Sau khi Âu Lãnh Thiên cùng Kiều Hạnh Dung rời khỏi phim trường, Giai Tuệ cũng đi theo hai người họ đến bệnh viện.
Kiều Hạnh Dung được đưa vào khoa xương khớp để kiểm tra, còn Âu Lãnh Thiên và Giai Tuệ thì đứng ở bên ngoài đợi.
Từ nãy đến giờ Âu Lãnh Thiên vẫn im lặng, anh cứ ngồi đó mà không nói một lời nào, mắt cứ chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng bệnh.
Chẳng thà là anh la mắng, chửi rủa cô thì lúc đó cô sẽ oán hận anh, để tình yêu trong trái tim cô sẽ theo những lời mắng mỏ đó của anh mà tan biến, rồi trái tim cô có thể nghỉ ngơi, vết thương tuy đau nhưng rồi cũng sẽ lành lại.
Còn đằng này anh lại im lặng, chính sự im lặng đó của anh mới là thứ vũ khí gây sát thương cực mạnh khiến trái tim cô rỉ máu.
“Thiên..
em không có làm gì Kiều Hạnh Dung hết là cô ta tự ngã..
xin anh đó tin em đi!”
“Em về nhà trước đi.”
Âu Lãnh Thiên nói chuyện với cô nhưng ánh mắt của anh lại không nhìn cô.
Giai Tuệ cảm nhận được người đàn ông trước mặt, tại sao đang ở rất gần bên cô nhưng lại cứ như là cách xa vạn dặm.
“Được..
em về.” Giai Tuệ uất ức nói.
Khi bắt gặp gương mặt đắc thắng của Kiều Hạnh Dung lúc được Âu Lãnh Thiên bế trên tay cô mới hiểu tại sao Âu Lãnh Thiên lại có mặt ở đoàn phim đúng lúc đến như vậy.
Tất cả là do Kiều Hạnh Dung dở trò, cô ta biết Âu Lãnh Thiên rất quan tâm đến cô ta nên đã lợi dụng nó.
Chính cô ta đã nhờ người gọi Âu Lãnh Thiên đến chứng kiến cảnh cô ta bị thương vì Kiều Hạnh Dung biết Âu Lãnh Thiên sẽ không tha thứ cho bất kỳ người nào đụng đến cô ta.
Âu Lãnh Thiên có tình ý với Kiều Hạnh Dung.
Âu Lãnh Thiên chống lưng cho Kiều Hạnh Dung.
Đó là những lời báo chí thường hay nói, nhưng Giai Tuệ lại không tin vào điều đó.
Còn bây giờ dù có cô gắng dối lòng cỡ nào đi chăng nữa thì cô cũng phải tin đó là sự thật.
Cô chỉ có một trái tim và một tình yêu chỉ để dành cho một người đàn ông duy nhất trong cuộc đời cô.
Nhưng anh..
lại có tận hai trái tim, hai tình yêu dành cho hai cô gái sao?
Rốt cuộc bản tính của người phụ nữ là thích chiếm hữu chỉ muốn cất giấu người đàn ông cho riêng một mình mình thôi, hay vốn dĩ bản chất của người đàn ông là trăng hoa, không bao giờ cảm thấy đủ?
Giai Tuệ thẫn thờ bước đi, vừa ra đến cổng bệnh viện cô đã gặp phải Mai Túc Anh, bà ta chính là mẹ của Kiều Hạnh Dung, là người đã cướp đi gia đình của cô, là một người phụ nữ độc ác, đáng sợ.
Mai Túc Anh không nói không rằng vừa nhìn thấy Giai Tuệ bà ta đã lao đến tát vào mặt cô.
Bà ta nắm lấy tóc cô giật mạnh, miệng không ngừng buông ra lời đe dọa Giai Tuệ.
“Cái đồ con hoang như mày khôn hồn thì tránh xa con gái tao ra, nếu không, sẽ không còn đơn giản là cái tát như ngày hôm nay nữa đâu.”
Con hoang sao?
Chính bà ta đã cướp đi gia đình của cô, đã biến cô trở thành một đứa trẻ không cha, không mẹ.
Vậy tự hỏi hai từ “con hoang” này là bà đã gây nên cho cô, rồi bây giờ lại dùng nó để chửi rủa cô hay sao?
Giai Tuệ vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Mai Túc Anh, rồi tiếp tục bước đi.
Nhìn gương mặt của bà ấy cô rất sợ, bao nhiêu kí ức đau đớn cứ ùa về khiến bản năng phản kháng của cô liền trở về con số không.
16 năm trước.
Ngày hôm đó mẹ Tô Nguyệt đã nói là sẽ về nhà sớm với cô.
Cô đã ngồi trước cửa chờ mẹ cả một buổi tối, nhưng đợi mãi mà mẹ vẫn không về.
Đến sáng, Kiều Tùng Sơn trở về với bộ dạng nhếch nhác.
Cô đã hỏi ông ta rằng mẹ cô ở đâu? Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng cùng đôi mắt lạnh lùng tia thẳng vào cô.
Nhưng đều làm cô không ngờ đến đó là ngay ngày hôm sau Kiều Tùng Sơn đã dẫn Mai Túc Anh và Kiều Hạnh Dung vào sống trong Kiều gia.
Ông ta đã giới thiệu với cô hai người họ là mẹ mới và chị của cô.
Bấy giờ cô mới hiểu thì ra bấy lâu nay cả cô và mẹ đều bị ông ta lừa gạt, dắt mũi mà chẳng hề hay biết.
Ông ta không yêu mẹ cô, mà ông ta chỉ yêu tiền, yêu cái địa vị ảnh hậu đầy hào nhoáng của mẹ cô mà thôi.
Cũng như những thứ càng đẹp đẽ, càng cao quý thì sẽ càng cho người ta cảm giác muốn được chinh phục, nhưng khi có được rồi, lại chán ngán không thèm ngó ngàng đến.
Và cũng từ đây, cuộc đời Giai Tuệ rơi vào những chuỗi ngày bi kịch, đau đớn đến không gì có thể tả nổi.
Người ta thường bắt chuyện làm quen với nhau bằng những cái bắt tay, cái ôm thắm thiết, còn với Mai Túc Anh thì lại dùng đòn roi, những trận đánh thừa sống thiếu chết của bà ta liên tục ập lên người cô gái nhỏ tội nghiệp.
Mỗi lần cô bị đánh Kiều Tùng Sơn đều nhìn thấy nhưng ông ta lại không can ngăn, ông ta nhìn cô bị hai mẹ con Mai Túc Anh giày vò mà vẫn dửng dưng như không có chuyện gì.
Thử hỏi trên đời này tại sao lại có một cha vô tâm như ông ta chứ?
Trong căn nhà kín cổng cao tường, đầy xa hoa này tựa như một chiếc lồng khổng lồ đang giam cầm lấy một chú chim non bé nhỏ với trái tim tổn thương.
Nhưng họ đâu biết rằng, họ có thể giam cầm được thân xác ấy, còn trái tim thì họ nào có khóa lại được.
Rồi cũng sẽ có một ngày chú chim bé nhỏ ấy sẽ tung đôi cánh mà bay đi.
12 năm trôi qua, cô cố gắng ở lại căn nhà được xem như địa ngục này là để chờ một ngày nào đó mẹ cô trở về và đón cô đi.
Nhưng cô biết cô không thể chờ đợi được nữa, mà cô phải đi tìm.
Giai Tuệ nhân lúc trời tối mà leo rào trốn ra ngoài.
Từ đó cô bắt đầu cuộc hành trình đi tìm mẹ của mình..