Tính Toán Chi Li - Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Tính Toán Chi Li


Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh


Mộng du là trạng thái gì? Chắc chính là trạng thái của tôi bây giờ. Nhẹ tênh, quay mòng, cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều không chân thật.

Hàn Mộ Vũ đang ở ngay sau lưng tôi. Mỗi lời nói và động tác bình thường nhất của hắn đều có thể dễ dàng thêu dệt hoặc hủy diệt mộng cảnh của tôi.

Không phải tôi không biết sự vui sướng của mình trong giây phút này mỏng manh dễ vỡ biết bao. Nó như một đóa bồ công anh đã chín muồi, chỉ cần một làn hơi nhẹ của hắn là có thể bay tứ tung. Nhưng những tâm sự rối ren này của tôi, những buồn vui lẫn lộn tưởmg chừng như khoa trương khác thường gần đây, những chua ngọt đắng cay không lời nào diễn tả được, tựu chung cũng chỉ là tự tôi đa tình. Dù tôi đã thích Hàn Mộ Vũ đến mức khó lòng kiềm chế, đầu óc mụ mẫm; thì hắn vẫn có thể hoàn toàn không có cảm giác gì. Thứ khí chất cô đơn rười rượi trên người hắn nói cho tôi biết hắn ở một mình quen rồi. Hắn biết tôi đối xử với hắn không tệ, nên cũng gần gũi với tôi. Giống như không ai có thể làm mặt lạnh với một người xun xoe tốt với mình được, hắn cũng chỉ khách sáo với tôi như vậy thôi! Nói thật thì tôi luôn có cảm giác là trong lòng hắn tôi còn không bằng ông béo Dương Hiểu Phi kia kìa. Lúc họ chịu khổ chịu mệt với nhau, tôi đang vừa uống trà một mình vừa oán trách xã hội. Nhận biết này làm tôi oải ghê! Tôi không phục từ tận đáy lòng. Dựa vào đâu cơ chứ? Tôi tốt với hắn những một trăm hai mươi phần trăm cơ mà! Ai như Dương Béo Ú còn bày mưu tính kế hắn?

Ấu trĩ biết bao, suy nghĩ này! Một quả dưa leo trồng trong lán như mày thì làm sao hiểu được nhánh mạ non cô đơn dưới tuyết lạnh? Sự đấu tranh bền bỉ và tấm lòng hướng về cuộc sống mới mà mày chưa bao giờ có? Bì sao cho được! Bì sao cho được!

Đồng thời tôi còn nhận ra hai mươi mấy tuổi rồi mà còn chơi yêu thầm thì thật là…vô dụng!

Người đó ở ngay bên cạnh tôi, người đó là bạn của tôi… Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh. Thỏa mãn xen lẫn thất vọng, thất vọng nhưng vẫn thỏa mãn.

Từ đầu đến cuối, tôi vẫn giữ tốc độ đều đều hoặc là tốc độ chậm dần đều. Lúc qua đường tuyệt đối không cướp thời gian mà ngoan ngoãn chờ đèn xanh. Dường như Hàn Mộ Vũ không có ý kiến gì với cách làm của tôi. Hắn thể hiện sự kiên nhẫn và thong thả, đôi khi còn bảo tôi xem biển xe của một chiếc xe hơi nào đó.

Luôn có người không tuân thủ luật giao thông. Tôi đang chậm rãi khởi động máy, chuẩn bị qua đường, thì một chiếc xe hơi màu đen chuyển hướng ngang ngược giữa dòng xe đang đi thẳng. Đến xi nhan cũng không thèm mở, nó đã lướt ngang trước mặt tôi. Tôi giật thót, cả người toàn mồ hôi lạnh. Tôi vội vàng thắng lại, hai chân chống xuống đất. Bánh xe phát ra tiếng rít chói tai.

“**, bộ có người báo tang nhà mày à? Vội cái rắm ấy vôi?” -Tôi chưa hả giận, chửi. Trong sắc đêm xám xịt, chiếc Sonata màu đen với biển số năm số chín điên cuồng phóng thẳng ra xa với tốc độ tự sát. “Mẹ, sớm muộn gì cũng bị đâm chết!” -Tôi hung hăng trù dập.

Hơi thở còn chưa đều lại, tôi đã phát hiện có chút không ổn. Cúi đầu nhìn xuống, một đôi tay đang vịn lên eo tôi. Trái tim vừa mới bình lặng của tôi lại nhảy cẫng lên. Chắc chắn là ban nãy tôi thắng gấp quá, Hàn Mộ Vũ chưa kịp chuẩn bị nên đã vịn vào người tôi theo quán tính. Tất nhiên nguyên nhân gì không quan trọng. Quan trọng là tay hắn vẫn đang đặt trên eo tôi. Tôi ngượng ngùng không dám quay đầu lại: “Này, Hàn Mộ Vũ, ngồi cho vững, chạy đây!”

Hắn không chút bối rối, buông tay ra, ngồi lại ngay ngắn, đáp: “Ừa!”

Hóa ra chỉ tôi quan tâm, chứ người ta chẳng hề để ý, như không có chuyện gì xảy ra.

Thực ra cậu cố ý đúng không? Những suy nghĩ cuộn trào trong lòng tôi. Cậu mời gọi tôi chứ không liên quan gì đến tôi nghen!

