Sau khi bác sĩ kiểm tra xong đã báo lại với Âu Lãnh Thiên rằng Kiều Hạnh Dung chỉ bị trật khớp chân, không có gì đáng nghiêm trọng nên có thể đi về ngay và luôn.
“Một chút nữa anh cho người đưa em về.”
“Lãnh Thiên, anh phải đòi lại công bằng cho em.
Cái cô Giai Tuệ đó, cô ta là một người rất ưu mô, cô ta muốn em bị thương để chiếm vai nữ chính của em.
Ngay từ đầu em đã nói với anh là không nên để cô ta trong đoàn phim mà anh lại không chịu nghe em.
Để bây giờ em bị cô ta hãm hại thành ra thê thảm như thế này.” Kiều Hạnh Dung khóc lóc đến thương tâm.
Âu Lãnh Thiên từ nãy đến giờ vẫn cứ nhìn vào Kiều Hạnh Dung, đợi cho cô ta nói hết.
Trên gương mặt lộ rõ vẻ từng trải, không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, nhưng đằng sau vẻ trầm lặng đó mới chính là quyền lực thật sự của một ông hoàng giải trí.
“Từ nãy đến giờ, anh im lặng nhưng không có nghĩa là anh không biết gì.” Âu Lãnh Thiên ngồi xuống ghế sofa ở đối diện gường bệnh của Kiều Hạnh Dung, hai chân anh bắt chéo lại, ngón tay đan vào nhau: “Không có ai ở đây đâu, em đừng diễn nữa!”
Một chất giọng đầy lạnh lùng, uy quyền tựa như một bậc quân vương vang lên, khiến Kiều Hạnh Dung lạnh cả sống lưng.
“Anh..
anh nói như vậy là sao chứ..
em không hiểu.” Kiều Hạnh Dung lắp bắp nói.
Âu Lãnh Thiên nhếch môi cười lạnh.
“Hạnh Dung à, anh một mình bước vào giới giải trí này với hai bàn tay trắng.
Bao nhiêu nghệ sĩ thành danh của LT điều do một tay anh đào tạo nên, chẳng lẽ bây giờ ai đang diễn, ai nói thật anh lại không phân biệt được sao?”
“…”
Những lời của Âu Lãnh Thiên làm Kiều Hạnh Dung cứng họng, không dám nói gì nữa.
“Với lại còn một điều nữa, thật sự anh không nghĩ em là một người dễ bị bắt nạt đến như vậy.” Âu Lãnh Thiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ở trong giới giải trí này em muốn gây sự, thậm chí là phong sát bất kì ai anh không quan tâm, anh đều có thể xử lý những kẻ đó cho em.
Nhưng với Giai Tuệ thì em không được đụng vào cô ấy!” Âu Lãnh Thiên uy hiếp nói.
“Anh..
biết chuyện gì rồi sao?”
Kiều Hạnh Dung vừa hoảng hốt, vừa rung sợ hỏi Âu Lãnh Thiên.
“Biết là em giả bộ ngã để đổ tội cho Giai Tuệ.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Em còn giấu anh chuyện gì nữa à?”
Âu Lãnh Thiên nghi ngờ hỏi.
“Không!” Kiều Hạnh Dung bị bắt trúng tim đen nên hét lên: “Em đâu có giấu anh chuyện gì đâu.”
“Không có chuyện gì nữa thì anh về trước đây.”
Âu Lãnh Thiên quay người bước đi nhưng vừa đi được vài bước đã bị Kiều Hạnh Dung nắm tay anh, kéo lại.
“Lãnh Thiên, em biết là anh chỉ là đang nhất thời mê muội nhan sắc của cô ta nên mới bảo vệ cho cô ta, nhưng cô ta không phải là kiểu con gái trong sáng như anh nghĩ đâu!”
Kiều Hạnh Dung không ngừng níu kéo Âu Lãnh Thiên, dùng lời lẽ ra sức bôi nhọ Giai Tuệ trước mặt anh.
