[Tình Trai] Chênh Lệch
Chương 15: "Chúng Tôi Cùng Một Loại Người!"
Ngay sau câu nói của Đinh Trì, Vấn Đông có thể hơi cứng người nhưng không lên tiếng, cũng không hỏi bọn họ định làm gì, anh lặng lẽ như cái đuôi theo sau bước chân bọn họ.
Từ Khôi tự mình đi được Đinh Trì chỉ đỡ anh xuống giường, nhìn như vậy anh không đến nổi đi đứng cũng không xong, một phần là mọi người đều biết anh không muốn, yếu ớt cho ai xem chứ.
Hôm nay vừa có trăng vừa có sao, khoảng trời rộng thênh thang như có sức làm người mộng tưởng, ánh mắt Từ Khôi lúc nào cũng trôi theo ánh sao thoáng ẩn thoáng hiện.
Chỗ của bọn họ, tùy tiện đi một chút liền không thấy nhà cửa đâu, toàn là đất trống, bọn họ không đi xa, Đinh Trì xem đồng hồ trong điện thoại, mười lăm phút trôi qua rồi.
Chẳng ai nói gì, Vũ Tân lên tiếng trước: “Đợi em chút!”
Sau đó hắn quay người đi, Đinh Trì không nhìn theo nói: “Anh lạnh không?”
Từ Khôi bĩu môi khẽ cười: “Cậu coi thường anh quá rồi đó, anh nóng lắm!”
Anh lại nói tiếp: “Thời gian này lại làm việc vất vả à!”
Cậu nhìn anh cũng nhìn sao: “Thanh niên độ tuổi như em làm việc không vất vả, quen rồi!”
Đinh Trì thật sự chẳng thấy vất vả gì hết, chỉ là trong lòng Từ Khôi vẫn để ý chuyện cậu đột nhiên nghỉ học, cậu chẳng phải thằng học giỏi gì cho cam, não cứ bị ngu xi, không nghỉ cũng phí, Đinh Trì đôi khi tự lừa bản thân mình như vậy, mâu thuẫn lắm.
Cũng đã lâu rồi Từ Khôi không ra ngoài, bây giờ một cơn gió thổi qua cũng khiến anh gập người ho đến sặc sụa, Từ Khôi sức khỏe yếu, ngày ngày nhốt ở trong phòng, thấy được ánh mặt trời là một thứ rất xa xỉ, anh cứ chấp nhận số phận như vậy, mấy năm qua đã mài mòn anh đến độ kiệt quệ.
Sau đó tiếng dẫm lên lá cây đằng sau phát ra, Vũ Tân hai tay nắm một cái bánh cắm lên một cây nến nhỏ, chẳng một câu hát mừng gì cả.
“Anh Khôi chúc mừng sinh nhật!”
Từ Khôi đã đoán được, nét mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt không giấu nổi vui mừng, có bọn họ bên cạnh mấy năm này cũng đắc giá, anh không thích màu mè chỉ cần bọn họ ở bên anh lúc này là được.
Vấn Đông có chút kinh ngạc, tự nhiên dắt anh ra đây, đột ngột chúc mừng sinh nhật, thân thể anh đông cứng như tảng băng luôn, tình hình gì anh nhìn vào một cái liền hiểu, ánh mắt anh nhìn Đinh Trì “sao không nói gì cho anh biết”.
Đinh Trì chỉ cười lắc đầu không nói, không cần thiết, cũng không thân thiết đến như vậy.
Ánh nến bập bùng lên đôi mắt sâu hút ẩn đỏ của Từ Khôi, Đinh Trì đứng một bên nói: “Chúc mừng sinh nhật anh già hai mươi chín tuổi!”
Từ Khôi bật cười nhận lấy cái bánh, không cầu nguyện cái gì chỉ nói: “Mọi người bên anh là tốt rồi!”
Xong rồi anh thổi nến, không có cầu kì chỗ này là một bãi cỏ xanh, ngồi xuống có chút ướt quần vì sương đêm dày đặc, ngồi một chút thôi Từ Khôi mà dính phải sương đêm chắc ho nguyên một tuần.Cái bánh này là Vũ Tân mua, anh mua trên thị trấn thật sự không đẹp lắm, còn nhìn hơi xấu nữa, Từ Khôi nào có chê bai gì mà Vũ Tân cứ thi thoảng nói: “Em mua cái bánh xấu quá!”
