[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách - Chương 57: Phiên ngoại: Nỗi nhớ của tôi ở đây!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách


Chương 57: Phiên ngoại: Nỗi nhớ của tôi ở đây!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơn mưa giông mưa từ tối đến sáng không ngừng nghỉ, mà bọn họ đứng trong nhà nhìn mưa chứ biết sao giờ, cơn mưa dữ dội ầm ầm trên mái tôn, trước nhà có mấy cây chuối xanh cũng bị mưa dội xối xả nghiêng ngả, mang theo hơi lạnh nhiễm vào người.

Trời tối mà nhà ngoại Trí Tiết Lâm rất ít muỗi, chỉ cần đốt một ít nhang muỗi hay bưởi khô có thể trừ muỗi rất tốt, Vấn Đông cùng Đinh Trì đợi mưa tạnh hẳn cũng đã bảy giờ tối, Hứa Trác tiễn bọn họ ra đường cái, rồi nhìn bọn họ bắt xe về, bọn họ còn có trẻ con cho nên không ở lại được.

Tự dưng một đàn con trai, lọt đâu ta thím Mộng Hy, sau đó cả bọn đàn ông vào nhà cho Mộng Hy tắm ngoài giếng, thằng Trí Tiết Lâm đóng hết cửa nẻo lại, còn ra khoảng giếng khuyên một cái lu to đùng, Mộng Hy nhìn nó trân trân như thằng điên.

Thằng này nó yêu vào nó mù quáng, thế là ngồi trong nhà cơn mưa vừa tạnh cũng không làm không khí thoáng lên.

Căn phòng này của thằng Trí đỡ hơn lần trước đến, cái tủ nhỏ chỗ ti vi lúc trước để một đống đĩa đồi bại bây giờ trống trơn, thật biết cách dọn dẹp.

Vừa tắm xong, Mông Hy bị bà ngoài dắt vào phòng không biết nói chuyện gì, Hứa Trác ngồi lên giường xem mấy chương trình nhàm chán, bây giờ chắc ngoại trừ Mộng Hy ra thì cậu là người tỉnh nhất, đám này uống bia đến mơ hồ đầu óc, lăn dưới đất ngủ hết rồi.

Quý Thừa nằm trên giường ôm bắp đùi cậu, hắn thật ra không phải say như vậy, ông nội này vẫn còn tỉnh lắm, mẹ nó còn sờ mó người ông nữa, có biết là lên cơn sẽ ghê gớm lắm không hả.

Hứa Trác đem tay của Quý Thừa vứt sang bên cạnh, Quý Thừa tự đem tay mình tới để lên đùi cậu, đầu vùi vào chăn, Hứa Trác cũng mặc kệ hắn ta.

Nhìn trăng ngoài cửa sổ, trăng thành phố sáng không bằng trăng ở đây vừa to vừa sáng, chắc sắp tới rằm rồi.

Hứa Trác lặng người nghe gió mát lạnh thoáng ra ngoài cửa sổ, quá khứ và hiện tại đến cả tương lai, Quý Thừa trước đây đi tìm kiếm nỗi nhớ quen thuộc trong con mắt của một người xa lạ, còn Hứa Trác tâm tư như sóng đánh chẳng biết thứ bên cạnh mình vu vơ cũng có thể bỏ qua lại là thứ ràng buộc cả đời.

Để đầu xuống gối, trong mũi toàn là hương bưởi khô dễ chịu, Quý Thừa không biết ngủ từ bao giờ, nếu Hứa Trác thật sự chết đi thì có lẽ cậu là người thật sự bất hạnh.

Hứa Trác cứ luôn tưởng nhớ về quá khứ, có lẽ đó là thứ mà cả đời cậu cũng không quên được.

Đến khi nắng gắt chiếu vào trong phòng, Hứa Trác mới nhíu mày tỉnh dậy.

Trì Nghiêm có đoàn mới cho nên mới sáng sớm đã đi, còn Hạ Huy không biết có cuộc hẹn với ai, giữa trưa cũng đi rồi, phút chốc chỉ còn mấy đám bọn họ với hai đứa nhóc.

