[Tình Trai] Chênh Lệch - Chương 16: "Cảm Nhận Hơi Nóng Đầu Lưỡi Của Vấn Đông..."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


[Tình Trai] Chênh Lệch


Chương 16: "Cảm Nhận Hơi Nóng Đầu Lưỡi Của Vấn Đông..."


Vấn Đông không hiểu cảm xúc của mình lúc đó là gì, cũng không hiểu giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, lồng ngực tự dưng bỏng rát khó chịu, chuyện này đối với anh mà nói anh thật sự không để tâm, bản thân anh như vậy người khác cũng như vậy, Triệu Từ Ngôn với anh trước giờ vẫn thoải mái, hắn công khai hẳn đã lâu trước kia rồi, nhưng lời này từ miệng Đinh Trì phát anh có chút bất ngờ, nghe giọng điệu của cậu như có thứ gì đó nặng nề áp bức tinh thần đến đảo điên.

Trải qua một buổi tối Vấn Đông vẫn bình thường tinh thần rất tốt, chuyện của Đinh Trì anh không hề để ý cũng chẳng gặng hỏi.

Đinh Trì như mọi ngày dậy rất sớm làm mọi chuyện lặt vặt trong nhà, Vấn Đông phụ quét sân, hoa Bằng Lăng rụng một bãi tím ngắt cả sân, thời tiết càng ngày càng lạnh anh chỉ mặc một cái áo thun mỏng, chị Ly không chịu được lạnh trùm rất kín, Đinh Trì thì không như vậy, cậu cũng như anh chỉ mặc một cái áo thun quần ngắn.

Ly dọn cơm lên khói bay nghi ngút, hôm nay Ly nấu cháo, cháo ếch đồng, Ly nhìn anh tấm tắc.

“Đúng là bọn trẻ các cậu không sợ lạnh nha, chị đứng một chút đã thấy lạnh rồi”

Đinh Trì từ sau nhà lấy chén đi ra bỏ xuống bàn đá nghe Vấn Đông nói.

“Chị vẫn còn trẻ mà, em cũng già rồi không còn trẻ nữa đâu!”

“Trời! Hai mươi sáu tuổi mà già ấy”

Ly vừa nói vừa múc cháo vào bát, Vấn Đông bỏ chổi trên tay ngồi xuống nhìn Ly múc cháo cho mình.

“Thật ra em cũng thấy lạnh giống như chị thôi em làm màu đấy”

Vấn Đông nói xong Ly bật cười: “Ăn bát cháo cho nóng rồi vào nhà”

Đinh Trì lấy bát của mình rất để ý câu nói của anh, ánh mắt nhìn áo thun trắng mỏng tanh của anh thêm một chút: “Anh lạnh à?”

“Ừ đôi chút!” anh thành thật đáp.

“Vậy ăn nhanh lên”

Ăn nhanh lên trong lời nói của Đinh Trì thì ăn nhanh thật, cháo gặp gió phút chốc bị nguội tanh nguội ngắt, Đinh Trì thu dọn chén đũa, Vấn Đông nhìn bóng lưng xoay xở của cậu khẽ thở dài, anh đến thuê nhà chứ không phải đến ném tiền để hai mẹ con họ phục vụ anh, anh cũng muốn giúp gì đó nhưng hai mẹ con họ không cho anh cơ hội.

“Chặc!”

Nói lạnh chứ anh không muốn mặc thêm áo chút nào, đầu đông trời chỉ trở gió đôi chút không đến nổi nào.

Ruộng không cần phải ngày nào cũng tới, lâu lâu đi ngang qua xem thử là được rồi, đây là ngày lần đầu tiên Vấn Đông thấy Đinh Trì ở nhà, có khi xếp bằng trên ghế xem ti vi chốc thì chơi game trên điện thoại, chốc thì đọc sách, anh ở nhà rảnh rỗi xem hoạt động của Đinh Trì cả buổi sáng.

Anh đi xuống lầu trở xoay mình một cái thật mạnh xương lưng đột nhiên vang lên một tiếng rõ to làm Ly trừng mắt nhìn anh còn đùa: “Chị rút lại câu nói lúc sáng em thật sự già rồi nha!”

Ly cười tủm tỉm làm anh cũng bật cười theo: “Sang năm em hai bảy rồi mà”

Đinh Trì dừng đọc sách trên tay liếc nhìn anh, đúng lúc Vấn Đông cũng nhìn cậu, Đinh Trì đang ở trong phòng không đóng cửa mặc quần ngắn chỉ tới bắp đùi lộ ra đôi chân lắm lông của cậu, Vấn Đông cười cười đi tới.

“Em đọc gì thế?”

Đinh Trì làm thế đưa bìa lên, sách có phông màu đen hơi u ám lên, là một cuốn sách kinh dị dày trục.

“Chà kinh dị à? Còn không?”

Đinh Trì nhìn anh xong vẫn cuối gầm mặt xem sách vừa nói: “Trên kệ!”

Đinh Trì nói xong Vấn Đông nhìn xung quanh phòng cậu một chút, rộng bằng phòng anh đặc biệt có một cái bàn cùng kệ sách rất nhiều sách, anh cầm vài quyển lên xem thử, là mấy cuốn sách thời còn đi học Đinh Trì vẫn giữ vở cũng vậy chữ còn rất đẹp, Vấn Đông có chút bất ngờ, bất ngờ rồi lại thở dài, tìm một cuốn tiểu thuyết kinh dị khác.

Vấn Đông đọc một chút cảm thấy thú vị muốn mượn lên phòng mình đọc: “Anh…”

“Anh đọc ở đây!” Đinh Trì ngắt lời anh định nói, còn dịch người qua nép vào cuối giường, Vấn Đông nhìn như vậy không làm gì khác mà ngoan ngoãn ngồi xuống tự đọc sách của mình.

Cuốn sách này quả thật rất cuốn từ đầu đến cuối Vấn Đông đều không rời mắt.

Đinh Trì bỏ sách ra ngoài Vấn Đông cũng không biết, đến khi cậu vào lại đã thấy người nằm đó sách úp vào mặt an tĩnh nằm ngủ, cậu bỏ ly trà nóng lên bàn đóng cửa sổ kéo rèm lại ngoài trời gió hắc, hơi tối chắc sắp mưa, Đinh Trì kéo chăn cho anh rồi tự mình ngồi lên bàn đọc nốt nửa cuốn còn lại.

Nhưng đọc một chữ cũng không đọc nổi nữa, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn sườn mặt Vấn Đông thêm một chút, anh ngủ rất yên tĩnh không có ngáy ngủ mà ngực hơi phập phồng, thật ra đến bây giờ sự tồn tại đột ngột chưa đến một tuần của Vấn Đông đối với cậu có hơi mơ hồ, mà anh còn là một người như vậy, Vấn Đông làm cái gì cũng tiêu sái nhẹ nhàng, cần cứng rắn thì cứng rắn, không hề giống người như cậu, Đinh Trì thu tâm tình bản thân mình lại cuối đầu đọc sách.

Chung quy vẫn chênh lệch quá lớn.

Vấn Đông trên giường trở mình xoay mặt vào tường, đạp chăn ra, đến khi cơ thể thấy lạnh lạnh mới nhíu mày mở mắt, bản thân theo quán tính cứ tưởng mình đang ở phòng mình sau một hồi mới biết không phải, anh choàng ngồi dậy giật mình nhìn thấy bóng lưng của Đinh Trì.

Vấn Đông đần mặt ra: “Ngại quá, anh ngủ quên mất”

Chỉ nghe Đinh Trì phát ra một tiếng nhỏ xíu: “Không sao”

Anh ngồi dậy xỏ dép để sách lại ngăn tủ người vẫn chưa tỉnh ngủ lắm: “Mấy giờ rồi?”

“Một giờ kém”

“Một giờ kém rồi sao, em ăn cơm chưa?”

Đinh Trì cũng bỏ sách lên kệ: “Bây giờ xuống ăn”

Vấn Đông đi ra cùng Đinh Trì, chị Ly đã dọn sẵn thức ăn lên bàn úp lại, bản thân đã ngủ trưa, Đinh Trì ngồi xuống xới cơm cho anh.

Vấn Đông nhận lấy còn đang định hỏi sao giờ này em chưa ăn chẳng lẽ chờ anh đó chứ nhưng anh vẫn không nên hỏi, yên lặng ăn cơm.

“Đọc sách hay quá quên luôn giờ cơm anh dậy em mới biết”

Vấn Đông ngẩng mặt nghe cậu nói: “À!”

Thì ra anh tưởng bở!

Ăn cơm xong Vấn Đông lên phòng mình, đã ngủ hai ba tiếng trong phòng người ta rồi nên bây giờ anh không thấy buồn ngủ nữa mà ngồi xem tin tức trên điện thoại, xem ra công ty mua lại của anh làm ăn rất tốt.

Đến chiều tối chị Ly đang nấu cơm trời đột nhiên đổ cơn mưa to như trút nước, hoa Bằng Lăng trước nhà nghiêng ngả sắp đổ rạp, Ly nhìn lại lo cho ruộng lúa, Vấn Đông chỉ lo trời mưa khó đi như vậy Đinh Trì đi làm sao được.

Đinh Trì đã thay đồ rồi đang chuẩn bị mặc áo mưa, Vấn Đông ngồi trong nhà hỏi.

“Em đạp xe đi làm sao? Trời tối lắm đó!”

Đinh Trì chẳng thấy sao trăng gì hết, căn bản là thấy quen rồi chỉ là khó đi một chút thôi cũng không thể nghỉ làm: “Không sao, đi sớm là được”

Vấn Đông có chút phản đối: “Không được nguy hiểm lắm!”

Đinh Trì nhìn điệu bộ nhăn lông mày của Vấn Đông mà bật cười: “Chứ anh muốn làm sao hay em nghỉ nha”

Vấn Đông nhận ra mình hơi quá cười theo: “Không phải chỉ hơi lo cho em”

Đinh Trì lập tức ngừng thao tác nâng mi nhìn anh, Vấn Đông đã đi lên phòng: “Em chờ anh chút”

Vấn Đông vào phòng rồi đi ra trong tay xách theo một cái áo mưa với chùm chìa khóa: “Đi thôi, anh đưa em đi”

Ly nhìn hai người bọn họ: “Mưa dữ lắm đó hay con nghỉ một hôm đi”

“Không sao đâu mẹ”

Đinh Trì nói với mẹ xong liền nhíu mày nhìn Vấn Đông, Vấn Đông đã mặc áo mưa bước ra khỏi nhà, Đinh Trì vẫn chưa hiểu tình hình Vấn Đông xúc động như vậy.

“Đi bộ ra cây xăng có lẽ mười lăm phút đỡ hơn đi xe đạp nguy hiểm”

Đinh Trì chưa kịp ngăn cản anh lại: “Cây xăng?”

Mưa tạt thẳng vào mặt hơi rát mắt thấm vào da thịt lành lạnh cảm thụ không tốt chút nào: “Anh gửi xe ở đó”

Đinh Trì ngớ người Vấn Đông nói đưa cậu đi là đưa cậu đi chưa từng chậm một giây, một câu “không phiền anh” treo bên miệng Đinh Trì vẫn chưa thể thốt ra được.

Cây xăng đèn sáng trưng lúc đầu thấy hai người tới nhân viên còn nghi ngờ bọn họ sau khi thấy Vấn Đông cầm chìa khóa khởi động xe bọn họ mới thôi, Vấn Đông cởi áo mưa ngồi lên xe, thấy Đinh Trì vẫn còn đứng như trời trồng, anh cười nói: “Em lên đi ngồi bên anh, anh đưa em đi”

Đinh Trì nhìn anh một cái thật sâu thấy bản thân sắp trễ giờ mới ngồi lên xe, ngồi rất ngay ngắn rất vất vả chẳng nói lời dư thừa nào hệt như sợ làm bẩn xe anh vậy.