“Em nói xong chưa?” Âu Lãnh Thiên hỏi.
“…”
Kiều Hạnh Dung bị bất ngờ về hành động của Âu Lãnh Thiên vì trước đây dù cô ta có nói gì thì Âu Lãnh Thiên cũng nghe theo, nhưng còn lần này, hễ nói xấu đến Giai Tuệ anh đều tỏ ra rất khó chịu.
“Nếu nói xong thì buông tay ra, anh phải về rồi.” Âu Lãnh Thiên kéo tay Kiều Hạnh Dung ra, rồi rời đi.
Giai Tuệ là người như thế nào, anh không biết rõ sao mà cần Kiều Hạnh Dung phải dạy.
Giai Tuệ của anh là một cô gái rất mạnh mẽ, nhưng đằng sau cái vỏ bọc mạnh mẽ, cứng rắn ấy là một cô gái mong manh và dễ bị tổn thương.
Cô cũng như con nhím vậy, khi cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần nó sẽ xù bộ lông gai góc của nhìn lên để khiến kẻ địch phải sợ hãi mà tránh xa, nhưng chính bản thân nó cũng đang sợ hãi, yếu đuối trước kẻ địch ấy.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Âu Lãnh Thiên đã gặp Mai Túc Anh đang bước vào.
Anh chỉ cúi đầu nhẹ để chào hỏi rồi đi.
Mai Túc Anh vào trong phòng bệnh thăm con gái, vừa bước vào bà ta đã bắt gặp hình ảnh Kiều Hạnh Dung điên cuồng đập phá đồ đạc, cả căn phòng bây giờ trông vô cùng lộn xộn.
“Con khốn Lâm Giai Tuệ nhất định tao sẽ không thay cho mày!”
Kiều Hạnh Dung la hét ném cái gối trúng vào người Mai Túc Anh khiến bà ta tức giận.
“Con bị điên cái gì vậy?”
“Hôm nay Âu Lãnh Thiên, anh ta dám bảo vệ con nhỏ đó mà chống đối lại con.”
Kiều Hạnh Dung uất ức, mách lẻo lại với Mai Túc Anh.
“Nhưng cậu ta đã biết chuyện con không phải là con gái của Tô Nguyệt chưa?”
“Chưa.” Lời Mai Túc Anh nói làm Kiều Hạnh Dung tỉnh táo lại, đã bớt khùng hơn lúc nãy.
“Con nên nhớ bấy lâu nay chúng ta lợi dụng cảm giác tội lỗi của Âu Lãnh Thiên dành cho Giai Tuệ hòng để lợi dụng cậu ta, bắt cậu ta phải chịu trách nhiệm với con, cưới con làm vợ.” Mai Túc Anh thở dài rồi nói tiếp: “Vậy mà 4 năm rồi đó Hạnh Dung, con vẫn dặm chân tại chỗ.
Con giỏi diễn lắm mà, tại sao không biết lấy lòng cậu ta.
Trong khi cái con nhỏ Giai Tuệ đó chỉ vừa mới xuất hiện bên cạnh cậu ta mà đã khiến cậu ta mê nó như điếu đổ.
Đây là Lâm Giai Tuệ quá cao tay hay là mẹ đã đánh giá quá cao về con rồi.”
“Mẹ tưởng Âu Lãnh Thiên giống như trai bao bên ngoài muốn có là có được đó hả? 4 năm qua con cũng đã cố gắng rồi mà anh ta có thèm ngó ngàng gì đến con đâu.”
“Bởi vậy mẹ không hiểu sao lại sinh ra đứa con gái vô dụng giống như con.”
“Mẹ..” Kiều Hạnh Dung hậm hực nhìn Mai Túc Anh, dù tức giận nhưng cô ta không cãi lại được.
* * *
Đúng rồi, sao cãi lại được tại sự thật nó là như vậy mà!.