Tình Về Nơi Anh
Phần 18
10 năm tù ư?. Vân ngồi phịch xuống ghế. Mất hồn
Ko khóc ko cười ko cử động. Cảm giác như có 1 luồng điện chạy qua. làm vân tê dại.
Tại sao? Lí do gì? Vì mục đích gì a làm thế? 1 loạt câu hỏi chạy qua trong đầu. Phải gặp anh. Nhưng giờ này biết tìm ở đâu.
Khi hồn về với xác nó mới lết ra khỏi phòng. Trên đường đi về thì phải nghĩ. Cố gắng vận động trí khôn để tìm xem anh ở đâu. Cuối cùng cũng nghĩ ra. Tất nhiên rồi. Ngoài cảnh sát thì chỉ có xã hội đen tìm đc. Mà anh mới đi có 2 hôm nay chắc chưa đi đâu xa đc.
Đúng thế. Chỉ vài ba cuộc giao dịch nó đã nhắn đc tin cho anh. Chỉ có điều hội chú 2 nhanh hơn 1 bước. Tóm đc anh mất rồi.
Khi nó đến nơi cũng là lúc anh vừa bị lôi ra khỏi chỗ trốn. Chẳng để ai ngăn cản nó lao với tốc độ ánh sáng ôm lấy cổ anh . Gào thét xin xỏ.
Không thể. Thật sự ko thể chấp nhận đc việc nó lại mất đi 1 ng thân nữa. Ngần ấy là quá đủ cô đơn rồi. Tại sao?
Cho nên dù ai đó chân rất đau. Đầu băng bó. Cũng quyết tâm giữ anh cho bằng đc.
Thôi thì cháu sếp đã mất kiểm soát. Các anh cũng nhẹ nhàng khuyên bảo. Cho dành chút thời gian trân trối vài câu trc khi vào xe
.
Tối hôm ấy ng ta thấy có 1 cô gái xinh xắn . cháu sếp hẳn hoi. nổi tiếng học giỏi mà lại đi yêu 1 thằng tội phạm truy nã. Đã thế cứ ôm chặt lấy . Thằng tội phạm ấy miệng ngọt ngào ko ngớt động viên
-Về đi em. Anh xin lỗi. Nếu anh còn sống nhất định a sẽ quay về.
-Ko ko thể nào. Đừng bỏ e như thế.
-về đi. Ngoan nào. Anh thương, đợi anh về. Ngoan nhớ đợi anh rồi anh sẽ về
Có đứa ngoan cố nhất định ko buông. Có ông chú bực đứa cháu ngang tàng. Cũng ko đành lòng ,và rất là xót xa nhưng ko còn cách nào khác. nhanh tay Giáng cho nó 1 phát trúng lưng để nó gục xuống. Cái loại con mới cái rượu Mừng ko uống thì phải uống rượu phạt.
cả tuổi thơ gắn bó bên anh. Tất cả kỉ niệm ……chợt ùa về
. đâu đây có tiếng anh gọi rủ nó ra đồng thả diều.
có tiếng anh cười lúc cõng nó chạy đi chơi,
tiếng anh gọi lúc nó uống nước khi tập bơi.
Cảm giác rúc vào lòng anh
Tiếng anh thủ thỉ hỏi nó buồn chuyện gì.
Cũng chẳng còn người ngồi nghe nó ca thán , khóc lóc , kêu gào.
chẳng còn ai bên nó nữa.
Hình ảnh ngôi nhà có ánh đèn leo lét. Vách tường thủng lỗ chỗ.
Mẹ anh ngồi đó gầy còm đau ốm.
Mấy bộ quần áo vá đi vá lại.
Đến mùa đông thu lu trong chiếc chăn rách nát
Bữa cơm chỉ có bát rau với ít muối .
Chúng nó gọi anh là thằng con hoang. Khổ thân anh lắm.
Đã hứa sẽ đi cùng nó suốt cả đời vậy mà sao anh lại làm thế
10 năm đấy. 10 năm
Cái cảm giác đau nhói trong tim.
Nó thu mình trong bóng tối. chẳng nhẽ ông trời muốn dồn nó vào bước đường cùng.
Ông trời ơi. anh ấy nghèo lắm. anh ấy khổ lắm. con phải làm thế nào để cứu anh ấy bây giờ.
Tiếng gõ cửa.
-mở cửa cho mẹ
-mở cửa cho bố. ngoan . đừng như thế cả nhà lo cho con lắm.
-vân mở cửa cho anh
Cả ngày ko ra khỏi phòng. Ko ăn ko uống. giờ chỉ muốn chết
-vân mở cửa. chú sẽ xin bảo lãnh cho nó. bây giờ mở cửa ra. Nếu ko thì đừng hòng gặp nó nữa
ừ hữ. thật lợi hại. cả cái nhà này. Ko bằng 1 thằng khố rách áo ôm. Thím 2 nhìn nó đau xót.ko còn Đôi mắt hôn nhiền. ko còn cái má phúng phính. Cái miệng véo von hay cười.
sau cú đánh của chú. cánh tay còn lại cũng chẳng cử động nổi
mẹ và thím đau xót. Tháo băng rồi dắt nó vào tắm rửa bôi thuốc. bây giờ muốn nó ngoan chỉ cần 2 chữ ‘bảo lãnh’ vậy là nó dăm dắp nghe lời
có ai đó hôm nay mơi nhận ra sức mạnh của tình yêu. Cho dù trong thâm tâm chả vui vẻ tẹo nào nhưng anh thật sự ngưỡng mộ hắn. ngưỡng mộ tình cảm của người con gái này. Giá kể anh được cô ấy yêu thương thì nghèo cũng được.
thế mới nói chỉ khi hoạn nạn mới biết ai thực sự yêu mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!