Vấn Đông lái xe rất vững thỉnh thoảng liếc nhìn Đinh Trì, cậu còn hơi khẩn trương: “Yên tâm đây không phải xe bọn em đổ nước gì lên đâu, cái xe xấu số đó của thằng bạn anh”

Vấn Đông vừa nói vừa cười nhưng Đinh Trì lại không cười nổi, cậu biết Vấn Đông chỉ đùa cậu, Đinh Trì vẫn nói.

“Xin lỗi em cứ tưởng…”

Vấn Đông nhìn đằng trước nói: “Tưởng bọn anh mua đất nhà em à, không có đâu, em không cần phải xin lỗi, cậu ta bị vậy cũng đáng”

Anh nói tiếp: “Lần sau mưa như vậy thì anh chở em đi”

Chẳng mấy chốc tới nơi Vấn Đông dừng xe sát bên quán Đinh Trì không nén nổi thất kinh: “Anh làm sao biết em làm ở đây?”

“Em đoán đi”

Bộ dạng Vấn Đông vừa đùa vừa cười cười không giống ngày thường, Đinh Trì không nhận được câu trả lời mở cửa bước xuống đứng bên đường nói: “Anh về đi lát nữa em bắt xe về”

Nào có thể loại chở người ta đến rồi bỏ người ta đi về, Vấn Đông chưa kịp nói Đinh Trì sợ trễ giờ bước vào, Vấn Đông thở hắc ra.

Anh đậu ra chỗ bức tường bên trong nhìn ra sẽ không thấy, anh cứ như vậy chờ không biết chán tới tận gần mười giờ tối.

Đinh Trì định bụng anh đã đi về, bản thân muốn bắt xe nhưng giờ này rồi còn ở quê bắt xe tương đối khó, mưa vẫn rơi như trút nước không ngừng nghỉ, mắt Đinh Trì tỏa sáng dưới cửa kính nhà hàng nhìn gương mặt bên trong kính xe, mà đôi mắt bên trong kính xe cũng đang nhìn cậu khóe môi người kia còn nhếch cao lên.

Đinh Trì chậm rãi bước tới, cửa kính xe bỗng bị đẩy ra giọng nói Vấn Đông vẫn vậy nhẹ nhàng nói: “Mệt không? Anh chở em về”

Đinh Trì ngồi bên cạnh anh: “Sao anh không về, anh chờ em tới tận bây giờ?”

“Uầy không sao, anh mới đánh một giấc tỉnh dậy đã thấy em đi ra rồi”

Đánh một giấc gì mà kì vậy, nói dối mắt còn không chớp Đinh Trì biết tỏng tòng tong, cậu không định vạch trần anh, không hiểu có động lực gì khiến anh chờ đợi gần năm tiếng đồng hồ như vậy.

Đinh Trì có bọc một ít bánh trong nhà hàng, chị quản lý cho mỗi người một ít cậu bây giờ bóc ra luôn, nhìn cử chỉ chăm chú lái xe của anh.

“Anh ăn bánh không?”

Vấn Đông liếc qua một chút: “Ừ tự nhiên có chút đói, đút cho anh đi”

Vấn Đông chỉ nói đùa vậy mà Đinh Trì thật sự đút cho anh, bánh nhỏ trăng trắng kề bên mép miệng, Vấn Đông bật cười, nếu Đinh Trì thật sự đút anh cũng thật sự ăn, ăn hết nguyên một cái còn không biết vô tình hay cố ý cắn nhẹ trúng tay Đinh Trì, Đinh Trì cảm nhận được hơi nóng đầu lưỡi của Vấn Đông, cậu tê dại rụt tay lại ngay tức khắc.

Vấn Đông nháy mắt có hàm ý liếm môi nói: “Muốn ăn nữa ghê”

___________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN