Tình Về Nơi Anh
Phần 19
Những ngày này Hưng cũng đến thường xuyên hơn. Còn vân thì vẫn im lặng. ko nói ko rằng lầm lì như 1 cái bóng.
Khi tất cả những ng bạn yêu thương đã bỏ đi mất rồi cuộc sống đâu còn ý nghĩa nữa.
Anh thik vân. Rất thik nhưng thật sự anh biết đc vị trí của hắn trong trái tim vân. Cho nên cũng cần cho vân thời gian. Mới có thể chấp nhận anh được.
-hôm nay vân đi hội chợ sách ở công viên thống nhất ko? tối đẹp lắm. có giao lưu văn nghệ đấy- anh rủ
-im lặng…
-này con. Anh nói chuyện với con đấy.- mẹ vân
-đi ra ngoài chút đi con. Suốt ngày nhốt mình ở nhà ko chán à. Học nhiều cũng mệt lắm-bố
-vẫn im
-hay 3 anh em mình đi xem phim đi. – sơn rủ
Tất cả mọi ng cũng đang cố để nó hòa nhập lại với cuộc sống
-nhị ka mê phim lắm cơ mà. hôm nay phim hành động mĩ đấy. có cả thành long . chẳng phai thik cách đánh của ông ý lắm còn gì? Còn nhảy nhảy hô hào như thật ý
Đm thằng mất dạy. lúc chị mày quá khích thôi. Có nhất thiết phải dìm chị thế ko
-nhị ka đi đi. em rủ bạn gái đi cùng. Nếu ka ko di thì mẹ cũng ko cho em đi. hôm nay sinh nhật bạn gái em mà. em sẽ mua cho tập truyện mới nhất của nguyễn nhật ánh. Mơi ra full đấy. ok
Khỉ. bạn gái nó 1 năm chăc đến cả trăm ngày sinh nhật. chắc ngày chửa nó bố mẹ nó hoạt động ngày nào cũng tính luôn là ngày sinh nhật nó sao? Nực cười quá.
Nhưng thôi. Bộ ‘kính van hoa’ vân cũng chưa kiếm đủ. Cho nên giúp thằng em tí cũng ko thiệt hại gì
Công viên thống nhất hôm nay đông lắm. cái thằng em mắc dịch mới học lớp 10 mà cứ tí tởn với con bạn gái. Bỏ chị lại 1 mình bơ vơ. Mất dạy dám lừa chị mày.
Vân đi thản nhiên chẳng thèm để ý có ng cứ lẽo đẽo theo mình. Hết hàng sách nọ đến hàng sách kia.
-hưng…ông đi vơi ai đấy
-đi cùng bạn- chỉ vào vân
-hưng …đưa bạn gái đi chơi đấy à?
-ừ- anh ta cười gượng gạo nhìn vân
-oa. Có bạn gái xinh thế mà giấu.
-em ơi. em tên gì?
-nhà em ở đâu? em học trường nào?
-trông trẻ quá nhỉ? Bao nhiêu tuổi rồi?
-bao nhiêu cô theo HƯng từ chối. hóa ra bạn gái xinh như này. Cao như ng mẫu nhỉ
-đẹp đôi quá.
-em ơi. hung này nó hiền lắm. đừng bắt nạt nó nhé. Hôm nào bảo nó đưa qua trường anh chơi. Em xinh thế này để cho bọn con gái kia nó lắc mắt. cho mấy thằng lớp anh khỏi chê thằng này bê đê
Mỗi ng 1 câu vân cũng chỉ im. Miệng cũng mỉm cười 1 cách lịch sự giữ thể diện cho anh ta. Chứ chẳng nhẽ lại nhảy bổ vào bảo –bà ko là gì của nó- thì ko phải phong cách của vân rồi
-bọn mày nói đủ chưa?- Hưng chen ngang
-thôi ông ạ. Ông ko phải lo bọn này hẳn hoi lắm ko bắt cóc nta đâu. thik thì đây cạnh tranh công bằng. chứ ko cần giành giật. haaaaa
Mấy anh bạn cố gắng trêu làm mặt hắn tối sầm.
-ra kia nghe ca nhạc đi.- anh đuổi
-ko cần phải đuổi. gớm đi cùng ng yêu cái quên cả bạn bè. Thằng khốn nạn.
-thôi bọn anh đi nhé. Tối nay 2 đứa cứ từ từ mà tận hưởng. này ông. Mày nhẹ nhàng thôi nhé. Trông em ý gày đấy. mày cũng đừng quá sức mai còn lên lớp với bọn tao.
Haaaaaaaa
Mấy cha này đen tối quá. Hại vân đỏ mặt. nếu là mấy đứa bạn kia chắc vân cho chúng nó banh xác rồi. mất dạy.