“Dù sao cũng để ăn như nhau!”
Bọn họ không ăn nhiều bánh, Đinh Trì chỉ chạm một muỗng, Vấn Đông thì càng không, cho dù trước đó Đinh Trì có nói một câu mơ hồ “Không sao, người nhà em!” anh không thấy khoảng cách với bọn họ, chỉ là anh không hiểu, Từ Khôi ăn nhiều nhất, có đôi khi Đinh Trì không hiểu anh thích ăn bánh ngọt hay là cố gắng ăn vì bọn họ, bởi vì cậu chỉ ăn một muỗng đã thấy ngấy, cho dù vì cái gì hôm nay mọi người đã ở đây ăn bánh sinh nhật, khung cảnh có chút ấm cúng khó nói nổi thành lời.
Từ Khôi nãy giờ vẫn để ý Vấn Đông chẳng thấy anh nói gì, gỡ rối khung cảnh gượng gạo này cho Vấn Đông, Từ Khôi hỏi Đinh Trì.
“Người nhà em đâu ra vậy?”
Vấn Đông nghe anh nhắc tới mình, cọ cảm giác tồn tại, anh vẫn nên nói vài lời: “Lúc nãy không hiểu chuyện gì xảy ra dù em không biết anh nhưng chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Từ Khôi bật cười: “Ừ vui lắm, năm nào cũng vui!”
Đinh Trì phút chốc nhìn Vấn Đông, cái câu này vẫn cảm thấy kì quặc bây giờ cậu mới để ý: “Hôm nay là sinh nhật của anh Từ Khôi, đây là anh Đông người thuê nhà em!”
“Ừ! Cứ tưởng người nhà em làm anh hết hồn”
Vũ Tân vừa nghe que liền bị sặc nước miếng, Từ Khôi quá thẳng thắng có gì nói nấy, Vũ Tân không phải người giống bọn họ nghe cũng hiểu rõ mồn một, Vấn Đông thì không phản ứng thái quá, nét mặt bất động cứ giật giật.
Đinh Trì sờ sờ mũi mình, Từ Khôi không hề biết gì về Vấn Đông ngoại trừ cái lần gặp mặt bất đắc dĩ đó.
Vấn Đông không có gì lúng túng nói: “Chúng ta từng gặp rồi!”
Ngoài Vũ Tân kinh ngạc ra thì Đinh Trì nét mặt vẫn vậy, Từ Khôi vẫn cứ thích cười, cười mà bọng mắt lúc nào cũng hiện lên: “Ừ, thật sự làm anh sửng sốt tự dưng có chàng trai đẹp trai nào lạc vào nhà anh!”
Lần này ai cũng cười, mới nói chuyện lần đầu mà Vấn Đông rất thích con người của Từ Khôi, không hiểu vì sao phải sống nép mình vào bóng tối.
Điện thoại của Đinh Trì có tin nhắn là của Bá Điền, giục cậu mau dẫn người về, Đinh Trì nhanh chóng liếc nhìn Vũ Tân, Vũ Tân liền hiểu.
Cậu cùng mọi người đưa Từ Khôi về, cái bánh kem chỉ còn một ít, do Từ Khôi ăn không nổi nữa ngấy quá, Vũ Tân gói vào bọc theo chân Từ Khôi về.
Nhà vẫn sáng đèn, ánh sáng lay lắt có chút điều hiu, vẫn là cái buồng nhỏ đó nơi ở của Từ Khôi, Đinh Trì vẫn giữ nụ cười trên mặt nhét vào tay Từ Khôi một mẩu giấy mà cậu chuẩn bị từ trước.
“Chốc nữa mở ra xem!”
Từ Khôi ngồi lên giường nói lời cuối: “Cảm ơn mấy đứa nha, anh vẫn tốt không nhọc lòng mấy đứa lo vô ích, bố anh rất tốt mấy đứa đừng trách ông ấy!”