Mặc dù đây là thời điểm nghỉ hè nhưng Trạch Tư Nghĩa ở nhà một mình sức khỏe của ông không tốt, cho nên bọn họ quý bà ngoại Trì, năm nay lớn tuổi rồi vẫn sống vui vẻ với con cháu, thằng Trí với Mộng Hy muốn ở lại nhà ngoại mấy ngày rồi mới lên thành phố.

Nó ra tiễn chân bọn họ ra chỗ để xe, bác tài chờ tận hôm qua tới giờ, ở đây có nhà nghỉ nhỏ ông trú ở đó, bọn họ lệch tour chỉ ở nhà thằng Trí không có đi đâu, cho nên Hứa Trác có điện cho sếp một cú rồi kết thúc chuyến dẫn đoàn này.

Chuyến đi này đối với bọn họ thật sự rất quý báu, vì không ai biết còn có thời gian để tụ tập nữa không, bọn họ ai nấy cũng có con đường riêng của mình rồi, đôi khi điện một cú mời đi chơi bữa, cũng bị nói đứa này bận, đứa kia bận.

Xuống bến bốn người bọn họ có đem trái cây thức ăn từ nhà thằng Trí gửi cho Trạch Tư Nghĩa, mặc dù ông không ăn nhiều, Hứa Trác cũng muốn gửi cho ông.

“Tôi về chào mẹ đã tối sang nhà cậu!”

Quý Thừa đứng trước giàn hoa giấy, ngắt một cành đưa cho cậu, nét xuân phơi phới: “Tính vật định tình!”

Như thằng trẩu vậy, Hứa Trác cười như điên không ghét bỏ mà nhận lấy, cũng lựa cành gớm hoa nhiều nhất nữa, lần này là Quý Thừa ngắt chứ cậu không ngắt à nha.

Chào mẹ Triển Dịch xong, lại đi tắm rửa, ngồi chờ tiền chuyển tới thôi, chuyến đi này có lời lắm, là tiền cậu đang ăn của bọn Trí Tiết Lâm.

Trời tối một mảnh, trăng nhỏ treo trên đỉnh bầu trời, Hứa Trác ra sân kéo con xe đạp ngày xưa, ngồi lên yên đạp thẳng, gió tạt vào mặt, một từ thôi sảng khoái.

Cậu trước khi đi có điện cho hắn rồi nói là đứng chờ ngoài cổng, y như vậy đứng chờ thật nè, Hứa Trác dừng xe.

“Hi cậu!”

Quý Thừa dựa vào cổng nhà, bên trên bị phủ bởi hoa giấy hồng rực, như chàng trai bước ra từ tiểu thuyết làm đốn tim Hứa Trác.

Giọng của hắn càng lớn càng trầm: “Sao tự dưng lại nổi hứng đạp xe thế!”

Hứa Trác dắt xe đạp vào: “Tôi muốn hồi xuân!”

“Thật ra chúng ta vẫn còn trẻ, còn trẻ trong mắt của chúng ta!”

Hứa Trác kéo hắn vào còn lảm nhảm bài hát: “Tôi đã đi hết một phần ba cuộc đời mà sao trái tim vẫn cứ thích đập vì một người…”

Quý Thừa cười cười: “Còn chế lời nhạc của người ta nữa à!”

Hứa Trác nhìn vào trong hỏi: “Mẹ cậu đâu?”

“Vẫn chưa ngủ, xem phim trong phòng!”

Bọn họ nhanh chóng vào phòng đóng cửa lại, nói chứ Quý Thừa rủ cậu đến đây không phải qua chơi rồi ngủ, mà bọn họ muốn làm việc lớn, cách cửa vừa mới được khóa lại Quý Thừa đã đột ngột áp Hứa Trác lên cánh cửa, nụ cười dừng lại ở bờ môi, chợt tắt vì đã hôn cậu.

Nụ hôn dai dẳng còn có chút điên cuồng, bọn họ không phải là người trải nghiệm nhiều, mà là suốt khoảng thời gian bắt đầu đều chỉ yêu một người, có thể kết thúc kết quả vẫn là như vậy.

Quý Thừa nôn nóng kéo áo khoác của Hứa Trác xuống, Hứa Trác cũng làm lớn mò vào trong áo Quý Thừa sờ soạn được cơ ngực rắn chắc của hắn, hơi thở hắt đầu loạn nhịp.

Cả người hắn nóng như lửa đốt, gắt gao ôm chặt Hứa Trác vào lòng không chừa một khe hở nào, mấy thứ ngoài thân bị sự day dưa không dứt, không biết cởi ra hết từ khi nào.

Hứa Trác không chịu nỗi sự ma sát dồn dập này, hơi thở Quý Thừa phả ra nóng rực tựa như hun trên lửa nóng, khiến thần hồn bí bách đảo điên.

Thuận theo tiết tấu của Quý Thừa, Hứa Trác cũng điên cuồng quấn quýt đầu lưỡi cùng hắn, một mạch bị Quý Thừa thô bạo kéo tới ngã trên giường.

Ánh mắt không giấu nỗi tia xâm chiếm điên cuồng này của Quý Thừa thật sự làm Hứa Trác như có ảo giác mơ hồ rằng Quý Thừa sẽ chơi chết cậu.

Không thể để mình bị trấn áp, Hứa Trác đảo một vòng liền ngồi lên người hắn, một đường môi hai người vẫn chưa từng buông ra, ai nói môi với đầu lưỡi có vị ngọt ngào như đường mật, thật ra Hứa Trác cảm thấy ngọt đến phế cả tâm can luôn rồi, hô hấp điên cuồng của Quý Thừa khiến cho lồng ngực rắn chắc điên cuồng phập phồng lên xuống dữ dội, ai mà ngờ được Quý Thừa mặc quần áo trông có vẻ chững chạc của đàn ông hai mươi bảy tuổi, trên giường cởi áo mới biết được không có ai có thể cưỡng nỗi bể tình, mà lại là tình dục.

Mồ hôi của Hứa Trác dính dấp trên gò má thật sự nhỏ giọt từ cằm xuống thuận theo cổ, Quý Thừa hoa mắt chà sát thân thể nóng nực đang áp trên người mình, luồng lên lưng cậu trượt xuống đường chữ V ở hai xương hông nhô cao nóng hổi, rồi bốp lên đùi trong chân sau của cậu, cảm giác mãnh liệt khiến tê tái xâm chiếm chỗ gì đó của Hứa Trác thật sự rất khiến người sinh ra cảm giác điên cuồng.

Thân thể dính sát vào nhau, thứ c.ă.ng c.ứ.n.g dưới đũng quần không hẹn cùng chào nhau một tiếng.

Mẹ nó! Xúc cảm mãnh liệt điên cuồng này thật sự con mẹ nó sướng.

Hứa Trác trườn trọc cơ thể để thứ của bọn họ có năng lực ma sát lẫn nhau, cậu đồng thời yên vị ở xương quai xanh nhô cao của Quý Thừa, vừa cứng cũng vừa mỏng, sau đó liền chôn đầu vào chăn, kế bên cạnh cần cổ nóng hổi của hắn, điên cuồng thở dốc.

Thứ sắp bốc cháy đến nơi bị bọn họ dữ dội ma sát, loại ma sát điên dại này không hề có tiết tấu, chỉ đơn giản làm theo dục vọng bêu réo trong cơ thể, đầu óc Hứa Trác liền cảm thấy không xong, căng như trên dây đàn, vừa hoang dại vừa như thú tính bộc phát.

Cách phát tiết này là cách cơ bản nhất nhưng lại gây ra xúc cảm mãnh liệt gần như đáng sợ.

Quý Thừa cũng chịu không nỗi thở dốc như điên như người cạn kiệt sức lực, bốp chặt đùi trong của cậu tận lực đưa đẩy, rốt cuộc núi lửa bị bộc phát lên tới đỉnh điểm phun trào dữ dội, Hứa Trác không cần nhìn cũng biết bên dưới dã bị ướt một mảng.

Hứa Trác cứng ngắt nằm trên người hắn, chờ Quý Thừa đảo ngược lại, Hứa Trác bị nhiễm loại khoái cảm dằn vặt đảo điên này đến mơ hồ rồi, nhưng vẫn lấy lại được tỉnh táo.

Quý Thừa quỳ chân ở trên, nhìn khuôn môi tròn trịa yêu chết của Hứa Trác, cậu mệt mỏi nói.

“Đeo bao vào!”

Hứa Trác lười vệ sinh, lần trước vội vàng quá không dùng bao làm cậu ở trong nhà vệ cả nữa tiếng trời, mệt gần chết.

Quý Thừa lấy bao trên đầu giường đeo vào, sẵn tiện lấy gel bôi trơn cho Hứa Trác, Quý Thừa cởi lớp quần lót bị ướt nhèm của cậu, trong đầu Quý Thừa bỗng phụt ra một câu miêu tả.

Kiếm chỉa lên trời giương oai.

Ha ha.

Cảm giác mát lạnh quen thuộc này thật sự quá YoMost.

Quý Thừa cuối xuống mơn trớn lên môi Hứa Trác, gặm lên môi dưới của cậu, gặm đến nhũn như kẹo cao su, đánh lạc hướng Hứa Trác bằng cái hôn nồng nhiệt lạc mất hồn phách rồi mới thuận theo cảm xúc đưa bắp đùi trong của cậu lên, tiến vào.

Hứa Trác cả người c.ă.n.g c.ứ.n.g nhả môi Quý Thừa ra, cơn tê dại thoáng chốc phủ tối mặt mũi, mỗi lần tiến vào đều đau như xé rách, không quen thuộc được, Quý Thừa nhũn lòng nhẹ nhàng lấy tay lau đi mồ hôi tuôn ra như mưa trên trán của cậu.

Quý Thừa chưa làm ra động tĩnh gì hết để Hứa Trác quen thuộc với thứ đang nằm trong người cậu, vừa nóng nóng vừa thô.

Hứa Trác hít thở một chút, khó khăn rít ra kẽ răng: “Động…đi!”

Được sự cho phép của Hứa Trác, Quý Thừa nắm eo cậu, rồi sờ vào bắp đùi trong, gần với nơi giao triền, như vậy càng khiến Hứa Trác quên đi cơn vừa đau vừa khó để cảm nhận, sự khích thích từ bàn tay “điệu nghệ” của Quý Thừa làm cơ thể của Hứa Trác cũng bị nâng lên, bụng cứng rắn nhô cao, mồ hôi thấm đẫm trơn trượt.

Ánh mắt mềm mại và lông mi rũ xuống gương mặt của Quý Thừa đang hì hục, Hứa Trác mắt nhắm mắt mở, tay cũng không còn sức lực, cảm nhận từng xúc cảm dồn dập ào tới từ phía dưới, cảm thấy cơ thể như sương trong đêm, vừa tan vừa tàn.

Trong phòng căn bản chỉ bật đèn bàn học, vừa sáng lại không sáng, không khí hòa cùng bóng tối mập mờ căng thẳng, tiếng thở dốc của giống đực vang bên tai, dưới đáy mắt của Quý Thừa có ánh sáng nhỏ vụn nhu hòa, hắn không hoàn toàn bị dục vọng xâm chiếm, sự khó cảm thụ của Hứa Trác lọt vào mắt khiến tiết tấu của Quý Thừa lập tức nhẹ nhàng, hắn biết loại chuyện này vừa đau vừa mệt nếu có khoái cảm thì chỉ một chút xíu nhỏ nhoi qua màn dạo đầu để lại.

Quý Thừa muốn làm Hứa Trác thoải mái một chút, nắm thứ c.ă.n.g c.ứ.n.g nhô cao của cậu, theo vũ điệu dữ dội vừa chặt chẽ vừa giải quyết cho cậu.

Hứa Trác kích thích phát điên, trên người như sóng nước cuồn cuộn từng cú đánh tới ập vào người cũng khiến cơ thể mất đi năng lực tự chủ, cậu bám chặt vào bắp tay hắn, Quý Thừa thở dốc nắm lấy tay cậu ghìm chặt xuống chăn giường.

Tiếng rên yếu ớt của Hứa Trác rốt cuộc nhịn không nỗi, đúng thật sự là bức điên người mà, Quý Thừa căng từng tế bào não, kích thích cực độ từ khuôn miệng ậm ừ nặng nề của cậu, đột nhiên bị mất phương hướng va chạm một cú thúc sâu vào.

Hứa Trác căn bản không thể chịu nỗi cú thúc tê dại này, ngửa cổ, ngón chân cong queo hết lại, để lộ yết hầu căng mọng trơn trượt, Quý Thừa cuối xuống, phía dưới vẫn gắt gao dính chặt, tiếng phát ra có thể làm người ta đỏ mặt tía tai, hắn hôn lên yết hầu Hứa Trác, hệt như muốn nuốt đi trái cổ nhô cao của cậu, Hứa Trác hít thở ngày một khó khăn.

Hơi thở điên cuồng hòa với dục vọng thô tục như dâng lên đỉnh điểm, dung nham nóng chảy tuôn trào mãnh liệt, Quý Thừa nằm xuống nhưng vẫn chưa muốn rút ra, Hứa Trác bấu chặt vào hắn như thể tìm điểm tựa, ánh mắt lờ đờ như gã say rượu, Quý Thừa cuối xuống hôn lên môi bị dày vò đỏ chót của cậu.

Thật sự ngọt đến phế tâm can.

“Tôi thật sự yêu cậu đến chết mất!”

Tiểu Phiên Ngoại:《Nỗi Nhớ Của Tôi Ở Đây!》

Ngày tựu trường lần nữa diễn ra, Hứa Trác bỗng nhiên có một loại xúc động mãnh liệt, cảm giác như trở về nhiều năm trước đây, khoảng thời gian tuôn trào như thủy triều, cậu chỉ là một thằng nhóc lớp sáu lúc mới quen Quý Thừa như chó với mèo, chọc nhau là cắn nhau.

Đến bây giờ Hứa Trác vẫn chưa thể tin được thằng nhóc muốn đấm vỡ mặt ngày nào đã là bạn trai từ giờ đến cuối đời của cậu.

Hôm nay dạy sớm dạo sương sớm một chút, nhưng buồn thay hôm nay có mưa lất phất nhẹ nhàng, không mặc áo mưa cũng không bị ướt mèm, ánh sáng nhỏ nhoi lấp ló xa tít chân trời, ánh sáng mơ hồ đó thật sự muốn được với tới, Hứa Trác còn thấy mấy thằng nhóc áo trắng thi nhau chạy vào tường.

Quý Thừa đứng bên cạnh Hứa Trác cầm thật chặt tay cậu.

Hứa Trác len lén nhìn Hứa Dật cùng Lập Bác Văn vừa to vừa nhỏ chạy vào trường, bên cạnh là trường trung học mấy đứa nhóc nhỏ hơn cũng lần lượt náo nhiệt vượt qua cơn mưa phùn chạy vào.

Thời gian bỗng chốc thu bé lại, trở về ngày tháng vô lo vô nghĩ.

Hai đứa nhóc chờ trước giàn hoa giấy, chở nhau đi học.

Cậu đột nhiên hỏi một câu hỏi thật mơ hồ: “Cậu có nhìn thấy không?”

Không ngờ Quý Thừa lại đáp lời: “Thằng nhóc đáng yêu đó là cậu!”

Mưa hối hả xóa đi nắng nhẹ mùa thu, như ảo giác mà nhìn thấy hai thằng nhóc quen mặt, trên môi còn vương nụ cười chưa tan, xé tan màn mưa, một đường đạp đi thẳng.

Chẳng phải là hồi ức vừa mới lướt qua sao, Thừa nhỏ, Trác nhỏ, thật sự bọn họ như nhìn thấy được.

Hứa Trác cùng Quý Thừa lặng người nhìn cơn mưa nhẹ nhàng phía cuối con đường, vừa lạnh vừa khó tả, gió nhẹ cuồng dại lướt qua dưới môi cong.

__________

Hoàn Phiên Ngoại.

Đến đây thật sự tạm biệt Quý Thừa và Hứa Trác rồi, buồn ghê gớm, đây là bộ mình thứ ba mình viết hoàn, trong khoảng thời gian ba năm rưỡi mình đã viết được ba bộ hoàn, từ cấp ba cho tới ra trường, nhưng không sao các bạn có thể gặp hai đứa này qua bộ hệ liệt tiếp theo của mình.

Thả chút thính bộ tiếp theo của mình nè, niên hạ muôn năm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN