Tình Ngữ
Chương 2
Làn da non trắng hồng với hương vị đặc trưng tựa cánh sen thoang thoảng dễ chịu. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cân đối, với đôi mắt tinh anh lay láy tròn và làn môi hồng mỏng nhẹ tựa cánh đào hoa. Tóc đen mun mang đậm cái thuần Việt, luôn cột kiểu đuôi ngựa và phần trán cao được che đi với lần mái ngố thưa thưa xinh xắn. Cảm giác em đem đến cho mọi người là một sự tươi mới, trẻ trung, luôn năng nổ và hoạt bát nhưng không làm vơi đi cái độ thuần khiết ở lứa tuổi này. Dáng hình em cũng nhỏ nhắn không kém, tuy hơi gầy nhưng sức bền thì lại không, chưa kể đến là cái độ vui chơi phá phách của lũ con tuổi lúc bấy giờ khiến tính cách và hành động tâm lý của Tình Ngữ cứ hệt như là một chú mèo nhỏ nghịch ngợm. Nhưng đó là chỉ là những ngày trước đây, còn hiện tại thì lại không như vậy.
Tình Ngữ vốn dĩ không phải là tên thật của em. Em là Trần Ánh Nhung, và tên thường gọi ấy chỉ là cái biệt danh do ông ngoại thuần gốc Hoa thường bảo. Tình Ngữ từ nhỏ đã rất yêu ông hơn ba mẹ, em sống cùng ông nhiều hơn, thương ông nhiều hơn và đương nhiên là chuộng theo cái tên ông gọi nhiều hơn. Đáng buồn thay, từ năm lên 10 ông đã mất, một cú sốc lớn và cái câu chuyện dai dẳng cãi nhau của ba mẹ khiến Tình Ngữ chẳng còn có thể giữ vững được cái tinh anh và hoạt náo như lúc đầu. Ông từ đó giờ đã là người bạn lớn của em, bởi một con người căn bản sống theo cái thế giới nội tâm nhỏ bé của mình, em thật sự hầu như không có bạn. Đông Du và Tình Ngữ cũng là do ông tự mình giới thiệu, vì trong một lần khám sức khỏe định kỳ, cậu nhóc nhỏ thó mắc chứng suy tim ấy đã cho ông cái cảm giác gì đó rất mông lung. Sau lần ông mất, em dần khép kín hơn, nhạy cảm, yếu đuối và dễ khóc hơn. Và cũng từ các bước đệm ông mất đó, ba mẹ em cũng dần dần đi tới cái chuyện muốn rạn nứt ấy nhưng cứ thích dai dẳng và kéo dài tới bây giờ.
Nghe được tiếng thăm hỏi dịu dàng từ cậu thanh mai trúc mã, Tình Ngữ không những ngưng khóc mà còn muốn gào khóc hơn. Em đỏ tấy cái gương mặt nhỏ, gầm gừ âm ỉ ngay cuống họng và vọng ra những tiếng “hức hức” ư ử đáng thương. Cánh tay liên tục dụi dụi trên đôi mắt đỏ, và làn má với khuôn miệng ngay lúc này như muốn xệ cả ra.
Thoáng thấy dáng vẻ ấy như một cách đáp lời, Đông Du ngỡ ngàng nhìn em với một tâm trạng lo lắng, song chỉ sợ hỏi thêm vài tiếng là chọc em khóc ngay.
“Ba mẹ em lại vừa mới cãi nhau”_ Tình Ngữ lủi thủi tới cạnh giường anh nói: “mẹ còn vừa mới bảo từ giờ sẽ coi em là người dưng, không yêu thương em nữa, không muốn nuôi em nữa hức… hức…”
“Không muốn nuôi?”_ anh hơi lạ với câu nói này, nhưng chất giọng phả vào không trung không quá lớn để khiến em giật mình.
“Li hôn rồi, ba mẹ em sắp li hôn rồi, mặc dù em biết rõ đây là một cách giải thoát, nhưng cớ sao em lại rất buồn…”_ Tình Ngữ nói thêm, giọng hơi đắng: “tức là ngày mai em sẽ không được nhìn thấy mẹ, không được nghe mẹ hỏi hai cha con đã ăn gì chưa, không được mẹ hỏi thăm dù em biết chỉ là giả vờ. Lũ trẻ hay hàng xóm sẽ bảo là em không có mẹ, sẽ rủa em là đứa trẻ bất hạnh, và em sẽ không còn có một người đàn bà nào yêu thương em… Đúng không, có đúng không anh, không ai yêu thương em cả…”
Khi nói ra những lời này, đôi mắt và giọng nói em đã vô tình nhòe đi trong làn nước mắt. Nói cũng là một phương thức để nhớ, và nhớ lại những điều ấy khiến em thật sự rất đau. Ngay lúc này, bàn tay đã vô tình bấu vào gấu áo nhỏ của người đang nằm trên giường.
“Em nghĩ nhiều rồi”_ Đông Du cười nhẹ, bàn tay dịu dàng nhịp nhịp trên vai em. Anh tiếp lời: “Theo anh nghĩ thì mẹ em lúc ấy có vẻ đang rất buồn, và người trong lúc đau khổ có thể vô tình khiến kẻ khác đau khổ. Mẹ em đã vô ý thôi, chắc bây giờ đang rất lo lắng lắm, khi thấy em chạy vụt ra ngoài khi đang mưa nhưng thế này. Tình Ngữ ngoan, đừng buồn nữa, nghe anh nói như vậy em có thể thông cảm cho bà không?”
Tình Ngữ gục đầu xuống và im lặng như tờ, bao nhiêu những thản thốt và bất phục đều được vô tình đơn giản hóa trên gương mặt hiện tại đã trở nên hờ hững của em. Đông Du hơi nhói trước hình ảnh này, anh gượng người đến gần em, dùng đôi bàn tay gầy ôm lấy cái đầu nho nhỏ và bờ tóc đang dần bếch dính bởi mùi nước. Anh hôn lên đôi tóc mềm, nhẹ nhàng nhịp nhịp trên vai như một lời trấn an. Đông Du hiểu, một câu “người trong đau đớn có thể vô tình khiến người khác vô khiến kẻ khác đau đớn” thật đỗi trớ trêu, huống hồ chi Tình Ngữ chỉ mới 12 tuổi.
”A đúng rồi!”_ Em ngẩng đầu trong lòng anh, nhưng khi đối diện với ánh mắt buồn đó, giọng điệu Tình Ngữ có hơi chua xót: ” Chủ nhật này ba mẹ em lên toà và… sáng thứ hai phải rời khỏi chỗ này… Tại li hôn rồi, không còn muốn sống cùng nhau nữa… bắt buộc em phải chuyển đi nơi khác…”
“Em chuyển đi đâu?”_ Anh vội vàng hỏi, tim vô thức nhói, bởi rời xa nơi này đồng nghĩa với việc rời xa anh.
“Em không biết, có thể sẽ rất xa…”_ Tình Ngữ chuyển mình, đôi ngài cau lên một vẻ rất lo lắng: “Em lo lắm, Du, em thật sự lo cho bệnh tình của anh, em sợ em không còn nhìn thấy anh nữa, không bao giờ nhìn thấy anh nữa, không…”
“Không sao mà”_ anh bật cười: “Người có lòng vẫn sẽ tìm về với nhau thôi. Em phải tin chứ, cái gọi là duyên phận.”
“…”
Không phải là anh không biết điều Tình Ngữ đang lo sợ là gì, vì anh cũng thật sợ, sợ đến khi cuối đời này những lần anh gặp em cũng chỉ vỏn vẹn là thế.
Tiếng mưa đã dứt đi từ bao giờ, chỉ còn lại là những mảng trăng lấp ló sau bụi mây đã nhòa và tiếng gọi ríu rít nhàn hạ của thần Gió và Sương Đêm. Hơi lạnh dần lan, vội kéo tuột sang cái tâm trí mơ mơ hồ hồ, để lại trong anh là cái thân xác trống rỗng nhưng lại được khoả lấp bằng mọi bài ca cảm xúc và nhớ thương. Nó kéo anh nhớ vào một đêm mưa nọ, khi anh mơ về một chuyến tàu đêm và bến xe không có người, còn Tình Ngữ trong giấc mơ ấy lại vội chạy đi thật xa. Trong đêm mộng ấy anh không rõ gì cả, chỉ thấy được bản thân thật bất lực, và em thì khuất theo sương chuyến tàu…
“Tình Ngữ!”_ sau vài lát lặng im, anh bỗng dưng kêu vội.
“Á?”_ Tình Ngữ hết hồn, những suy nghĩ quay quanh trong đầu nãy giờ bỗng dưng biến mất. Quả thật, em có một cái não cá vàng rất hay quên.
Bật cười trong sự ngớ ngẩn vô cùng đáng yêu, anh quay đầu về hướng cửa sổ, chỉ tay vào chậu xương rồng em đã tặng cho.
“Nó cao lên một chút rồi”
“Thế á?”_ cô bé nhỏ u sầu nãy giờ bỗng chốc chạy lại như một chú chim sẻ, nghịch ngợm nghiêng nghiêng cái đầu ngắm nghía cái chậu cây năm nào đã dùng tiền để mua tặng sinh nhật anh. Quả thật là sau một năm, chậu cây ấy vẫn được chăm sóc rất tốt.
“Giống như em vậy á!”_ Tình Ngữ xoay người buông một câu đùa, dáng vẻ trong khá là đắc thắng.
“Ừ, giống em”_ anh bật cười: “mấy cái gai của nó đâm vào tay anh hơi bị nhiều rồi, đúng là giống em thật, haha”
“Anh này!”_ Tình Ngữ tỏ vẻ hậm hực như một sự nũng nịu. Đôi mắt đẹp vô thức lộ ra những tình cảm thầm kín và cái đầu nhỏ tinh nghịch lại bắt đầu suy nghĩ mấy thứ vẩn vơ. Ngượng ngùng vài lát, cho đến khi lén mắt nhìn về phía anh, em bất giác đỏ mặt.
Những lúc như thế này, Đông Du thoạt nghĩ, nếu bây giờ anh nói rằng anh yêu em, em có nổi da gà không?
***
Tình Ngữ vẫy tay chào tạm biệt trước khi đóng cái cửa gỗ phòng bệnh. Tâm tình em lúc này đã vui hơn một chút, mặc dù khi trở về nhà mọi chuyện chưa chắc đã đổi thay.
Đi dọc theo lối hành lang rồi vụt xuống sảnh bệnh viện, cuộc đối thoại của hai ông bác sĩ tuổi đã tứ tuần khi lướt qua đã vô tình được em bắt trọn lại.
“Cái cậu bé Đông Du ấy thật rõ là xui, thuộc dạng nhóm máu hiếm như vậy thì có thêm vài ba ca chết não để ghép tim cũng chưa chắc là trùng nhóm máu với cậu ấy. Thật tệ, chẳng lẽ tuổi đời như thế…”
“Thôi đi! Đã là bác sĩ thì đừng có mà tính trước tính sau!”
“Cơ nhưng mà…”
“Mau mau, đi!”_ thoáng thấy gương mặt “thân nhân” quen thuộc của Đông Du, một trong hai người đó đã vội kết thúc đi cuộc trò chuyện.
Tình Ngữ vẫn bước trở về, nhưng dù có như vậy, em vẫn không hết đắn đo suy nghĩ về những điều viễn vông sau khi nghe cuộc đối thoại đó. Ngay lúc này, cả vũ trụ cứ như xoay vòng trong đầu em.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!