa cao vừa sâu thăm thẳm, hai bên đều có đuốc thắp sáng, ánh lửa nửa đỏ nửa vàng, hắt bóng lên cổng thành màu đen ở đằng xa. Võng Lượng thành thoạt nhìn tựa thủ cấp một con quái thú khổng lồ đang há to cái miệng đỏ lòm, nhiễu đầy máu.
Dạ Đàm với chỗ này sớm đã quen thuộc, trực tiếp đi tới cổng thành. Không có người gác cổng đương nhiên không cần tín vật qua cổng. Nhưng chuyện này đồng thời cũng chứng minh, trong thành nhất định nguy hiểm trùng trùng.
Nàng vừa đi vừa ngó nghiêng ngó dọc, được một hồi mới đứng lại ven đường, chỗ có người trải tấm vải bố xù xì màu đen trên đất, bán một cây sáo.
Cây sáo trong suốt bóng loáng, giống như ngọc bích. Nhưng Huyền Thương quân vừa nhìn qua một cái liền biết đó chỉ là một cây sáo làm bằng xương. Tất cả đồ đạc được tập trung mua bán ở Võng Lượng thành này, đa phần lai lịch bất minh, đương nhiên, giá cũng không rẻ.
Quả nhiên đã nghe người bán hàng đon đả : “Sáo này tên là Đại Đáo Đồng Bi. Cô nương, nếu cô mua thì trả mười lăm vạn lượng hoàng kim, hoặc tám vạn yêu tệ. Nếu không mua thì đừng có đụng vào nó”.
Dạ Đàm cầm cây sáo xương lên chơi đùa một lúc, xoay người nói : “Bán cho ta cái này !”
Huyền Thương quân có chút không hài lòng, trầm giọng : “Đường đường là công chúa, giờ lại muốn đưa tiền cho một nam nhân xa lạ. Từ nhỏ Li Quang thị không dạy ngươi cái này sao ?”
Lão già vừa keo kiệt vừa cứng nhắc này ! Dạ Đàm lần sờ cây sáo xương, trong lòng thật sự rất yêu thích….Trước cứ tạm nhịn cái tính của hắn đã : “Này, lấy quan hệ của chúng ta mà nói, ngươi cũng không tính là một nam nhân xa lạ, đúng không ?”. Ài, tất nhiên là không tính. Nếu mà ngươi lấy tỷ của ta, vậy tức là tỷ phu của ta rồi.
Huyền Thương quân nghĩ, sự thật đúng là vậy. Nàng đã là Thiên phi tương lai của hắn, tặng một món lễ vật cũng không thành vấn đề. Chỉ là….hắn nói : “Thần tộc không cho phép tích trữ tài sản riêng ở nhân gian”.
Dạ Đàm hoảng hồn, mắt trừng to như cái chuông đồng nhìn hắn, được nửa ngày mới lên tiếng : “Nói vậy là… cũng tức là…ngươi không có tiền ?”
Huyền Thương quân cúi đầu tránh ánh mắt của nàng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm gật đầu một cái : “Ừ”
Trời…!!!Vừa già….vừa nghèo….vừa nói nhiều mà còn….còn nhạt….nhạt…nhạt nhẽo một cách bất bình thường nữa…..!!! Dạ Đàm từ từ buông sáo xuống, mất thêm nửa ngày, cuối cùng mới bình tĩnh cảm thán một tiếng : “Trời ơi là trời!!!”
Cái biểu cảm đó của ngươi là ý gì đây hả ???
Lần đầu tiên trong suốt hai ngàn bảy trăm năm cuộc đời, Huyền Thương quân gặp rắc rối chỉ vì không có lấy một đồng trong túi.
Dạ Đàm vẫn tiếp tục đi, nhưng không nhìn đông nhìn tây nữa. Tiền còn không có, nhìn ngó cái quái gì ! Có thấy gì cũng đâu có mua được !
Huyền Thương quân lại lẽo đẽo bám theo nàng. Nói ra thì, trên người hắn quả thật không có tài sản gì đáng giá. Bởi vì thân phận quá đặc thù, tránh làm nhiễu loạn phàm thế, tất cả trân bảo tiền tài của hắn trong tam giới đều được một thần quan chuyên biệt coi giữ. Bất kể lúc nào cần tới đều trải qua những quá trình phức tạp vô cùng.
Ý nghĩa này chắc không giải thích vẫn tốt hơn.
Hắn nghĩ cái gì, Dạ Đàm đâu có quan tâm. Nàng đi thẳng tới một lôi đài rất nổi tiếng – Thiêm Hương đài.
Điểm đặc biệt nhất của chỗ này chính là, chỉ có nữ nhân mới có thể lên đài tỉ thí. Có thể nói hiện tại đây là nơi tập trung đông đúc nhất của Võng Lượng thành. Lúc này dù không có người thi thố, nhưng dưới khán đài cũng không thiếu khán giả chờ đợi.
“Tiện nhân, ta còn tưởng ngươi sợ chết không tới !”. Một nữ nhân mặc váy đỏ đứng trên lôi đài, thấy Dạ Đàm đi tới liền cười lạnh một tiếng. Cổ áo nàng ta trễ sâu, lộ ra phần lớn da thịt như tuyết ở trước ngực. Quanh cánh tay choàng một phiến lụa trắng, đeo trang sức kim châu, kết hợp với non nửa bộ ngực non mềm ẩn hiện, mà từ trong lời nói đã toát lên ba phần thần thái yêu kiều, phong tình vạn chủng.
Huyền Thương quân hơi cau mày, Dạ Đàm đã xoay đầu trêu chọc hắn : “Thế nào, nàng ta có xinh đẹp không ?”. Chân mày của Huyền Thương quân vẫn chưa giãn ra, hắn không đáp lời, nàng lại nói : “Ngại gì mà không nói ? Đàn ông mấy người chẳng phải đều thích như vậy sao ?”
Hắn cuối cùng cũng mở miệng : “Không được trang trọng”.
Trả lời hết sức thành thật, bất quá Dạ Đàm lại ôm bụng cười : “Thần tộc các người đều nghiêm túc chững chạc thế đấy hả ? Thật sự là không có một chút thú vui nào !”
Huyền Thương quân không chút phản ứng, Dạ Đàm cười sảng một trận mới bày ra bộ dạng đứng đắn, nói : “Chẳng qua hôm nay bản công chúa ăn mặc kín đáo. Chứ nếu không….ta mà đổi lại mặc loại y phục đó…”
Tay trái nàng vẽ nửa vòng tròn trước ngực, vẻ mặt thách thức : “Nàng ta cũng xứng là Thủy Phù Dung sao?” ( ý Dạ Đàm nói mẻ mà cởi thật thì còn sexy hơn bà chị trên lôi đài nhiều )
Ý thức Huyền Thương quân toàn bộ đều tập trung hết vào ngực nàng. Đúng thật…….Hắn chỉ vừa nghĩ đến, đột nhiên phản ứng, ngay lập tức đỏ chín cả mặt. Ngươi có cần so sánh vậy không ? Cần không hả ?
Dạ Đàm thấy sắc mặt hắn phút chốc thay đổi, lại càng cười đến rũ người. Còn Huyền Thương quân biết bản thân lại bị nàng chơi xỏ liền triệt để im như thóc luôn. Dạ Đàm lúc này mới quay lại nói với nữ tử trên lôi đài : “Thủ hạ bại tướng, hôm nay ngươi chuẩn bị lễ vật gì cho ta đấy ?”
Chân mày Huyền Thương quân càng nhíu chặt : “Các người biết nhau ?”
Nhưng hắn rất nhanh liền nhận ra, hai chữ “Biết nhau” này có điểm không thỏa đáng. Bởi vì Thủy Phù Dung ăn mặc lộ liễu trên lôi đài kia hằn học : “Bớt nói thừa. Đừng tưởng rằng ngươi có thể lại may mắn như hôm qua ! Tiện nhân, mau bỏ phần thưởng xuống, lên đây chịu chết !”
Nàng ta dứt lời liền động thủ, bàn tay phóng ra một chiếc móc câu bằng vàng. Dạ Đàm xoay người nhảy lên bục, chăm chú nhìn chiếc hộp giải thưởng đựng một hạt Già Lam Phật Quả. Chính là thánh phẩm trị thương.
Dạ Đàm là công chúa Li Quang thị, tuy rằng không được coi trọng, nhưng cũng không thể xem thường. Nàng nhanh chóng lấy ngọc bội trên thắt lưng đặt vào. Giá trị cũng không sai biệt lắm.
Huyền Thương quân quan sát trái phải, nhận thấy những người tham gia thi đấu ở đây nhân giới, ma giới, yêu giới đều có mặt. Thậm chí còn có một tiểu tiên.
Hắn tìm thấy một chỗ còn trống, đang chuẩn bị ngồi xuống, chợt nghe bên cạnh có người nói : “Ngươi bị mù hả ? Chỗ này mà có thể ngồi xuống được à ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!