[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách
Chương 55: Phiên ngoại: Bất ngờ
Dạo này thời tiết càng ngày càng nóng, Hứa Trác nằm trong nhà chỉ mới mở của kính ra thôi đã thấy một làn hơi nóng phả vào mặt, Hứa Trác mới sáng sớm đã thấy bực bội, nên ở trong phòng có máy lạnh thì hơn.
Tiếng chuông điện thoại reo điên cuồng trên giường, Hứa Trác đi tới nhấc lên, là Quý Thừa kính yêu.
『Gì đó?』
Tiếng Quý Thừa hậm hực qua điện thoại: 『Sao bây giờ vẫn chưa sang nhà tôi!』
Hứa Trác nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài đường: 『Nắng quá!』
Giọng Quý Thừa làm bộ oán trách:『Ây da! Cậu thay đổi rồi Hứa Trác!』
Hứa Trác: 『…』
『Lúc trước dù nắng hay mưa cũng làm ổ nhà tôi, bây giờ chỉ vì cơn nắng nhỏ nhoi này mà cậu lười nhìn mặt tôi luôn hả?』
Hứa Trác để điện thoại xuống nhìn xem thử đây có phải là Quý Thừa không, chính xác là hắn mới sáng sớm hình như bị ai nhập rồi, cậu đành phải nói.
『Cậu dừng điện thoại đi, tôi qua liền!』
Sau đó Quý Thừa đột nhiên nói: 『Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đi!』
Hứa Trác thoáng sửng người trong chốc lát, vội vàng xuống giường mở toang cửa sổ ra, hơi nóng đã xộc thẳng vào mặt cả ba mươi giây vẫn chẳng tìm thấy thân ảnh hắn đâu.
『Cậu ở đâu? Sao tôi tìm không thấy!』
Quý Thừa nói, cậu còn nghe cả tiếng cười của hắn: 『Tôi ở đó làm gì, tôi kêu cậu mở cửa sổ ra làm quen với thời tiết, rồi đến nhà tôi đi!』
Má! Quý Thừa bây giờ còn biết đùa kiểu này nữa à, nhưng Hứa Trác vẫn không hề có ý định đóng cửa lai, nhìn chằm chằm vào một hướng.
『Tôi cho cậu cháy nắng ở ngoài đó luôn nha!』
Giọng Quý Thừa trở nên dịu lại:『Cậu thấy rồi à!』
Cái bản mặt hắn lù lù chỗ đường cái, núp lùm núp cây cỏ gì cũng phải lọt vào mắt cậu nhé, nhìn đã nắng lắm rồi còn nói nhiều như vậy làm gì, Hứa Trác nhanh chân xuống dưới nhà.
Mở cổng lớn ra, Quý Thừa vẫn nắm điện thoại choàng tới ôm cậu một cái, cái ôm thật là vừa nóng vừa nực.
“Đừng ôm ở đây, vào nhà!”
Lên đến phòng rồi, Quý Thừa mới cởi áo khoác ra, Hứa Trác giảm điều hòa xuống.
“Cậu đi bộ hay đi xe vậy?”
“Hứa Dật đi học thêm sẵn tiện chở tôi một đoạn!”
“Má cậu bắt thằng nhóc chở cái thây to tướng của cậu à!”
Câu này Hứa Trác chỉ nói đùa thôi, không ngờ Quý Thừa lại tưởng thật, nhìn xung quanh mình một cái, bóp thử eo một chút.
“Vẫn tốt, không có mập!”
“…”
Quý Thừa như thằng bệnh ý, già đầu rồi có còn trẻ nữa đâu.
“Ông nội ơi ông nội hai mươi bảy tuổi rồi đó!”
Quý Thừa phì cười ngồi lên giường bắt chéo chân giọng ồm ồm nói: “Mả cha mày!”
Hứa Trác phì cười đưa ngón cái lên: “Giống, rất giống, khi nào thằng Trí về nói nó làm mai bà ngoại nó cho cậu!”
