Tính Toán Chi Li - Chương 22: Chỉ cần tôi có
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Tính Toán Chi Li


Chương 22: Chỉ cần tôi có


“Này thì cười…”

Tôi kéo tay hắn, bôi loạn xạ đống kem trên mu bàn tay lên tay hắn, sau đó tán đều ra. Tay hắn rất lạnh, da căng cứng thô ráp. Như một dạng mỡ đông đặc, thứ kem màu trắng lấp đầy những nếp nhăn sâu như khe rãnh trên da tay hắn. Thực sự bóp nhiều kem quá! Trong quá trình bôi kem tay cho hắn, tay tôi cũng dính một lớp. Hàn Mộ Vũ không chống cự, chỉ nhìn tôi với vẻ mặt gợi đòn, mặc cho bốn bàn tay đan cài vào nhau, làm dấy lên thứ hương thơm nồng nặc, xoa nắn ra thứ xúc cảm trơn dính, trơn đến mức không bắt được trong tay nhưng lại dính đến mức kết mọi thứ lại với nhau. Lớp kem tay quá dày mà nhiệt độ tay lại quá thấp nên da dẻ gần như không hấp thụ được gì. Cuối cùng, hai bàn tay cứ nhớp nháp như thế. Hàn Mộ Vũ mở các ngón tay ra, nhìn đống kem màu trắng lấp đầy các khe ngón tay, rồi bất mãn nhìn tôi. Ánh mắt như đang nhắc nhở tôi rằng tôi vừa làm một chuyện ấu trĩ dở hơi đến mức nào. Tôi có chút sượng sùng, gượng cười co ngón tay lại, đưa ra trước mặt hắn: “Có giống chân gà chấm sốt salad không?”

“Không giống…”-Hắn không chút nể nang, lắc đầu.

Hâm nóng không khí, có hiểu không hả? Phối hợp một chút sẽ chết à?

Trong lúc tôi oán trách trong lòng, hắn đã kéo quạt sưởi bên cạnh lại gần một chút. Một đôi tay đưa qua đó, đắm mình trong làn gió ấm áp: “Anh cũng sưởi chút đi.” -Hắn nói.

Bốn bàn tay lật qua lật lại trước chiếc quạt sưởi đỏ rực. Do nhiệt độ tăng lên, hương thơm của kem tay lại càng ngọt càng nồng. Tôi dường như cảm nhận được đống kem đó đang dần dần tan chảy, từ từ thấm vào trong da. Nhìn đôi tay mỡ màng của mình, tôi bỗng nhớ đến những chiếc cánh gà nướng than ở các quán vỉa hè hồi hạ.

“An Nhiên,”-Hàn Mộ Vũ bỗng nhiên lên tiếng và đặt tay ngang tay tôi, “Tay anh đúng là để đánh máy, trông xinh đến mức không giống tay đàn ông!”

Tôi liếc hắn một cái. Không giống đàn ông? Cậu có biết ăn nói không đấy? Cho dù tay tôi có hơi gầy hơi trắng nhưng cũng không đến mức không giống tay đàn ông được? Ồ, chẳng lẽ phải đốt tay rõ nét, màu như giò heo kho tương, bề mặt như giấy nhám giống tay cậu thì mới là tay đàn ông sao?

Được rồi, so với cặp móng của hắn, thì tay tôi quả thật có hơi xinh xắn một xíu. Không so với cậu nữa được chưa. Tôi lặng lẽ rút tay về. Hàn Mộ Vũ dường như chú ý đến động tác của tôi, lúc tôi định mở miệng chuyển chủ đề mới, hắn bỗng nhiên nói: “Này, An Nhiên.”

“Hả?”

“Ý…tôi là tay anh rất thanh tú, như con người anh vậy.”

“Ủa?”-Tôi híp mắt lại, “Ý cậu là tay tôi không giống đàn ông, người tôi cũng không giống đàn ông à?”

Hắn đơ ra, tôi tức tối túm cổ hắn: “Hàn Mộ Vũ, ai lại móc mỉa người khác như cậu hả!”

Tay vừa chạm vào cổ áo hắn đã bị hắn tóm lại. Tay hắn mạnh, giữ chặt tay tôi như chiếc kiềm, đau chết đi được.

“Không phải, An Nhiên, không phải ý đó…”

Tôi biết, nhưng, tôi muốn kiếm chuyện với cậu đấy thì sao? Tôi cố chịu thứ lực gọng kìm suýt khiến cổ tay mình vỡ nát: “Thế cậu có ý gì, hả?”

Hiển nhiên hắn hơi ngơ ngác trước kiểu gây sự vô cớ của tôi. Nghĩ lại thì uổng công tôi tự bảo mình là đấng nam nhi bảy thước, giờ lại xù lông vì một hai câu nói như bọn con gái, đúng là xấu hổ hết chỗ nói.

Sau đó, hắn nới lỏng lực trên tay, nhưng vẫn không chịu buông cổ tay tôi ra. Hắn nhìn khuôn mặt đầy sự phẫn nộ giả tạo của tôi và nói bằng thứ ngữ khí thở dài dịu dàng: “An Nhiên…anh xem tính anh này…tôi không có nói như vậy…ý tôi là…”

“…” -Tôi im lặng nhìn hắn, trong lòng thấp thoáng mong chờ.

Cậu định nói gì? Nói gì cũng được. Tôi muốn biết suy nghĩ của cậu, bất cứ suy nghĩ nào…về tôi.

Thế nhưng sau khi tim tôi đập thình thịch một hồi, tôi lại thấy Hàn Mộ Vũ hạ mày xuống, rồi buông một câu khiến người khác muốn chết: “…Ý tôi là…thực ra tôi không có ý gì cả, chỉ nói vậy thôi…”

Được rồi, tôi biết là mình đã đi quá xa trên con đường tự mình đa tình.

Thấy tôi không đắc chí nữa, Hàn Mộ Vũ buông tay tôi ra. Cổ tay bị hắn nắm đến nóng hổi và vẫn còn cảm giác nhớp nháp của kem tay.

“Bạn làm chung chỗ của cậu đâu?” -Tôi hỏi.

“Đi siêu thị rồi, bảo muốn mua chút đồ mang về nhà ăn Tết.” -Hàn Mộ Vũ nói xong, chợt nhớ ra điều gì, bèn mò từ trong túi áo ra hai viên Alpenliebe đưa cho tôi. “Hôm qua ảnh cho tôi cái này…”

Tôi lấy một viên, vừa dùng những ngón tay trơn tuột vật lộn với chiếc vỏ kẹo bằng nhựa, vừa hỏi: “Bao giờ cậu về nhà thế?”

Hắn nghĩ ngợi: “Chắc làm cho hết tháng này đã! Ông chủ bảo tháng sau sẽ tăng lương. Tôi cũng đang nghĩ xem có nên làm thêm một khoảng thời gian không…”

“Ừa, tăng lương thì làm thêm dăm ba bữa!” -Tôi buộc miệng nói, nhưng lại lỡ để lộ tâm tư của mình. Tôi không muốn hắn về nhà.

Hàn Mộ Vũ “ừa” một tiếng rồi không quan tâm nữa, mà đón lấy viên kẹo đang làm mình làm mẩy trong tay tôi.

“Chỉ lo đến lúc đó khó mua vé tàu thôi!” -Hắn gỡ vỏ kẹo ra một cách dễ dàng.

“À, khỏi lo chuyện đó. Tôi quen người bán vé ở trạm xe lửa. Cậu muốn về lúc nào cứ nói với tôi một tiếng, bảo đảm có vé ngồi.” -Tôi vỗ ngực bình bịch.

Trong mắt Hàn Mộ Vũ lóe lên tia kinh ngạc mừng rỡ: “Thật không?”

“Thật, lừa cậu tôi kiếm được tiền chắc?”

“Thế thì tốt quá… “ -Hắn đưa viên kẹo đã bóc vỏ đến bên miệng tôi, “Thế thì tôi có thể làm thêm nửa tháng!”

Tôi nương theo tay hắn, ngậm kẹo vào trong miệng. Hương thơm ngọt ngào của vị táo xanh tỏa ra trên đầu lưỡi. Tôi vui đến mức mặt mày hớn hở. Chưa bao giờ biết là trên đời có kẹo nào ngon như vậy. Mỗi một mảnh ngọt ngào đều thấm vào nơi nào đó trong cơ thể. Nếu có người cắn tôi bây giờ, nhất định hắn sẽ nhận ra cả người tôi đều thấm ngọt.

Hàn Mộ Vũ thấy tôi cười lập dị, bèn nói: “An Nhiên, tôi cảm thấy anh rất hợp với công việc ở ngân hàng…”

“Hả? Tại sao?”

“Anh thích cười đến vậy…”

Tôi không thể nói với hắn là vì ở với hắn tôi mới vui lên, nên tôi đành gật đầu dứt khoát: “Đấy là vì tôi vô tư vô lo…”

“…Lại còn thú vị nữa.”

“Đấy là vì tôi thích buôn dưa chém gió.”

Không để bụng sự bỡn cợt của tôi, hắn nói một cách rất nghiêm túc: “An Nhiên, cảm ơn anh. Lúc nào anh cũng tặng đồ cho tôi, nhưng tôi không có gì để cho anh cả.”

“Có chứ, sao lại không!” -Lời nói thật lòng của tôi buộc miệng sổ ra.

Hắn nghi hoặc nhìn xung quanh mình, nói: “Tất cả đồ đạc của tôi ở đây làm gì có món nào cho được. Chiếc áo mới duy nhất còn là của anh cho tôi.”

“Tôi nói, chắc gì cậu đã cho tôi!” -Tôi thở dài, không chút làm bộ làm tịch. Nói ra, cậu cũng không cho tôi đâu.

“Nói đi, muốn cái gì?” -Hắn giương ánh mắt ngay thẳng trong veo lên: “Chỉ cần tôi có!”

Tôi có chút thiếu tỉnh táo, vì vẻ mặt nghiêm túc của hắn khi nói ra câu này. Vẻ mặt đó khiến tôi nghĩ hắn đang nói thật, khiến tôi nghĩ chỉ cần tôi mở miệng là có thể đòi hắn bất cứ thứ gì tôi muốn, bất kể là thứ gì, bất kể nó có khó tin đến mức nào.

Đừng như vậy có được không. Đừng làm tôi nghĩ ảo tưởng có thể thành hiện thực.

Ngay lúc những lời kẹt trong cuống họng suýt nữa buộc miệng sổ ra thì bất thình lình trước mắt tối sầm lại.

Cúp điện rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN