[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách - Chương 56: Phiên ngoại: Tụ tập
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách


Chương 56: Phiên ngoại: Tụ tập


『Cái gì? Em đang dẫn tour mà rủ anh tới làm gì?』

Hứa Trác đưa chân lên cây để đánh võng: 『Cũng không hẳn…』

Hứa Trác suy nghĩ một chút, ở đây chẳng có ai quen với anh ta, hơn nữa lại có chút lớn tuổi hơn bọn cậu, Hứa Trác từ đầu chưa hề biết anh bao nhiêu tuổi, nhưng chắc trên ba mươi rồi, cũng phải Hứa Trác trải qua sinh nhật năm này là bước qua tuổi hai mươi bảy rồi.

『Có bạn em, nếu như anh ngại thì…』

『Sao anh phải ngại, anh còn tưởng em mời Lâu Anh theo chứ bạn em, bạn em mới ngại ấy!』

Nhắc tới Lâu Anh mới nhớ, chắc là đi tìm tình yêu mới rồi.

『Thế anh có đến không?』

『Em chờ anh tí』

Không ngờ là Vấn Đông đồng ý tới, tưởng anh ta đối với cuộc vui không hứng thú nữa chứ, người đã đi qua gần hết nữa đời người có suy nghĩ khác với bọn họ, không biết anh ta mấy năm nay làm gì, cũng không thấy gửi thiệp cho cậu, làm cậu liền gắn cho anh ta cái mác “Gay” rõ to lên mặt.

Trí Tiết Lâm đội nón của bà ngoại ra bắt lấy cái chân Hứa Trác: “Mày đu như thế gãy cây ổi nhà tao sao?”

Hứa Trác bỏ điện thoại xuống bây giờ mới nhìn lên: “Chà! Cây này trồng khi nào vậy!”

Cậu với tới tùy tiện ngắt một trái đưa lên miệng cắn, vừa cứng vừa chát, chưa chín rồi.

“Mở mắt to ra chứ, ngồi mà ngắt hết ổi của tao, tao quánh!”

Hứa Trác nhăn mày: “Mày bớt làm bộ mặt như đến tháng kia đi! Rủ người ta về nhà mà không cho hái ổi”

Khi Hứa Trác vừa nói xong cảm nhận được ánh mắt xuyên thấu đáng sợ của Mộng Hy, cậu chỉ tùy tiện nói thôi mà, Mộng Hy lâu rồi không gặp thật sự thay đổi quá nhiều, thời gian có thể thay đổi một con người đó, một là làm người ta chững chạc hơn, hai là làm người ta…nhỏ lại như con nít, điển hình như ai kia.

“Mày hái ổi chín ai nói gì, ổi non mày hái có ăn được không!”

“Biết rồi ông nội Trí!”

Trí Tiết Lâm lằng nhằng đi ra, Hứa Trác nằm một chút không biết Quý Thừa đi đâu rồi, chắc là phụ bà ngoại Trí làm thức ăn, Hứa Trác nhìn theo nắng chiếu vào tán lá, đổ bóng dưới đất, mát rượi, ngủ.

Đến khi điện thoại rung như điên cậu mới giật mình tỉnh, Vấn Đông gọi cậu ra đón anh, Hứa Trác vào nhà lấy thêm cái nón lá, mới phát hiện bọn họ đi đâu hết rồi, lúc cậu mới vừa ngủ còn tụ tập đánh bài.

Vấn đông đứng ở gần con sông, Hứa Trác chạy tới, sắp trưa rồi, mây che hết bầu trời, âm u vô cùng, không biết trời thế này chiều có mưa không nữa.

Hứa Trác tới thấy cảnh này thật sự rất dọa người, Hứa Trác từ từ tiến lại, Vấn Đông ôm một đứa trẻ, thằng Đinh Trì cầm dù che cho cả hai, Hứa Trác nhìn đến trố mắt, Vấn Đông có con từ bao giờ, làm đám cưới bao giờ sao anh không nói cậu một tiếng mà không phải anh ta “Gay” sao?

Nhìn thẳng nhóc nhỏ bụ bẫm trên tay Vấn Đông, Hứa Trác đoán rằng nó khoảng bốn năm tuổi, tức là mấy năm trước đã rước người ta.

Chưa kịp nói gì hết, đứa bé trên tay Vấn Đông hướng Đinh Trì gọi lên một tiếng.

“Bố!”

“…”

Dọa Hứa Trác ngu luôn, não hình như tiêu hóa có hơi chậm, Vấn Đông thấy cậu nhìn anh bằng cặp mắt kì quặc, đưa đứa bé cho Đinh Trì bế, anh cầm dù.

“Dẫn đường cho anh đi, đứng đây nóng hại con nít!”

Hứa Trác cũng nhận ra, kéo Vấn Đông ra một bên hỏi: “Đinh Trì có con từ bao giờ, sao em không nghe anh nói gì!”

Vấn Đông thở dài: “Đây không phải con của Đinh Trì cũng không phải con của anh!”

“…”

Hứa Trác thấy lạ lùng rằng mấy thằng nhóc dưới quê hay có tục lệ cưới sớm rồi đẻ con đầy đàn, mà Đinh Trì này hình như vẫn đang ở giá, có hơi lạ lùng.

Vừa về nhà Vấn Đông đi chào hỏi bà ngoại Trí một tiếng: “Bạn em đâu hết rồi?”

Hứa Trác bây giờ mới nhớ, Quý Thừa cũng không thấy đâu, trong sân liền vang lên tiếng chạy vào, thằng Trì Nghiêm trong tay sách cái xô nhỏ tùng tơn chạy vào, Hứa Trác bắt nó lại: “Bọn nó đi đâu mà không thấy bóng người vậy?”

Trì Nghiêm vì dang nắng mà mặt đỏ gắt: “Câu cá ở sông sau nhà!”

Rồi nó đem thùng vào nhà hô một tiếng bà ngoại thật to, gửi cá cho bà, rồi tự nhiên đi tới võng nằm.

Hứa Trác hỏi: “Không đi nữa à!”

“Thôi! Nắng quá đen da!”

Hứa Trác nhìn Vấn Đông cùng với Đinh Trì đang bế thằng nhóc, bây giờ cậu định ra đó: “Hai người…!”

Sau bị Hứa Trác đã phá hỏng cuộc nghỉ ngơi của Trì Nghiêm, giao con không biết của ai này cho nó, mặc kệ tiếng la hét của nó, cùng Vấn Đông với Đinh Trì đi ra.

Con sông sau nhà này nhìn thì gần mà càng đi càng xa, chưa tới nơi đã thấy mấy người lúc nhúc bên cạnh tảng đá.

Sự có mặt của ba người Hứa Trác làm mọi người ngừng hẳn tay lại, Hứa Trác nói lớn: “Xin trân trọng giới thiệu có hai du khách nhập vào đoàn của chúng ta!”

Bọn Trí Tiết Lâm nhìn hai người lạ mặt, nó nói: “Không cần biết là ai, nhập bọn rồi phải xuống bắt cá!”

Hứa Trác mặc bọn họ tới chỗ Quý Thừa đang xoắn ống quần, đưa rổ bắt cá vào cái khe đá nhỏ, cậu đập lưng hắn một phát.

“Cậu bắt gì vậy?”

Quý Thừa quay lại nhìn cậu: “Ghẹ đá!”

“Vậy cậu bắt đi tôi ngồi trên tảng đá này!”

Quý Thừa nhìn sự lười nhát của cậu chỉ biết cười: “Hai người bọn họ mới tới à?”

“Ừ!”

Trong chốc lát tiếng Trí Tiết Lâm la to lên như thằng bị chọc tiết: “Sao dữ dằn quá vậy, tao ở đây từ nhỏ đến lớn cũng không thành thạo được như…như…này cậu tên là gì!”

Bầu trời hơi tối, nhưng trời hanh lắm, Đinh Trì nhíu mày vì nóng, mồ hôi chảy từ trán bám xuống cổ, nhệch nhạc nhả ra hai chữ.

“Đinh Trì!”

Trí Tiết Lâm đợi cậu ta nói muốn dài cổ mới nói tiếp: “…Như Đinh Trì!”

Đinh Trì từ nhỏ sống ở đây, hơn nữa chỗ của cậu chỉ mới có điện, còn nước phải bơm từ nước giếng lên, số khổ hơn Trí Tiết Lâm nhiều.