“…”
Hứa Trác không đùa nữa: “Chủ nhật sao không ở nhà ngủ đi, đội nắng đến đây nữa!”
Quý Thừa nằm xuống giường nhẹ tênh nói: “Nhớ cậu quá biết làm sao!”
Hứa Trác cũng thấy nhớ hắn, cả tuần có rỗi được chủ nhật, mà chủ nhật cũng bị sếp bắt đi làm thêm, hôm nay kiên quyết lắm sếp mới nhờ người khác, liền mới sáng đến nhà Hứa Trác luôn.
Hứa Trác nhảy lên giường, Quý Thừa hỏi cậu: “Đừng nói cậu chưa ăn sáng nha!”
“Chưa! Mới ngủ dậy!”
“Nhanh xuống ăn sáng liền đi!”
Hứa Trác quấn tay quấn chăn qua người hắn, nằm lì mãi: “Chưa đói!”
Hai người bị bó một cục, chẳng ai muốn động đậy gì, căn bản là lười quá, vì lười mà nằm đến quá trưa cũng chưa muốn dậy.
Quý Thừa phải tạo động lực cho cậu, kéo lê Hứa Trác xuống cầu thang.
Hắn đặt cậu xuống ghế bản thân đi tới kiểm tra trong bếp thử, mẹ Triển Dịch nấu bánh canh cho cậu, để lâu rồi quá mà Hứa Trác vẫn chưa ăn, nở hoa luôn.
Hứa Trác đi tới: “Giờ đổ à!”
“Nấu lại được!”
Quý Thừa bắt nước sôi để lên bếp: “Sao tự dưng lại lười thế!”
Hứa Trác ôm tấm lưng cao lớn của hắn: “Không biết, chắc vì cậu đó!”
Ôm chưa được bao lâu, điện thoại lại reng nữa, Hứa Trác bắt máy, là sếp ngày nghỉ cũng muốn hiện hình gọi cho cậu đó.
『Alo sếp!』
『Hai ngày tới có một tour mới cho cậu!』
Hứa Trác nghe vậy liền dở chứng lười nhát, nhưng công việc này phải duy trì nếu không miệng không linh hoạt được nữa.
『Ở đâu sếp?』
『Quảng Nam thôi, cậu thu sếp đi hai ngày đó!』
『Vâng!』
Hứa Trác đặt điện thoại xuống bàn, nghe tiếng hắn nấu nước sôi sùng sục trong bếp: “Hai ngày nữa phải xa cậu rồi!”
“Dẫn tour à!”
“Chứ gì nữa!”
Quý Thừa cười không nói nữa, đổ bánh canh đã phồng to vào nước sôi, thả cá chiên cùng trứng cuốc vào, sau đó mới cắt chả và rau răm bỏ vào, bỏ vào bát của hắn chứ Hứa Trác không có ăn được rau răm, mẹ Triển Dịch làm rất nhiều cả năm người ăn không hết.
Hứa Trác thấy Quý Thừa bưng hai tô đầy ấp ra: “Còn dư chút đem về cho Hứa Dật đi!”
“Được!”
Được hôm nay rảnh rỗi cho nên hai người ăn xong chẳng làm gì cả, lên giường ngủ tới chiều tối, trời tím ngắt một mảnh Quý Thừa vẫn chưa muốn về, tính đợi ba mẹ Triển Dịch về chào bọn họ luôn.
Ba ngày tới Hứa Trác không cần phải đem quá nhiều quần áo bởi vì gần đây thôi, chỉ đem chiếc ba lô mỏng, biết Quý Thừa đang làm việc cho nên chỉ nhắn cho hắn một tin rồi đi tới bến xe, đoàn khách đang chờ.
Hứa Trác xuống taxi lội bộ ra bến, điện cho tài xế một cuộc, tài xế bảo cậu vào sâu thêm chút nữa, nhớ biển số xe xong, mồ hôi chảy từ trán nhễ nhại chảy xuống, Hứa Trác cũng muốn nói luôn là nếu như ai có ước mơ làm hướng dẫn sức khỏe phải thật tốt, chứ đi đường dài mà say xe với mệt mỏi thì thôi hãy từ bỏ.
Rốt cuộc cũng tìm được xe chở đoàn khách, Hứa Trác chỉnh lý hình tượng một chút, lấy khăn giấy lau khô tóc, rồi mở chai nước tu nguyên cả chai.
Vừa mới lên xe đã nói một tràn.
“Xin chào mọi người tôi là hướng dẫn của đoàn chúng ta tên là Triển Dịch, sẽ theo chân mọi người trong hai ngày một đêm sắp tới, thấy mọi người đã ngồi vào chỗ sẵn sàng đoàn chúng ta sẽ bắt đầu lăn bánh, lấy thời gian làm bạn, và lấy người hướng dẫn như tôi làm tri kỷ, và một người quan trọng không thể thiếu đó chính là bác tài…!”
Câu “bác tài” tiếp theo Hứa Trác có muốn nói cũng bật không ra hơi nữa, bởi vì cậu bị sặc nước miếng, trong mắt phóng đại.
Khụ khụ, mẹ nó, đùa cậu à!
Trí Tiết Lâm ngồi sau cái ghế che khuất mặt ló đầu ra: “Surprise!!!”
Một chữ Surprise này triệt để dọa cậu luôn.
Hứa Trác ánh mắt trừng trừng nhìn một đám quen mặt trong mỗi ngóc ngách, không nén nổi sửng sốt, đến chữ “đệt mẹ nó” còn sắp tuôn ra khỏi khuôn miệng.
Ánh mắt nhìn đến cuối cùng thì bỗng nhiên thấy được hắn, Quý Thừa ngồi trong góc cuối nhìn cậu đăm đăm, chẳng phải hắn đi làm sao? Hứa Trác vừa khó hiểu vừa bực đến nỗi tay phải kê lên chỗ vịn mới ổn định được.
“Các cậu…!”
Thật sự rất đông mà toàn là người quen, bọn họ hình như đang chơi cậu một vố, đến Quý Thừa cũng giấu cậu.
Trí Tiết Lâm đứng ra nói: “Cả bọn chỉ đi nghỉ mát thôi mà, lâu lâu mới có thời gian rảnh, mà chuyện này tất cả là do Quý Thừa đề xuất, không liên quan đến chúng tôi!”
Cản bọn đều đồng thanh lên, chỉ Quý Thừa không nói, Hứa Trác biết nói gì đây, thằng Trí Tiết Lâm đang đẩy cho bạn trai cậu.
“Hứa Dật sao em cũng ở đây nữa?”
Hứa Dật ló mặt ra: “Do anh Thừa rủ em đi!”
“…”
Thật sự Quý Thừa vô tội mà, hắn làm gì có tội đâu, chỉ muốn rủ mọi người đi chơi cho vui thôi mà.
“Rủ em mà sao bạn em cũng tới nữa!”
Lập Bác Văn ngồi bên Hứa Dật len lén nhìn lên, Hứa Trác nhìn cậu ta đừng nói là Quý Thừa nữa nha, Lập Bác Văn đã nói: “Là anh Thừa rủ Hứa Dật xong Hứa Dật rủ em!”
Bây giờ đều Hứa Trác muốn nói nhất là: “Muốn du lịch chúng ta tự đi, mắc gì đặt tour!”
Có biết là đắt lắm không hả?
Giọng phụ nữ bỗng nhiên vang lên: “Bọn họ chỉ muốn làm cho cậu bất ngờ thôi! Xuất phát đi lằng nhằng quá!”
Hứa Trác bây giờ mới chú ý đến, chẳng phải là Mộng Hy còn ai vào đây nữa, còn có cả thằng Trì Nghiêm, Hạ Huy, Trí Tiết Lâm, Lý Lâm, Hứa Dật, Lập Bác Văn, cuối cùng là bạn trai cậu.
Hứa Trác nào có giận dỗi gì chỉ là tiết tiền dùm cho bọn họ thôi, nếu bọn họ đã đặt tour do cậu dẫn thì khỏe thôi, Hứa Trác cầu còn chẳng được.
Hứa Trác thấy không còn sớm nữa, nói với bác tài: “Bác tài xuất phát!”
Xe lăn bánh, Hứa Trác cười thật tươi xuống hàng ghế cuối cùng ngồi.
Trì Nghiêm lên tiếng: “Thuyết minh đi chứ, ai cho cậu ngồi!”
Hứa Trác hướng thằng Trì nói: “Hừ! Mày rảnh rang quá ha, không dẫn đoàn nữa à!”
“Tao đang rảnh đây!”
“Rảnh thì lên thuyết minh đi!”
“Mắc gì!”
Như mọi khi Hứa Trác dẫn đoàn sẽ nói từ khi lên xe cho tới khi xuống xe, nhưng đoàn này cậu dẫn rất khỏe chẳng nói gì hết, mặc bọn họ chơi, người ở đây đi nát cả cái thành phố Đà Nẵng với Quảng Nam rồi, thuyết minh chẳng phải dư thừa lắm sao.
Quý Thừa ngồi ở bên nói: “Hôm nay cậu không phải là dẫn đoàn mà cậu cứ coi như là khách du lịch đi!”
Hứa Trác nhìn hắn thở dài: “Sao cậu không nói gì với tôi!”
Quý Thừa cười: “Muốn tạo bất ngờ cho cậu!”
“Cậu không đi làm sao? Nghỉ một bữa đã trừ tiền chuyên cần rồi, đằng này cậu nghỉ tận hai bữa!”
“Chuyện gì cũng không quan trọng bằng cậu!”
Cậu nói đả kích lòng người này, Hứa Trác cứ giấu ở trong lòng đi, bây giờ chưa đến lúc để bộc phát.
Bọn họ tại sao lại muốn tới Quảng Nam, về quê ai à, câu hỏi của Hứa Trác bị Trí Tiết Lâm nói rõ.
“Xuất phát tới nhà bà ngoại tôi!”
“Có chỗ chứa không đó!”
Trí Tiết Lâm trả lời chắc nịch: “Yên tâm, không có chỗ chứa thì lên rừng ngủ, lấy đất làm chiếu lấy trời làm chăn!”
Xe căn bản không đi vào còn đường mòn nhà bà ngoại Trí được, về thì tự đón xe về được tự dưng đặt tour làm gì.
Cả đoàn băng qua con sông nhỏ, Trí Tiết Lâm trở thành hướng dẫn viên thuyết trình, nào là lịch sử ra đời con sông, đủ thứ trên trời dưới đất.
Bà ngoại Trí vẫn khỏe mạnh ra đón bọn họ, cũng biết được sẽ rất là đông người, bà vô cùng niềm nở.
Rót nước cho từng người, thấy Hứa Trác liền đứng nói chuyện một chút: “Ôi mấy năm rồi con chẳng về thăm bà tí nào vậy!”
Bà ngoại Trí chỉ là nói thế thôi chứ cũng biết được mấy đứa bọn họ bận tối mặt mũi, được mấy hôm tới chơi, bà lại chui vào bếp, mấy ngày trước còn giết sạch cả năm con gà, còn bảo là nướng cho chúng mày ăn.
Hứa Dật ngồi cái võng trước nhà ngả lưng một chút, nghĩ nghĩ, hình như chỗ Vấn Đông ở cũng không cách ở đây là bao nhiêu, nghĩ là làm liền, gọi thẳng cho anh ta tới chung vui, thật ra mấy năm nay cậu cũng không có cơ hội gặp, hầu như quên bén đi cái người giàu nức nách Đà Thành lui về quê ở ẩn kia luôn rồi.
_____________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!