Ăn tối xong, tôi về ký túc xá lục lọi đống đồ bảo trợ lao động mà cơ quan chúng tôi phát cho. Thỉnh thoảng cơ quan lại phát cho chúng tôi một số khăn bông, bột giặt, kem đánh răng, dầu gội vân vân. Lần nào cũng xài không hết. Tôi lục mấy lần mới tìm ra ba lọ kem tay, nhìn thì vẫn còn hạn sử dụng. Thế là tôi khoác áo phao của mình vào, xách đống đồ ấy lên, thanh thản đi ra ngoài.

Lý do của chuyến viếng thăm này vô cùng đầy đủ. Vì tôi thoáng thấy da tay ai đó đặt trên eo tôi không chỉ thô ráp mà trên mu bàn tay còn có rất nhiều vết nứt nhỏ với máu đông cứng, thực sự cần phải được bảo hộ. Những thợ rửa xe như họ ngày nào cũng tiếp xúc với nước bẩn, lại còn không mang găng cao su. Tay không hư vì trời lạnh mới lạ. Dù gì đống kem tay này tôi cũng không dùng. Để đấy chờ hết hạn thì chẳng thà tặng hắn xài cho đỡ phí.

Sau ba tiếng gõ cửa, người ra mở cửa chính là bản thân Hàn Mộ Vũ.

“Tôi đoán là anh.” -Hắn đã nói thế ngay câu đầu tiên, sau đó mời tôi vào nhà.

“Tại sao?” -Tôi hỏi. Vào nhà mới phát hiện trong nhà chỉ có mình hắn.

“Người kia về sẽ không gõ cửa!” -Hàn Mộ Vũ chỉ vào một chiếc giường, bảo tôi ngồi xuống, rồi quay chiếc quạt sưởi be bé duy nhất về phía tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi vào căn nhà này. Ván tường trắng loá, ánh đèn trắng loá, ngước đầu lên là khung sắt ngổn ngang. Phần lớn giường trên sàn đều đang trống. Trong góc tường chất đầy các loại công cụ và trang phục làm việc. Công bằng mà nói thì hơi bừa. Dĩ nhiên, chỗ ở của một đám đàn ông thì bạn có thể mong nó ngăn nắp đến mức nào? Nếu nói ngăn nắp, khu giường của Hàn Mộ Vũ mà tôi đang ngồi bây giờ đã tương đối ngăn nắp rồi. Ít nhất chăn gối được xếp gọn gàng quy củ trên đầu giường. Không như khu giường cách đó hai chiếc giường trống, chăn nằm phủ trên giường như bánh xoắn. Ngoài bừa ra, cảm giác còn lại là lạnh. Tôi bước từ bên ngoài vào nhà, cũng không cảm thấy có sự chênh lệch nhiệt độ gì. Bây giờ quạt sưởi đang hướng về phía tôi, mà tôi vẫn không dám cởi áo phao ra.

“Thế tại sao cậu lại nghĩ là tôi? Không cho là người khác à?”-Tôi tiếp tục câu hỏi vừa rồi.

Hàn Mộ Vũ cầm ấm phích đổ một ly nước đưa cho tôi bằng chiếc ly giữ nhiệt rởm mà ngân hàng chúng tôi tặng hắn. Hắn nhìn tôi đặt nước lên môi hớp một ngụm, nói: “Không biết sao cứ nghĩ là anh!”

Tôi suýt sặc vì đáp án này. Nhất thời không biết phải trả lời thế nào, tôi ấp a ấp úng rờ chiếc túi bên tay, vội đưa cho hắn: “Tôi thấy tay cậu nứt dữ quá. Công việc các cậu suốt ngày phải đụng đến nước. Gió lạnh thổi là dễ bị nứt và dễ bị lạnh. Đây là kem tay mà cơ quan chúng tôi phát. Tôi xài không hết, để đó cũng hết hạn, nên cho cậu xài thử.”

Hắn rút đại một tuýp, mở nắp ra ngửi: “Hơi bị thơm quá!”-Hắn cau mày nói.

“Eo ôi, cậu đừng kén quá, xài đỡ đi. Để bảo vệ tay thôi mà?” -Tôi nói: “Chẳng lẽ cậu sợ người khác cười cậu không bằng?”

Hắn lắc đầu: “Không phải sợ bị cười, tôi chỉ cảm thấy trên người đàn ông mà có mùi này mùi nọ thì kì lắm thôi!”

“Có gì kì đâu! Mấy người trong cơ quan tôi đều bôi cái này. Tôi cũng bôi. Thật đấy!” -Sợ hắn không tin, tôi lấy tuýp kem tay từ tay hắn qua, định tự bôi một tí làm mẫu. Kết quả là dưới ánh nhìn của hắn, tôi mất bình tĩnh, tôi hồi hộp, tôi bóp nhiều kem quá.

Một bãi trắng xóa trên mu bàn tay không bỏ vào lại được. Tôi đang bối rối thì thấy bộ dạng xem kịch, như cười như không của Hàn Mộ Vũ. Tại sao trước mặt hắn tôi luôn hồn bay phách lạc, chật vật kinh khủng thế này? Câu hỏi đó bất giác khiến tôi vừa tức vừa bạo dạn hơn. Thế là tôi cười hì hì một cách hết sức hồn hậu, rồi bất ngờ chộp lấy tay hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN