Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 7: Đế Lam Tuyệt
Dạ Đàm đứng ở ranh giới của hang, mặt đất chuyển động, cây cỏ quay cuồng, thỉnh thoảng có thể thấy được xương cốt rải rác khắp nơi. Từng cơn gió mang hơi thở của yêu ma thổi đến, như thể tiếng ma quỷ thì thầm bên tai. Binh lính canh giữ biên giới Yêu tộc lại như thể là ác ma chân chính, đang từng bước lùi về phía sau.
“Ưm hừm!” Dạ Đàm hắng giọng, không nhanh không chậm từ bên thắt lưng lấy ra một khối lệnh bài cổ xưa màu đồng, mặt trên khắc ba chữ “Thiếu quân phủ” sáng lấp lánh.
“Không thấy rõ đây là cái gì sao?” Nàng cười tà mị, nhóm yêu binh tay cầm trường kích, những đôi tai nhọn liên tục cụp xuống dưới. Cuối cùng tên yêu cầm đầu cũng run rẩy nói: “Bẩm cô nương, cái này…… Là lệnh bài của Thiếu quân phủ. Trông thấy nó như trông thấy Thiếu quân của chúng tôi.”
“Cái này thì đúng rồi!” Dạ Đàm dương dương tự đắc. Một đám yêu binh cứ thế đi tới đi lui, đứng nhìn nửa ngày, nàng nổi giận: “Hồ Ly tướng quân trước kia của các ngươi đâu?!”
Lần này, tướng quân cầm đầu bọn chúng là một Lang (sói) yêu, nó lắp bắp trả lời: “Lão, lão Hồ, đã quay về nhà rồi, không làm nữa.”
Dạ Đàm càng tức giận hơn: “Nó tốt như thế sao lại không làm nữa? Lẽ nào nó không biết ta còn thiếu một đôi bao tay lông hồ ly hay sao?!”
—- chính là bởi vì nó biết…
Lang yêu cúi đầu, hai mặt nhìn chằm cái miệng dài như ống trúc của mình, giả điếc. Dạ Đàm chỉ vào cái mũi của nó: “Cho dù nó không làm nữa, các ngươi đổi một con Tuyết Điêu (chồn tuyết) cũng được mà. Nếu không thì là tượng (voi) yêu, bổn cô nương còn có thể dùng ngà voi của nó làm hoa tai. Vì sao phải đổi thành một con sói? Lông sói vừa thô vừa xấu, có thể dùng làm gì được chứ?!”
Lang yêu lúc này không giả điếc nữa mà trực tiếp giả chết.
Dạ Đàm không cam lòng đảo mắt nhìn một vòng bọn chúng, phát hiện bầy yêu binh này toàn là một đám Trư (heo) yêu, Ngưu (trâu, bò) yêu . Đến nửa cọng lông cũng không dùng làm được gì.
Nàng bĩu môi, hỏi: “Đế Lam Tuyệt có khoẻ không?”
Lang yêu không giả chết nữa, nó vội vã nói: “Thiếu quân lần trước ra gặp cô, bị Quốc sư của Li Quang thị bắt được. Cũng vì vậy, Yêu Hoàng của chúng tôi vô cùng giận dữ, đánh ngài ấy đến không thể rời giường. Đoán chừng bây giờ vẫn còn nằm đấy.” Nó vừa nói vừa đánh giá từ trên xuống dước Dạ Đàm một lần —– trái lại ngươi thì không bị gì cả.
Dạ Đàm nói: “Ta biết rồi.” Nàng từ trong ngực áo lấy ra một cái bọc, “Đây là thuốc ta trộm được ở chỗ của tỷ tỷ, vốn dĩ muốn cho hắn thêm Già Lam Phật Quả, nhưng lại có tiện nhân phá đám nên không lấy được. Cho nên cũng chỉ có bao nhiêu đây thôi, ngươi nói hắn dùng tiết kiệm một chút.”
Lang yêu nhận lấy cái bọc, hai lỗ tai run lên vì vui mừng: “Được, tôi biết rồi.”
Dạ Đàm xoay người rời đi, phía sau nàng, một lũ yêu binh lúc này mới dám nhô đầu ra, tiểu yêu đầu tiên nhỏ giọng nói: “Thấy không, đó là hảo bằng hữu Nhân tộc của Thiếu quân nhà chúng ta đấy.”
Yêu binh thứ hai thêm vào: “Đúng vậy, tiểu nha đầu này đối với Thiếu quân nhà chúng ta vẫn rất si tình. Thường xuyên vội tới đưa thuốc cho Thiếu quân.”
Rốt cục cũng có một tiểu yêu khác lên tiếng nói câu công bằng: “Thôi đi, si tình cái gì chứ? Thiếu quân của chúng ta lúc nào mà không bị đánh bởi vì nàng ta? Ta xem chừng Thiếu quân của chúng ta sớm muộn gì cũng gặp rắc rối lớn trong tay nàng ta….”
“Aizz…” Lang yêu cuối cùng nghe không nổi nữa, chen vào nói: “Lỡ như một lúc nào đó lão Thiên gia mắt bị mù, nàng thực sự sẽ trở thành Yêu hậu của chúng ta…..”
Đám yêu nhất thời đều im lặng.
Dạ Đàm không hề quay đầu lại, ôi, một đám tiểu yêu hoang dã, trí lực thấp kém, cần gì phải so đo.
Nàng đem thuốc đưa đến, ngược lại với những lần thường không đếm xỉa đến lời khuyên bảo của Huyền Thương quân, đi thẳng một đường trở về Li Quang thị. Những đám mây trên trời đang tụ lại với nhau, ánh sáng trong veo lan xa. Dạ Đàm ngẩng đầu liếc nhìn một cái là biết ngay Thần tộc hạ phạm. Về phần mục đích đến nàng cũng rõ như ban ngày —– thông báo cho Li Quang thị, mười ngày sau sẽ đón Thanh Quỳ lên Thiên giới ở một thời gian.
Huyền Thương quân có nhắc đến chuyện này.
Chuyện này căn bản không liên quan gì đến nàng. Nàng ngân nga hát, nhảy vào Triêu Lộ điện. Đột nhiên cảm giác phần trán nhói đau lên một cái, như bị người nào đó cầm gậy gõ vào đầu, nàng xém chút nữa là cả người bổ nhào xuống đất.
“Á?” Nàng đưa tay ôm trán, rất nhanh phản ứng lại ——- đây đến cùng là Thanh Quỳ đang bị đánh?
Nàng và Thanh Quỳ từ khi ra đời đến nay vẫn cùng chịu chung đau đớn. Đây quả thực là chuyện khiến cho cả Li Quang thị khổ não. Suy cho cùng muốn phạt Dạ Đàm, Thanh Quỳ cũng không tránh khỏi phải chịu khổ cùng.
Dạ Đàm xoa xoa cái trán —– không đúng, hôm nay là sinh thần của Thanh Quỳ, hằng năm vào lúc này, khách đến chúc mừng đều tề tựu ở Nhật Hi cung.
Nàng là tâm can bảo bối của Li Quang thị, người người còn tranh nhau nâng niu không kịp, sao lại có thể bị đánh vào đầu được chứ?
Dạ Đàm xem xét trái phải, nhất định từng có người tới Triêu Lộ điện. Không chỉ có cửa điện bị mở ra, mà cây cỏ ở con đường nhỏ thông đến sau điện cũng thập phần hỗn loạn, rõ ràng từng có người ra vào cách đây không lâu.
Thực ra con đường xanh um cây cỏ này vốn cũng không hoang vắng. Nó thông đến Ẩm Nguyệt hồ phía sau điện. Hồ kia ban đầu là do Li Quang thị xây dựng riêng cho Thanh Quỳ công chúa làm chỗ hóng mát, giải sầu, mái đình nghỉ chân ở giữa hồ nước có kiến trúc thập phần tinh xảo.
Nhưng về sau, Dạ Đàm làm nũng bán si, xin Thanh Quỳ lệnh cho binh sĩ ở Triêu Lộ điện cũng xây đường mòn để có thể đến hồ dạo chơi.
Thanh Quỳ thương xót nàng cô đơn, xưa nay đều đối với nàng hết mực nuông chiều, đương nhiên đều đáp ứng.
Dạ Đàm cực kì thích cảnh đẹp trong hồ này, thường xuyên đến đây. Nhưng không quá vài ngày, cung nữ theo hầu hạ bên nàng đã trượt chân rơi xuống nước, chết đuối dưới hồ. Nghe nói tình trạng thi thể thập phần kinh khủng. Văn võ triều thần đều lo lắng sẽ liên luỵ đến Thanh Quỳ, liền xây tường cao, niêm phong con đường thông từ Nhật Hi cung đến hồ.
Sau đó có người tố cáo, Dạ Đàm vì muốn độc chiếm hồ nước này nên mới đẩy cung nữ kia xuống nước, dồn cô ta vào chỗ chết.
Việc này một lần nữa kích động nhiều người tức giận, văn võ triều thần đều kinh hãi cùng oán giận. Dù sao lúc ấy nàng chỉ mới năm tuổi, một đứa trẻ năm tuổi, nếu có tâm địa độc ác cùng tâm cơ thâm sâu như vậy chẳng phải sẽ khiến kẻ khác kinh hãi?
Mọi người lại thỉnh cầu xử tử Dạ Đàm, nhưng án tử tra tới tra lui, cuối cùng lại không tìm được chứng cứ, mọi người cũng chỉ đành từ bỏ. Chỉ có cái hồ này xem như hoàn toàn bị vứt đi.
Nhật Hi cung hiện tại không thể nối thẳng đến Ẩm Nguyệt hồ, nhưng Triêu Lộ điện lại cũng không có ai quản. Dạ Đàm chẳng có chút kiêng dè nào, vì thế mười năm ở trong điện, hồ này xem như thuộc sở hữu của riêng nàng. Hôm nay rốt cục là ai đã vào đó?
Thanh Quỳ té ngã ở bên trong? Cái này cũng có thể xảy ra. Dù sao Ẩm Nguyệt hồ hoang phế nhiều năm, rêu xanh đã sớm mọc thành bụi, ẩm ướt, trơn trượt vô cùng. Bản thân vị thiên phi tỷ tỷ kia sống an nhàn sung sướng, đoán chừng là không tiện đi lại ở đây.
Dạ Đàm lẻn vào trong, gạt bụi cây cỏ hỗn loạn ra, trông thấy trên đám rêu xanh ẩm ướt một hàng dấu chân hằn lên rõ ràng. Dấu chân ngọc vừa nhỏ vừa dài này vừa nhìn đã biết là Thanh Quỳ, hơn nữa lại chỉ tiến vào mà không quay trở ra.
Đã trễ thế này, nàng còn làm gì ở bên trong?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!