Đinh Trì dặn lòng nói: “Em biết rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi!”
Vũ Tân về nhà, Vấn Đông và Đinh Trì rẽ theo hướng ngược lại.
Từ Khôi ngồi lên cái bàn bật đèn nhỏ, mở mảnh giấy Đinh Trì đưa, bên trong ít chữ nhưng cũng là toàn bộ tâm tình của Đinh Trì.
– Chúc anh vẫn vui vẻ như ngày đầu, đừng trăn trở điều không đâu bởi vì có bọn em ở đây!
Bên dưới còn có hàng chữ nắn nót ghi.
– Tám giờ ngày mốt bên kệ cửa sổ.
Từ Khôi bật cười mà cười ra nước mắt, bọn họ vẫn như vậy không ai bỏ rơi anh, nhưng anh vẫn thấy nhói lòng vì bọn họ như vậy nên anh mới cảm thấy khó chịu, anh không muốn trở thành áp lực của bọn họ.
Bọn họ đi về đúng lúc bác Năm từ xa đi vào, Đinh Trì nhắn một tin cho Bá Điền: – Về ngủ đi, các cậu gắng sức rồi!
Bá Điền nhắn lại một tin: – Gắng sức gì đâu, bọn tao về đây nhoa!
Đinh Trì bỏ điện thoại vào túi, bây giờ mới nhận ra Vấn Đông vẫn lặng lẽ đi theo cậu, không để lại dấu giày Đinh Trì liền nhìn sao, chuyện của Từ Khôi qua lâu như vậy rồi mà cậu chưa thể chấp nhận được, lòng cậu nặng nề nãy giờ mà không nói.
Vấn Đông cũng có cảm giác Đinh Trì không ổn nên vẫn cứ im lặng làm người vô hình của mình, đến nổi Đinh Trì cũng bật cười, cậu nán lại không vào nhà đứng dưới cây Bằng Lăng nhìn ánh trăng, sắp qua mùa đông, thời tiết hơi lạnh, thật ra chỗ bọn họ mùa đông chẳng là gì ở chỗ khác, bọn họ ở đây quen rồi không chịu được lạnh, nhiệt độ giảm một chút đã thấy lạnh rồi.
“Anh không hỏi em gì à?”
Đinh Trì đột nhiên nói làm anh ngẩn người, hỏi làm gì có gì để hỏi đâu, anh cũng không tò mò đến vậy, mỗi người đều có bí mật riêng anh không muốn khơi ra.
“Anh không muốn hỏi!” Vấn Đông thành thật đáp.
“Chà!”
Nếu như Vấn Đông không là người “bình thường” cậu đã không nói, nhưng Vấn Đông hình như không phải.
“Nhưng em vẫn muốn nói bởi vì anh là người ngoài!”
Đinh Trì mới nãy còn nói người nhà bây giờ lại nói người ngoài, chính cậu nói còn thấy mâu thuẫn, Vấn Đông vẫn chính là người ngoài, người ngoài cuộc đứng nhìn còn có thể nghe thấy.
Chuyện của anh Từ Khôi đã qua lâu rồi, sắp gần sáu năm, lúc đầu Từ Khôi vẫn là sinh viên năm tư tỏa sáng ngời ngời trên thành phố anh học thiết kế đồ họa, vừa vẽ đẹp vừa đẹp trai, nghe bảo nhiều người theo đuổi lắm, lúc rời lên thành phố Từ Khôi vẫn là thằng trẻ trâu, còn cậu là thằng nhóc mới bảy tuổi học lớp hai bị bố bỏ rơi.
Lúc trước vì biết cậu bị bố bỏ chỉ còn mẹ, Từ Khôi rất quan tâm cậu sau khi anh đậu đại học Kiến Trúc quyết tâm lên thành phố học, trước khi đi còn nói với cậu, đó là ước mơ của anh, nói ra thì tàn nhẫn mặc dù em chỉ mới là một đứa nhóc, anh muốn rời khỏi nơi này, anh không muốn ở lại đây chút nào, còn nói là mong sau này em lớn lên có thể lên thành phố với anh.