Quý Thừa bắt được một mớ ghẹ trong rá, Hứa Trác nhàm chán ngồi đếm, bị thằng Lý Lâm bắt bẻ yêu: “Sao mày không bắt, ăn không ngồi rồi hả!”

Hứa Trác chưa nói Quý Thừa đã nói: “Tôi bắt cho cậu ấy rồi!”

Lý Lâm cũng đến cạn lời, Hứa Trác ngồi nhìn Hứa Dật mò cá dưới nước sông, bộ dáng chật vật vô cùng.

“Này Hứa Dật em vào đây!”

Hứa Dật nghe tiếng cậu gọi giữ khư khư cái rổ lội nước đi tới: “Dạ!”

“Ngồi lên đây, không thấy mệt à!”

Hứa Dật cười tươi như nắng mùa hè: “Dạ! Không mệt!”

Như một cú tát vào mặt, Hứa Trác ngồi không cũng thấy mệt rồi, đúng là sức trẻ dồi dào, như bò như trâu, Hứa Trác không quản Hứa Dật nữa, mà người ngồi chỉ có cậu và Mộng Hy, cậu đứng dậy không muốn bị mất mặc vào trong trừng, trong này cậu thấy chim chóc rất nhiều tức là sẽ có nhiều trái cây rừng, Hứa Trác không dám đi vào sâu, chỉ đi ở ngoài bìa, quả nhiên chim đậu lên cành cây tha hạt đi rất nhiều.

Có cả sim rừng, cậu ăn thử một trái, thật sự ngọt, liền đưa áo ra hái cả một bụng, vừa ăn vừa đi ra.

Hình như mấy người vô lương tâm đó muốn cô lập cậu, Hứa Trác đi ra đã không thấy ai bắt cá nữa, tạo cho cậu nhiều bất ngờ quá.

“Hứa Trác!”

Hứa Trác đang bóc sim nhìn tới thấy Quý Thừa ngồi trên tảng đá, hình như chỉ có mình hắn, Quý Thừa liền đứng dậy, xách một cái thùng lên.

“Cậu vào rừng làm gì vậy?”

Hứa Trác nhìn hắn không nén nỗi có chút vui vẻ, liền đưa bụng áo mình ra, toàn là sim tím rịm, cậu nắm một nhắm đưa cho hắn.

“Ngon lắm đó, cũng chục năm rồi chưa ăn lại!”

Quý Thừa bỏ hết vào miệng luôn, Hứa Trác nói: “Phải nhả vỏ ra!”

“Tôi biết!”

“Sao có mình cậu vậy? Bọn họ đâu!”

Quý Thừa nói: “Về rồi, nghe Mộng Hy nói cậu vào rừng cho nên ở lại chờ cậu!”

Hứa Trác vì chuyện nhỏ nhặt thế này cũng thấy vui, tình cảm thời học sinh tới bây giờ đều chưa từng thay đổi, lúc trước Hứa Trác uống rượu lỡ dại có nói một câu.

“Nếu sau này cậu không còn thích tôi nữa, thì nói cho tôi biết, tôi sẽ trả tự do cho cậu!”

Tình yêu mà không có gì ràng buộc như bọn họ thật sự rất mong manh, có hôm Hứa Trác mượn rượu để nói ra tâm tình của mình, không ngờ lại triệt để chọc giận hắn, từ trong quán thô bạo lôi cậu về nhà, và đó cũng là lần đầu tiên của cậu và hắn, cảm giác thật sự thốn tới tận giờ, nếu biết trước được cậu thà không nói còn hơn.

Đến bây giờ cậu mới biết tình yêu không cần phải ràng buộc, chỉ cần buông thả và người kia thích mình bao nhiêu mới quan trọng, có thể hạnh phúc cả đời.

Đường về nhà do bọn họ cố tình đi chậm, để ăn hết sim rừng luôn, định sẽ chừa lại cho Hứa Dật ai ngờ vừa đi vừa ăn lia lịa hết lúc nào không hay, rừng vẫn còn đó, khi nào hái cũng được.

Bọn Trí Tiết Lâm đã thay quần áo mới, cả bọn chui xuống bếp, Quý Thừa đổ một rổ ghẹ xuống, rửa sạch, bếp chật như vậy nhiều người vào thì không hay, ra ngoài sân đứng, thấy hai đứa nhóc Hứa Dật với Lập Bác Văn, thi nhau bê mấy thùng bia vào, Hứa Trác kinh ngạc hỏi.

“Mấy đứa bê ở đâu ra vậy?”

Hứa Dật bê tới để lên bậc thềm: “Anh Trí bảo bọn em bê!”

Thằng Trí Tiết Lâm định tắm trong mấy thùng bia này luôn sao, mua về trữ qua đến tết năm sau chắc.

Bà ngoại Trí lập dàn nướng thịt gà, mùi thơm xộc vào mũi, thật sự thơm, Hứa Trác đứng bên quét gia vị, bầu trời trở nên âm u lợi hại, đừng cái mưa nha.

Nói thật chuyến đi tour đặc biệt nhất trong lịch sử dẫn tour của cậu, đơn giản là vừa kiếm được tiền mà không phải làm gì.

Đến khi làm xong hết mọi chuyện, bà ngoại Trí nấu đồ ăn xong hết, bảo bọn đem thức ăn ra dọn trước hiên nhà, ra ngoài trời không được, sợ chốc nữa lại mưa, lúc nãy còn đánh giông to đùng, dọa thằng nhóc “con” của Đinh Trì khóc rống lên, cậu ta dỗ hồi lâu mới nín.

Trí Tiết Lâm chưa ăn được bao nhiêu mà cái tật uống bia như nước của cậu ta vẫn không bỏ, trình độ thượng thừa luôn rồi.

“Hôm nay là ngày…là ngày không là ngày gì hết, tại nhà bà ngoại tôi, trưởng đoàn là Triển Dịch…à ờm tôi rất vui…!”

Trí Tiết Lâm nói nhảm chẳng đâu vào đâu một hồi, chẳng biết nó nói cái gì, Mộng Hy vuốt mặt một cái, lôi cậu ta ngồi xuống, vẻ mặt không tốt lắm.

Trí Tiết Lâm ngoan ngoãn ngồi xuống, đợi Mộng Hy cáu lên: “Cậu không được uống một giọt nào nữa!”

Và sau đó là một màn giành nước ngọt của Hứa Dật, cả bọn nhìn thằng không có chứng kiến của nó cười thầm, Mộng Hy thật sự có mắt như mù mới nhìn trúng cậu ta, phải nói là con đường cưa đổ tình yêu của Trí Tiết Lâm vô cùng lợi hại, bọn họ tuổi tác không còn trẻ nữa, chắc sang năm sẽ làm một đám.

Bà ngoại Trí ăn một chút rồi cáo lui, còn nói không chơi nỗi với mấy đứa nhóc như bọn họ.

Hứa Trác không muốn ăn gì nhiều, ngồi bóc trái cây ăn, nhìn qua mới biết Quý Thừa cũng không ăn, chỉ uống bia.

“Cậu không ăn gì à?”

Trong khi bọn họ ồn ào hát hò, nói điếc cả lỗ tai, Quý Thừa mới nói: “Giữ dáng!”

“Cậu điên à Quý Thừa!”

Quý Thừa nháy mắt tới: “Sợ tôi đè chết cậu!”

Quý Thừa chắc chắn lần khai trai đó, chơi đến nghiện, bộ dáng ngại ngùng bị chó tha mất tiêu rồi, Hứa Trác nhìn đám người nở nụ cười đầy chông gai, sắp nỗi điên tới nơi rồi Quý Thừa liền nhanh trí đưa trái cây vào miệng cậu.

“Ăn đi, bớt nóng!”

Hứa Trác nhai nhai, ngoài trời liền giông lên một tiếng dữ dội như xẻ hai trời, đột nhiên tối sầm lại, chưa kịp bất ngờ, chưa kịp mưa nhỏ, đã trút cơn mưa như điên xuống, làm bọn họ phải dọn đồ vào nhà.

Hơi đất bốc lên, khó ngửi vô cùng, nhiễm hơi đất là cảm ba ngày ba đêm đấy.

_____________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN