Tình Người Duyên Yêu
Chương I : Kế Hoạch Lấy Tim
Nam nhân kia ôm lấy chặt lấy cô gái vào trong thứ ánh sáng chói lóa đang chiếu xuống và dần biến mất.
– Không được, thả cô ấy ra đi !
Giọng nói từ vang lên phía trong luông sáng.
– Tại sao ? nàng đồng ý theo ta mà phải không ?
Chàng nhìn cô gái. Nàng ôm chặt hắn hơn rồi gật đầu.
– Nếu cô ta theo ngươi về thời đại của ngươi, cô ấy sẽ già hơn ít nhất là 20 năm. Người có chắc không ?
Chàng nhìn cô gái. mắt long lanh, như sắp rơi nước mắt. Nàng khóc, rồi gật đầu,ôm chặt chàng hơn.
– Mong chàng không làm thiếp thấy hối hận.
Chàng gật đầu. nắm lấy tay nàng, trao một vật gì đó. Rồi đẩy nàng ra khỏi luồng ánh sáng kỳ lạ kia.
Biến mất.
.
.
.
Tại một căn nhà nhỏ ở chân núi Cửu Sơn.
Chàng trai đang nằm trên giường, nói mớ gì đó rồi giật mình dậy (hình như là tên một cô gái), tráng ướt đẫm mồ hôi, và nước mắt.
Chàng tên là Mộng Tử, mồ côi cha mẹ từ lúc 14 tuổi. Sống một mình dưới chân núi. Nay cũng được 20 tuổi, sống bằng nghề săn bắt.
– Nàng là ai ? là ta đang mơ à ?
Chàng ngồi dậy rồi nói lẩm bẩm một mình. Rồi cảm thấy hình như tay mình đang ôm chặt cái gì đó. Một hình nhân nhỏ được làm rất đẹp và tỷ mỷ và “603” được thêu trên cái áo của con hình nhân. Chàng thấy lạ, nhưng cũng thấy quen lắm, nhìn kỹ thì con hình nhân này cũng hao hao giống chàng, nhưng không phải chỉ giống thôi, còn rất “ quen” nữa.
…
Chàng gánh củi xuống núi nổi gạo, chập tối chàng trở về. Đi ngang qua một khu rừng thì gặp một mỹ nhân mặc bộ đồ lụa màu trắng, tưởng như thân hình ấy đang trong một lớp sương mù. Nàng trạc mười bảy, mười tám tuổi. Trừ mái tóc đen, toàn thân nàng trắng như tuyết, khuôn mặt tú mỹ tuyệt vời, có điều da dẻ trắng xanh, thiếu màu hồng.Cô gái lưng đeo đoản kiếm, sắc mặt có nhuốm đôi chút phong trần, hiển nhiên đã viễn du lâu ngày. thoạt vào sẽ nghỉ là một cô gái bình thường, nhưng đâu ai biết đằng sau cái mặt nạ quyến rũ đó là một con yêu hồ khát máu. Đôi mắt giả tạo mà quyết rũ đó nhìn thẳng vào chàng như muốn nói “ tới đây, tới đây”.
Chàng cười lương thiện :
– Trời cũng đã tối rồi, sao cô nương vẫn còn ở nơi chốn rừng hoang này ? Phải chăng là bị lạc đường.
Ả dang rộng hai tay ra như muốn mời gọi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt chàng như thể biết dùng thuật thôi niên.
– Phải ! ta bị lạc, ta lạnh lắm ! người có thể ôm ta không ?.
Chàng cởi cái áo da cọp mình vừa đổi được lúc chiều đưa cho ả.
– Cái áo da này ta mới đổi được lúc chiều, nếu cô không chê thì cứ giữ ! còn nữa ! Nhà cô ở thôn nào ! xin cứ nói, nếu biết ta sẽ đưa cô về.
Hồ ly tuy khác máu nhưng có lời thề chỉ lấy tim những nam nhân bị sắc đẹp của ả mê hoặc. mà có lẽ ả cũng cảm thấy tên nam nhân này có chút thú vị.
– Đầu ta đau quá! ta không còn nhớ nữa, hay chàng cho ta ở tạm nhà chàng một đêm đêm đi.
Không còn cách khác, chàng cũng gật đầu nhận lời.
– thôi được, cô theo ta !
Đại Anh theo sau luôn giữ lễ nghĩa không gần ả quá cánh tay. Còn Ả thì nghỉ khi về đến nhà, sẽ dùng sắc đẹp một lần nữa để moi tim chàng.
…
Đến nhà, Mộng Tử nhường cái giường của mình cho “ Nàng Hồ Ly” còn mình thì ra cái củi phía sau để ngủ. Tối đó, Ả chủ động đến tìm chàng, Ả cởi luôn lớp lụa trắng, chỉ còn lại bộ nội y mỏng manh, một thân hình thật hoàn hảo và quyết rũ, thứ vũ khí bí mật đã “moi tim của biết bao nam nhân”. Chàng nhìn thấy giật mình, đẩy Ả Hồ Ly ra.
Chưa kịp để chàng nói. Hồ Ly vội trả lời với giọng mệt mỏi, sợ bại lộ.
– Lúc nảy đang ngủ, ta bổng nhiên thấy nóng quá, đến tìm chàng, nhưng bổng nhiên lúc đến tây rồi thì ta cảm thấy lạnh, rất lạnh.
Nói rồi ả ôm chặc lấy chàng, rồi làm tất cả những gì có thể để quyết rũ, mong người động lòng.
– Nam nữ thọ thọ bất thân, mong cô giữ lễ cho.
Mộng Tử đẩy Ả ra. Tức tối ả bỏ một mạch về phòng đi ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!