[Tình Trai] Chênh Lệch
Chương 14: "Không Sao! Người Nhà Em!"
Chắc có thể do anh nghĩ nhiều rồi, anh chỉ gặp bạn của Đinh Trì mấy lần không đến nổi thân quen, nhưng theo anh biết, Vĩ Thành là người thích nói nhiều, cậu hướng ngoại, nếu đã xem được gì rồi thì không thể không nói gì, nhưng biểu hiện của Vĩ Thành hơi lạ, anh đột nhiên cảm thấy buồn cười, nghĩ chuyện không đâu.
Đinh Trì vẫn không nói gì, thi thoảng chỉ liếc nhìn anh mấy lần, lướt qua rồi thôi, chẳng dừng lại lâu, bọn Vĩ Thành thì càng không nói, đang chơi game tiếng động rất lớn, thi thoảng còn treo câu chửi lên miệng, Đinh Trì cũng ngại nói nhiều, thấy Vấn Đông hình như chẳng để tâm lắm mới thôi.
Ngồi đến trưa, Vấn Đông theo Đinh Trì về nhà, dắt xe đạp mới thấy, quả lốp xẹp lép, hình như lủng rồi, Vấn Đông tặc lưỡi nhìn cậu.
“Va phải đá rồi mà không để ý!”
Đinh Trì nhíu mày vì trời nắng: “Không sao gần đây có chỗ vá!”
Anh lẵng lặng đi theo cậu, bóng lưng Đinh Trì hằn vết xuống đường, thời tiết nóng mà anh cũng phải đổ mồ hôi huống hồ gì Đinh Trì, lúc đó cậu bảo.
“Anh về đi em đi vá xe!”
Vấn Đông vẫn cứ theo: “Đi xem cho biết!”
Đinh Trì tự nhiên muốn cười: “Vá xe có gì mà xem!”
Nhìn anh là biết kiểu người gì, nhìn thấy vá xe ôtô chứ bao giờ thấy vá xe đạp như thế nào, tuy anh nói anh chỉ làm nhân viên trong công ty nhưng Đinh Trì biết không phải vậy, cậu rất giỏi nhìn người nhưng chuyện của anh nhờ cái miệng của Vĩ Thành cậu mới biết.
Vấn Đông thật ra là như vậy anh làm du lịch nhưng lại hướng nội, ít xã giao, toàn bộ giao cho thư kí, anh cũng không uống rượu bia không hút thuốc chuẩn một người đàn ông tốt.
Tới chỗ vá xe không xa lắm, một cửa tiệm nhỏ thôi, rất nhiều đồ dùng với xe đạp cũ chất đầy, người sửa xe ngạc nhiên là thanh niên tuổi không nhỏ cũng không lớn hơn anh là bao, Đinh Trì dắt xe vào chào người ta.
“Anh Tân lâu ngày quá!”
Người tên anh Tân đang hì hục sửa con xe đạo cũ, hắn nghe tiếng ngước nhìn lên, giọng địa phương hơi nặng còn pha bởi tiếng cười.
“Úi chà! Anh cứ hóng xe em hư miết, cả tháng trời chớ ít mô!”
Đinh Trì cũng đùa đáp lời: “Có phải xe em do anh xì lốp đúng không?”
Vũ Tân cười lớn đứng dậy lấy khăn lau tay, bấy giờ mới nhìn ra còn một người nữa, ngạc nhiên hỏi: “Ai đây? Nhìn bảnh trai thế, bạn em á?”
“Anh nhìn đi đâu mà nói bạn em, người ta hai sáu rồi đấy, lớn hơn anh những hai tuổi!”
Vũ Tân coi bộ hơn ngạc nhiên lắm: “Ối nhìn không ra luôn, thất lễ quá, bỏ qua ha!”
Vấn Đông cười cười, thấy hai người họ nói chuyện rất thú vị không nén cười được, bèn pha chút trò: “Không sao mà, trông anh trẻ quá cậu nhìn không ra là đúng rồi!”
Vũ Tân cười thật lớn, sau đó Đinh Trì giới thiệu anh là người thuê nhà cậu, coi như quen biết.
“Quen với Đinh Trì cũng coi như quen với em, cứ gọi em là Tân được rồi!”
“Được! Anh tên Vấn Đông!”
Hẳn là quan hệ của Đinh Trì với Vũ Tân không tồi, hắn dựng xe Đinh Trì xuống bắt đầu sửa, không gian dần yên ắng trở lại, đột nhiên Vũ Tân lại khơi chuyện nói với Đinh Trì, bỏ qua Vấn Đông vì hắn nghĩ có nói anh cũng không hiểu, anh chưa tới đây bao lâu mà.
Giọng Vũ Tân trầm hẳn không còn pha trò nữa: “Tối nay em có dự tính gì chưa?”
Đinh Trì cũng trầm lại: “Mấy năm trước thì dễ nhưng mấy năm nay không dễ lừa nữa!”
“Vậy phải làm sao? Khổ gì mà khổ quá, bạn với nhau chẳng thể giúp được gì lớn!”
Bọn họ đang nói chuyện gì đó, anh nghe không hiểu, cũng không tiện xen vào.
“Em và bọn Bá Điền đang nghĩ cách, tối nay chắc chắn có thể!”
“Vậy thì tốt, lúc đó nhớ alo anh nha!”
Xe sửa xong, Vũ Tân xua tay không lấy tiền, Đinh Trì không mài chèo làm gì, chỉ cảm ơn có lần, vì cảm ơn nhiều đâm ra xa cách, giữa những người bọn họ đã quen như vậy rồi, anh em với nhau không cần nhiều lời.
Vấn Đông chào người ta một tiếng rồi cùng Đinh Trì về, đoạn đường gần nên hai người đi bộ, Đinh Trì dắt xe đi trước, anh ở đằng sau nhìn bóng lưng cậu không nói gì, anh biết Đinh Trì đột nhiên trầm lắng không hiểu vì sao, anh muốn hỏi lắm nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào.
Đinh Trì phía trước vẫn đi, đột nhiên mở lời học theo cách Bá Điền gọi anh: “Anh Đông à!”
Vấn Đông đang nghĩ vu vơ nghe vậy thì giật mình, tự nhiên giọng anh mềm hẳn đi: “Ơi! Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ hỏi tối nay anh có muốn đi cùng với bọn em không?”
Vấn Đông không hề hỏi đi đâu, cậu bảo sao thì anh nghe vậy, không chối cãi làm theo mệnh lệnh: “Được!”
Làm Đinh Trì cũng bật cười: “Anh biết em rủ đi đâu không mà đồng ý nhanh thế!”
Vấn Đông vẫn chưa mở lời, bây giờ anh mới để ý, Đinh Trì ở đây nhưng giọng nói không nghe ra một chút giọng địa phương nào, chị Ly cũng vậy, giọng hơi hướng miền Bắc rõ ràng, còn rõ và hay hơn cả anh, điều này làm anh hơi thắc mắc.
“Không biết, anh theo em tính sao giờ!”
Anh cười cậu cũng cười phút chốc đã về tới nhà, Vấn Đông không chờ đợi hỏi ra thắc mắc trong lòng mình: “Em không phải người ở đây hả?”
“Sao anh hỏi vậy?”
“Giọng em khang khác ấy mà!”
Đinh Trì bỏ xe trước nhà, ngồi xuống ghế đá rót cho mình ly trà, mẹ đang ở dưới bếp, mùi thức ăn bay lên thoang thoảng, bây giờ cậu mới đáp lời anh.
“Bố em người ở đây, mẹ em người Bắc, ngày xưa bố tán mẹ trên thành phố, mẹ ngày xưa khổ lắm, vì đẹp nên nhiều người tán, không hiểu sao cứ nhè bố ra mà yêu, tự chuốt khổ vào thân theo bố về đây, bố bỏ đi rồi thì mãi mãi vẫn chôn chân ở đây, không muốn đi đâu cả, bởi vì trên thành phố không còn người thân nào của mẹ, mẹ em cũng không muốn đi!”
Vấn Đông một mực nghe cậu kể, chuyện xưa lắc xưa lơ, từ hồi cậu còn nhỏ xíu, nghe ra trong giọng còn có một tia khắc khoải khó nói, mà làm sao chị Ly không còn người thân thì Đinh Trì không kể ra, chừa một đoạn như vậy, anh không hỏi, uống tách trà sen.
“Hèn gì! Giọng em hay quá, không lai giọng địa phương chút nào!”
Đinh Trì cười: “Em nói giọng địa phương được chứ có khi còn nặng hơn!”
“Vậy à!”
“Đúng thế đấy!”
Tấm tắc ăn cơm trưa xong, ấy vậy mà đến tối rồi, cuộc nói chuyện ban trưa tự dưng giúp anh hiểu về Đinh Trì hơn, khoảng cách nói chuyện cũng không quá lớn nữa, nhưng anh vẫn thấy Đinh Trì có nhiều ưu tư, vẫn còn khép nép chưa dám mở lòng, còn nhỏ như vậy mà.
Tối đến nhanh anh bị choáng ngợp bởi bầu trời đầy sao, nhiều sao nhất mà anh từng thấy, có thể mai sẽ nắng gắt lắm, qua nữa cái mùa thu rồi chẳng thấy lạnh chút nào, Đinh Trì không đi xe đạp, cũng không đi làm, không biết ngày đặc biệt gì.
Mọi khi chỉ có bọn Vĩ Thành, anh Tân với cậu hôm nay đột nhiên tự cậu rủ thêm Vấn Đông, cậu cũng không hiểu nổi mình, điện thoại báo với bọn Vĩ Thành trước rồi, ra lũy tre là gặp tụi nó tối mò đứng ở đấy.
Bọn nó nhìn thấy Vấn Đông thì bất ngờ lắm, nhìn chòng chọc vào anh rồi tới Đinh Trì, cậu phiền quá nói: “Tao rủ đó, thêm người thêm vui!”
Bọn đó không nói gì nữa, không biết đang suy nghĩ gì, một lát Vũ Tân từ đằng xa đi tới, hệt như bóng tối đang từ từ nhả hắn ra, Vũ Tân cũng hệt như bọn Vĩ Thành thấy anh thì kinh ngạc nhưng không quá lộ liễu, sau đó lại cười: “Lại gặp nhau rồi!”
Vấn Đông cười lên đùa theo: “Ừ! Có duyên ghê!”
Đinh Trì hỏi Vĩ Thành: “Bọn mày thả xong chưa?”
Tay chân bọn nó lấm bùn đen, Bá Điền nói: “Thả xong rồi, chơi sang quá!”
Vũ Tân mở lời: “Đổi lại được một ngày cũng đáng!”
Thật ra bọn nó thả toàn là cóc nhái trong đó còn có chuộc đồng, ếch, cua đồng mấy thứ ăn được khác, thả rất nhiều vào ruộng của bác Năm.
Sau đó Đinh phân công: “Hai người các cậu dụ bác Năm ra, ba người chúng ta vào nhà bác Năm! Nhớ là phải giữ chân được một tiếng đấy”
Hai thằng nhanh chóng chạy trước nhà bác Năm gõ cửa rầm rầm, bọn Đinh Trì núp theo sau, Vấn Đông vẫn chưa hiểu bọn người này định làm gì, anh vẫn một mực đi theo cũng không nhiều lời.
Mới tám giờ tối bác Năm ngáy ngủ mở cửa ra: “Mả cha bọn mày làm gì đập cửa nhà tao ầm ầm thế?”
Vĩ Thành vẻ mặt diễn rất được: “Trùi ui bác Năm không ra đồng là mất mối đó nhé!”
“Mà chuyện gì?”
Bà Điền lanh trí nói câu còn lại: “Thì ngoài đồng đó, bọn cháu bắt ở đồng nhà bác quá trời cua đồng với ếch, to bằng bắp chân, thấy bác Năm tội nên mới nói cho bác đó nhé!”
Bác Năm nghi ngờ nhìn bọn nó, Bá Điền liền mở cái bọc ra, quả nhiên ếch cua to bự ở trỏng, bác Năm liền nói: “Đợi tao lấy đèn pin!”
Vũ Tân cũng tấm tắc: “Chà diễn đạt quá!”
Đinh Trì cười không nói, sau đó bọn nó kéo bác Năm vội vàng đi không kịp khóa cửa.
“Trời ơi khóa cửa chi nữa đi chút xíu là về hà, không để người ta bắt hết bây giờ!”
Bá Điền lôi bác Năm đi còn nháy mắt với bọn Đinh Trì, sau đó cả ba người thôi núp, hành động nhanh lẹ chạy tọt vào nhà bác Năm, trong nhà chỉ có ánh đèn nhỏ, Vấn Đông vẫn nhớ cái buồng nhỏ xíu có khăn màn che lại đó, Vũ Tân lại gần trước, chưa vén màn lên mà đứng ở đó nói vọng vào.
“Anh Khôi à! Anh ngủ chưa?”
Người trong đó đột ngột vén rèm, lộ ra gương mặt trắng gầy lom khom khổ sở nhưng trong ánh mắt không giấu nổi vui mừng, đôi mắt còn hồng lên.
Đinh Trì cười dịu dàng nói: “Bọn em tới rồi, đưa anh đi chơi liền đây!”
Từ Khôi mặc chiếc áo mỏng manh, giọng nói hơi ồ ồ: “Anh không muốn bọn em tới nhưng anh lại không nén nổi chờ đợi!”
Đinh Trì đỡ lấy anh: “Anh đợi được rồi!”
Vấn Đông đứng lặng người nhìn, ánh mắt Từ Khôi cũng liếc nhìn anh, lông mi hơi rung rung, Đinh Trì sợ anh hốt hoảng bèn nói.
“Không sao, người nhà em!”
__________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!