Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 6: "Ái nữ " Huyền Thương Thần Quân
Đôi mắt trong suốt của Dạ Đàm khẽ đảo : “Vậy ta lập tức tới Cơ thị tìm người đứng đầu đây. Thần quân về sớm chút, thong thả”.
Nghe nàng nói xong, tự nhiên Huyền Thương quân cảm thấy….bất an khó tả thành lời. Hắn bảo : “Chính ngươi mới phải lập tức trở về Li Quang thị. Chuyện tái đấu để sau đi, dọc đường đừng có kiếm chuyện thị phi nữa !”
Lão già này…nói gì nói mãi thế ? Dạ Đàm cao hứng chạy đi, được một quãng còn vung tay, đáp : “Biết rồi”.
Thù, dĩ nhiên phải báo. Vấn đề là báo như thế nào. Phải làm sao cho vừa ý nghĩa vừa thú vị. Chứ chỉ đơn giản là ăn miếng trả miếng thì nhạt nhẽo thôi rồi.
Dạ Đàm vung vẩy mảnh sao nhỏ trong tay. Cơ Lang ơi Cơ Lang, đời này ngươi gặp bản công chúa, ta cũng không ngại để ngươi khắc cốt ghi tâm một đời.
Đối với Huyền Thương quân, Lôi Hạ Trạch Cơ thị chỉ là chút dấu tích Tiên môn cuối cùng còn lưu lại. Nhưng đối với Nhân Yêu hai tộc mà nói, đây xác thực là danh gia vọng tộc danh tiếng lẫy lừng. Cho nên là Dạ Đàm muốn tìm được chỗ này cũng chẳng phải việc gì khó khăn.
Quá nửa giờ tỵ ngày tiếp theo, nàng đã đứng trước đại môn Cơ thị. Cửa lớn mạ vàng, trước mặt còn đặt hai con sư tử ngậm khuyên.
Xây cửa cao như này….Chẳng khác nào cố ý muốn người đứng trước nó phải cúi đầu run sợ.
Đại môn khí thế uy nghiêm, hai bên đều có thị vệ canh giữ. Dạ Đàm trực tiếp đưa tín vật của Huyền Thương quân, lại lấy khăn lụa ra, trổ tài diễn xuất : “Phiền ngài đưa tín vật này cho gia chủ Cơ thị”.
Ngữ khí nàng nhu hòa, mềm mỏng lại thêm vài phần ủy khuất hiểu lý lẽ, thủ vệ vì vậy cũng không làm khó, lập tức mang tín vật vào.
Bất quá cũng không bao lâu, cửa lớn Cơ thị đã mở, một lão già râu bạc trắng nhanh chóng xuất hiện. Cước bộ như gió, khiến người hầu phía sau căn bản đều không theo kịp.
“Tín vật là của thần nữ ấy kêu đưa tới ?”
Lão nhanh chóng bước tới chỗ Dạ Đàm, cẩn thận xem xét.
Nàng khóc như hoa lê đái vũ, vừa khóc vừa nức nở : “Cơ gia gia, tiểu nữ cùng Cơ Nhị công tử lần trước xảy ra tranh chấp rồi đánh nhau ở Võng Lượng thành. Sau khi về nhà, cha con dạy dỗ con rất nghiêm khắc rất hung dữ, rồi bảo con cầm tín vật này đến chỗ lão nhân gia người cúi đầu nhận lỗi. Chỉ mong Cơ gia gia khoan dung độ lượng, thứ cho sự lỗ mãng vô phép này của tiểu nữ !”
Nói đoạn lại quỳ xuống, ủy khuất vô cùng. Vừa nhìn đã biết rõ ràng nàng không cam tâm, chỉ vì bề trên nghiêm lệnh bức ép nên mới miễn cưỡng giải thích, miễn cưỡng nhận sai.
Cơ Hạc Đình thoáng chốc mặt cắt không còn hột máu, cả chân cũng phát run, liền lùi lại ba bước.
Gia…phụ ???
Mảnh sao nhỏ đấy rõ ràng là tín vật của Huyền Thương quân. Huyền Thương quân ngoài mặt dù có hôn ước, những vẫn chưa chính thức thành gia, mà thiếu nữ này lại một mực xưng “gia phụ”. Vậy…..vậy…..
Một câu “Nàng rốt cuộc là người phương nào” này, Cơ Hạc Đình không dám hỏi.
Bộ điên hay sao ? Lỡ mà hỏi ra được nàng thật sự là con gái riêng của Huyền Thương quân, khéo mà cả nhà lại bị Thần tộc diệt khẩu. Thế thì toi mẹ nó rồi !
Có khả năng, có khả năng lắm. Suốt hai ngàn bảy trăm năm, ngài ấy có bao giờ đưa tín vật riêng của mình ra như vậy đâu.
“Người đâu rồi ?” Ông cụ cơ hồ lấy hết sức lực cuối cùng ra mà hét : “Trói nghiệt súc Cơ Lang đó lại cho ta”.
Ối chà, tín vật này của Huyền Thương quân coi bộ cũng ra trò phết, cứ nghe cái giọng run rẩy sắp đứt hơi đó cũng đủ hiểu. Dạ Đàm tiện tay dắt dê, vừa khóc vừa tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa : “Cơ gia gia, lần đó rõ ràng Cơ Lang làm sai trước, vậy mà cha con lại trách con, thật sự là không công bằng mà. Nhưng lão nhân gia người cũng nói, môn quy Cơ thị nghiêm khắc, tất sẽ phạt Cơ Lang thật nặng, con chỉ cần tới cửa tạ lỗi thôi. Giờ con nói xin lỗi rồi, con đi được rồi chứ?”
Nàng nói rồi nhanh chóng rời khỏi Cơ gia, còn đắc chí bĩu môi một cái. Cơ Lang ơi là Cơ Lang, lần này ngươi còn không chết ? Á ha ha ha ha. Ngày tốt quả là ngày tốt, nghĩ chuyện gì, hoàn thành chuyện đó.
Còn Cơ Hạc Đình thật sự bị dọa đến mật cũng ói ra, lập tức phân phó thuộc hạ : “Triệu tập hết trưởng lão Cơ thị, đến từ đường bàn bạc !”
Chiều hôm đó, Thùy Hồng điện – Thiên giới.
Huyền Thương Thần Quân ngồi trên ghế, lật xem nhị thập bát tú tinh tượng đồ mới được trình lên. Tinh tượng đồ này cũng coi như cùng tồn tại với Thiên đạo, với Nhân đạo lại có ảnh hưởng trọng yếu. Chính vì vậy nếu Thiên đạo xảy ra dị biến, trên này ắt sẽ phát sinh biến cố đầu tiên.
Hắn còn chưa lật được mấy tờ đã thấy Phi Trì đi vào. Nhưng chỉ đứng hầu hạ một bên, cũng không dám quấy rầy, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Huyền Thương quân hỏi : “Chuyện gì ?” – Tiện tay đóng Tinh tượng đồ lại.
Chân thân của Phi Trì là con thỏ trắng, thuở nhỏ bất cẩn rơi xuống đầm lầy được Huyền Thương quân cứu mạng. Cậu ta phúc duyên cũng đủ sâu, sau khi trưởng thành ở lại Thùy Hồng điện làm Ti Mặc tiên thị, chuyên việc hầu hạ văn chương, lại là tiên thị thân cận nhất bên người Huyền Thương quân. Nhân duyên của Phi Mặc ở Thiên giới cũng rất tốt, cũng bởi tính ôn hòa, thường ngày mọi người nếu có chuyện không dám bẩm báo đều có thể nhờ cậu ta bẩm báo hộ.
Lúc này Phi Mặc hơi do dự một lát, mới bẩm : “Hồi Thần quân, Lôi Hạ Trạch Cơ thị – địa tiên Cơ Bạch Yến ở bên ngoài cầu kiến”.
“Cơ Bạch Yến ?” Huyền Thương quân nhíu mày. Tuy nói ông ta là địa tiên của Lôi Hạ Trạch, nhưng phẩm cấp không cao, theo lý không thể có chuyện trực tiếp tới Thùy Hồng điện bẩm báo. Nhưng mà, nếu như đã tới, chắc cũng là có nguyên nhân. Hắn đáp : “Cho ông ta vào !”
Phi Trì mới truyền lệnh.
Được một chốc đã thấy Cơ Bạch Yến mặc quần áo tội nhân, tóc tai bù xù đi vào. Đã vậy thì chớ, ông ta lại còn kéo một “cái xác” máu me bê bết cùng vào theo.
Huyền Thương quân bỗng nhiên hiểu vì sao lúc nãy Phi Mặc lại do dự. Tính hắn thích sạch sẽ, mà lão Cơ Bạch Yến này không dưng lại lôi vào một kẻ máu thịt lẫn lộn. Thậm chí phải căng mắt ra nhìn kỹ mới miễn cưỡng nhận ra hình người. Trong nháy mắt mọi ngõ ngách Thùy Hồng điện đã tràn ngập mùi máu tanh.
Chân mày Huyền Thương quân đều nhăn thành một khối : “Đến cùng là chuyện gì ?”
Cơ Bạch Yến quỳ mọp trên đất, liên tục dập đầu bộp bộp : “Thần quân tại thượng, Cơ gia trót sinh ra đứa cháu bất hiếu, ngang ngược, làm mất sạch mặt mũi Cơ thị. Cơ Bạch Yến hậu nhân vô đức, nay đặc biệt tới thỉnh tội với quân thượng”.
Ông ta vừa nói vừa cung kính dâng lên một vật. Phi trì liền tiến lên nhận lấy, dâng cho Huyền Thương quân. Hắn liếc một cái liền nhận ra, đấy chẳng phải là tín vật ngày trước giao cho “Thanh Quỳ công chúa” sao ?
Lại liếc qua vị điện hạ máu thịt nhầy nhụa kia, hắn cuối cùng hiểu được……Cơ Lang làm thế nào lại biến thành cái dạng này. Chỉ có điều, Thanh Quỳ là một cô nương, dù có giao đấu cũng đâu thể ra tay tàn độc tới như vậy ?
Nhưng mà cái tên Cơ Lang đấy thật sự sắp không xong rồi. Tu vi toàn thân bị phế, căn cốt bị tổn thương nghiêm trọng. Dù có chữa khỏi cũng chẳng biết có tu luyện lại lần nữa được hay không.
Hắn trầm ngâm, Cơ Bạch Yến ngược lại càng thêm kích động, hấp tấp kể lể : “Cơ Lang không dưỡng phẩm đức, ỷ thế làm càn, còn đắc tội ái nữ của Quân thượng. Trên dưới Cơ thị hoảng sợ vô cùng, nay đã thực hiện gia pháp, phế bỏ tu vi nghiệt súc này. Vốn muốn đem nó giết đi, lại sợ bấy nhiêu cũng chưa hết tội nghiệt súc này phạm phải. Trăm suy vạn nghĩ mới quyết định trói nó tới đây, cúi xin Quân thượng định đoạt”.
Những cái khác Huyền Thương quân không quá bận tâm, nhưng có hai chữ thoáng qua bị hắn bắt được.
“Ái……..nữ ???”
Huyền Thương quân trán cũng nhăn thành chữ xuyên, triệt để im lặng. Chuyện này khỏi hỏi hắn cũng biết, rõ là nữ nhân đó lấy lông gà làm lệnh tiễn, tự mình chạy tới Lôi Hạ Trạch ba hoa khoác lác, cáo mượn oai hùm.
Chuyện này……..
Thôi, giờ mà có nhảy Hoàng Hà cũng chẳng rửa trôi được, nói nhiều mà làm gì.
Huyền Thương quân thu hồi mảnh sao nhỏ.
Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Mình phải thật là bình tĩnh !!!
Nàng ta chẳng qua chỉ là một cô nhóc ở nhân gian, ngây ngô không hiểu chuyện.
Hắn mặt không cảm xúc, trong lòng lại lôi thanh tâm tĩnh khí chú ra đọc bảy bảy bốn mươi chín lần, cuối cùng chậm rãi lên tiếng : “Cơ Lang tuy rằng ngang ngược, nhưng hình phạt tới mức này cũng xem như đã dạy dỗ. Giờ hãy đưa hắn về, tịnh dưỡng thật tốt, sau này nhất thiết phải nghiêm khắc dạy dỗ. Cơ thị nhất tộc danh thơm không phải nói có là có, bây giờ có tổ tiên che chở, con cháu sau này càng nên biết trân trọng phúc duyên !”
Cơ Bạch Yến liên tục khấu đầu lạy tạ, mà Phi Trì đứng cạnh đó đã kinh ngạc há hốc mồm !!! Con….con….con gái của Thần quân á ??? Thần quân có con gái từ khi nào vậy ???
Huyền Thương quân chỉ khẽ liếc qua vẻ mặt Phi Trì liền phẩy tay bảo cậu ta lui. Không được tức giận ! Không được tức giận ! Người khác tức giận ta không tức giận ! Lỡ mà giận vào bệnh tới thì chẳng có ai làm việc thay cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!