Đinh Trì lúc trước còn nhỏ không hiểu chuyện, quan hệ bố con của họ không tốt, cho nên Từ Khôi mới quyết tâm ra đi như vậy, nhưng quan hệ có không tốt đến mức nào cũng không thể bốn năm mất tích không về quê, đến mãi sau này cậu mới biết không phải quan hệ bố con họ không tốt mà Từ Khôi trước khi đi mấy ngày anh bị bố giục học xong phải về quê kết hôn, dường như trong lúc nóng bận anh đã tỏ rõ con người mình.
– Con là thằng đồng tính!
Đột nhiên đùng một cái như vậy, Đinh Trì có thể hiểu bác Năm giận tới cỡ nào, trong khi ở dưới quê hai chữ “đồng tính” như tảng đá, như thứ ma quỷ bùa mê trời tru đất diệt vậy, ngày quyết tâm đi, đi đến bốn năm chưa từng trở về, ngày anh đi không ai biết khi về cả thôn đều biết, sự kiện diễn ra lúc đó thật sự quá mức khủng khiếp.
Lúc đó cậu học lớp sáu, có thể là chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu mở to mắt nhìn thấy một người toàn thân là máu bị kéo lê đi, mặt mũi không thể nhìn ra là ai, nhưng bác Năm vừa nhìn đã biết là con mình, khi đi lành lặn khi về nữa chết nữa sống, cậu lúc đó hơi sợ, chỉ thấy bọn người lạ mặt đập phá đồ đạc nhà bác Năm, chửi bới nhiều lắm, nhưng cậu chỉ thoáng nghe được một câu làm cậu nhớ tới giờ.
– Thằng đồng tính chết tiệt, cả người mày đều không sạch sẽ, sao mày không chết đi!
Từ Khôi đưa vào bệnh viện, tỉnh dậy đều không tỉnh táo, không biết anh trải qua những gì trên thành phố, anh chuyển về nhà, cứ sợ sệt không ngừng, ngay cả cậu cũng sợ, không muốn gặp ai, mấy năm sau có những lúc Từ Khôi tỉnh táo sẽ kể cho cậu mấy chuyện rời rạc.
– Anh yêu nhầm người! Nói với đứa nhóc như em làm gì chứ, sau này đừng như anh là được.
Từ Khôi bắt đầu bị chứng rối loạn thần kinh, lúc tỉnh lúc điên, bây giờ tình trạng mới đỡ hơn đôi chút, thậm chí còn tỉnh táo hơn lúc ban đầu, tài năng bị phí phạm, anh không cũng không thi tốt nghiệp, bốn năm học hành ra đi công cóc, việc nhiều năm trước vẫn có nhiều khúc mắc mà cậu chưa hiểu, ví dụ như ai là người đánh anh, đập phá đồ đạc, anh sống thế nào trên thành phố vẫn chẳng có câu trả lời, bác Năm vì chuyện này nhốt Từ Khôi trong nhà, để anh trở thành người không nhìn thấy ánh sáng sáu năm trời, chuyện Từ Khôi vẫn là khúc mắc không tháo nổi trong lòng ông.
Sau mấy phút hồi tưởng vẻ mặt Đinh Trì càng mù mịt, cậu vẫn không kể ra chuyện của Từ Khôi, không nghĩ chính mình lại đi theo vết xe đổ của Từ Khôi, chuyện Đinh Trì nghỉ học một phần là vì gia đình một phần vì bản thân cậu, vì cậu sợ nên trốn tránh không dám đối mặt.
“Từ Khôi là Gay!”
Đinh Trì không nói gì một lúc lâu lại nói một câu làm Vấn Đông ngẩn người, anh chưa kịp suy nghĩ cũng như nói gì, Đinh Trì lại tiếp tục nói.
“Chúng tôi cùng một loại người!”
Câu nói này quá sức chấn động sự kinh ngạc thoáng chốc bao phủ đáy mắt anh, giây phút chớp động của ánh sáng, đôi mắt anh lòe nhòe, thấy được đôi mắt sáng buông hàng mi của cậu, tự nhiên có chút thổn thức đến lạ.
________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!