-thôi anh đi…
-vâng. Chào các anh. – giọng nói ấy. nhỏ nhẹ dịu dàng, nụ cười ấy khiến cho ko chỉ mấy anh mà ngay cả hắn cũng đứng như Từ Hải. ko thể tin nổi khi vân dịu dàng lại có giọng nói hay đến vậy.
Vân lảng đi chỗ khác để tránh hiểu lầm. bước về phía mọi người xem ca nhạc. bất giác có đôi bàn tay nắm lấy tay cô. Quay sang hóa ra là hắn đang ngượng ngập chống chế
-anh sợ… lạc….mất em.
Sâu trong đôi mắt ấy hiện lên sự vô cảm. ko còn nụ cười. ko còn tiếng nói ấm áp chỉ cách đây vài ba phút. Cô ấy thay đổi quá nhanh. Anh…trái tim anh…đau nhiều lắm.
Nhẹ nhàng rút tay ra khỏi . cũng chỉ buông 1 câu ngắn gọn
-về thôi
Và cũng như thế hầu như ngày nào anh cũng đến. hết mẹ nhờ dậy chị học đến dạy em học, mẹ đi vắng ko có ai ở nhà quản lí, cái này nhà mình hư cần sửa. lung tung và lung tung. Nói chung là lần nào lí do cũng rất chi là chính đáng.
Còn vân đây. Từ xưa đến nay đã nổi tiếng là vô cảm nên xã hội làm gì cứ để cho nó làm . bà đây còn rất nhiều mối quan tâm khác nữa.
-mẹ. mẹ nói bảo lãnh cho aanh ấy ra. Mẹ làm chưa?
– ko bảo lãnh được. nó trốn nên tội nặng. bên tòa ko cho bảo lãnh.
-mẹ đã hứa rồi. hay mẹ ko làm rồi nói dối con là ko được.
-mày hỏi chú 2 ý. Tao là mẹ mày nói dối mày làm gì. – bà bực con gái- mày nhìn lại đi. nhà mình đến nỗi nào mà mày cứ phải bám lấy cái thằng đấy. quên ngay nó đi. học hành cho đàng hoàng. Học xong kiếm thằng hẳn hoi mà lấy.
-mẹ…thôi ngay đi
-tao đẻ ra mày. Nuôi mày khôn lớn ấy vậy mà mày còn vì nó mà cãi lại. mày đau khổ mày đòi sống đòi chết vì nó mày có bao giờ nghĩ đến bố mẹ mày ko?
-mẹ đẻ ra con. Có bao giờ mẹ quan tâm đến con ko? mẹ chỉ quan tâm đến tiền thôi. Lúc con ôm đau, lúc con suýt chết đuối, lần đầu chuyện con gái. Đều là anh ấy giúp. lúc đó mẹ ở đâu.
Chưa bao giờ vân cãi mẹ như vậy. ko khí thật sự căng thẳng.
Nhưng mẹ vân là ai. làm sao bà có thể thua đưá con gái cứng đầu này đc. Tất nhiên. Trên thương trường đáng sợ nhật là để cho đối phương biết điểm yếu của mình. Mà vân còn dại.
Mấy ngày nó nhịn. ko ăn uống. cũng chả học hành. Nhốt mình trong phòng. Bà cũng mặc kệ
-sắp xử thằng chiểu rồi đấy, 10 năm tù. Con thấy sao?
-mẹ muốn gì nói luôn đi
Mẹ con nhà nó như 2 đối tác thương lượng làm ăn
-tốt. chịu khó học, ngoan nghe lời, thi đỗ đại học, giảm án xuống 7 năm. Cho đi cải tạo trại giam tốt nhất. thế nào?
-được. con viết giấy mẹ kí.
Uầy. Đừng tưởng nó nhóc con . cũng biết nắm đằng chuôi đấy. khôn vãi. Mẹ vân cười
-Kem này ăn đi- giọng lạnh lùng
-cảm ơn.- lạnh lùng chẳng từ chối
-bỏ bài 5 trong tờ giấy kia đây anh giảng cho- lạnh lùng nói
Vân hơi ngỡ ngàng.mấy hôm nay thằng cha này lạ lắm. ít đến hơn. Mà thấy nó cứ như con ma xó. Có cần phải tỏ ra nguy hiểm vậy ko?
Cho hàm số y=f(x) có đồ thị (C)
Đường thẳng x=a là tiệm cận đứng của ( C) khi một trong bốn điều kiện sau được thỏa mãn….
Tiếng giảng đều đều. vân ngay lúc đấy chẳng nhìn vào vở. mà nhìn người đối diện. giọng nói hôm nay lạnh lùng như căn bậc 2 chứ ko nhẹ nhàng như tích phân . người ta… công nhận đẹp zai. Hôm nay mới có dịp nhìn kĩ.
Ngày ngày hắn cứ đến, cứ giảng bài ,cứ kể chuyện. vân chẳng bao giờ quan tâm. ấy vậy mà chỉ vài hôm biến mất rồi hôm nay xuất hiện, lại thay đổi tới chóng mặt thế này quả thật làm vân, ko khỏi tò mò,
Mấy ngày qua ko biết hắn đã đi đâu, ko biết có ch gì mà hắn lại thay đổi đến thế
Ai đó phát hiện ra cái tai cứ đỏ dần đến mặt. rồi giọng giảng cũng lạc đi. ấp úng.
Buồn cười thật. tự nhiên vân lại nhe răng cười. cũng lâu rồi tự nhiên lại thấy mình buồn cười đến vậy.
. hà nội thu đẹp dịu dàng với tiết trời se se . ko nắng lắm ko mưa nhiều. thoang thoảng mùi hoa sữa thơm. Người người tất bật chen nhau giữa những con đường nhỏ hẹp. thời tiết đủ đẹp để có người mắc áo dài tay cũng được mà mặc áo cộc vẫn xong.
Hà nội mùa thu đẹp trên những con đường ven bờ hồ, đâu đó có tiếng giao bán cốm. mấy cô hàng hoa bây giờ xe hoa đã ngập những bông sen trắng sen hồng.
Hà nội mùa này còn thơm ngon bởi món kem khoái khẩu ko chỉ riêng học trò mà ông bà, cô chú cũng chịu khó xếp hàng mua.
Tự nhiên vân lại thik cái nơi này đến lạ
-lâu lắm tụi mình ko ăn kem ở đây- hằng hứng khởi
-hôm nay có dịp đi cùng anh Hưng. Tụi em sẽ chăm sóc anh hết sức tận tình- ngọc
-mi có cần phải xoắn vậy ko?- thìn
-mua kem nhanh lên. Thèm lắm rồi đó-tâm rất nhẹ nhàng
-mấy đứa ngồi đây anh vào mua. Ăn kem gì nào?
Chỉ chờ mỗi câu đấy. cả bọn nhao nhao. Theo đúng kịch bản.Hihi. bọn em tính rồi anh ạ. Anh yên tâm hôm nay đi cùng bọn em thì chuẩn bị nộp đơn phá sản đi là vừa.
Nhìn đống kem trên bàn thật sung sướng lắm cơ. anh ta vẫn vui vẻ đáp ứng chứng tỏ chưa nhằm nhò gì. Nhưng anh yên tâm đây mới chỉ la bắt đầu thôi. Muốn theo bọn này á. Được rồi. sẽ chăm sóc cái túi anh tận tình và chu đáo.
-cái mùi sầu riêng này lần trước ăn rồi. ngon vãi đạn
-này. Sâu béo ăn thử cái này đi. suốt ngày trung thành với đậu xanh sừa dừa. mi ko ngán à
-ăn đi. lắm mồm-vân
-ng như mi là chung tình lắm đấy-hằng
Lỡ buột miệng cả bọn im lặng nhìn vân. Sợ nó lại buồn. thấy mọi ng im im ngọc lên tiếng phá tan bầu ko khí
-lần trước tụi em đến đây ăn kem gặp anh đi cùng cô nào đấy
-à. Anh đi cùng em gái.
-cùng em gái mà tình cảm vậy à
Cả bọn đánh vào đầu ngọc.
-mày nhiều ch quá đấy.
-mấy đệ ăn nhanh lên đi chợ đồng xuân chơi.- vân lạnh lùng vẻ ko quan tâm
Cả bọn kéo nhau đến chợ đồng xuân. Chọn quần chọn áo đi qua đi lại mệt hết cả người.
Đi mãi đến nỗi mồ hôi vân tứa ra trên trán. Ai đó lấy khăn nhẹ nhàng lau mấy giọt mồ hôi ấy đi. vân đứng như trời trồng ko phản ứng. khuôn mặt cứ thế đỏ dần. tim đập rất nhanh. Bất giác thấy mình ngại ngại kiểu gì ý. Chạy đi lẩn vào giữa khoát tay lũ bạn cười đùa
-này qua bên kia có xả hàng đấy
-mùa này ai mặc hàng hè nữa- vân lầm bầm
-kệ bọn tao
Chúng nó chen vào vân ko thik nên đứng ngoài tay đút túi quần nhìn mấy con bạn. mọi người đang láo nháo thì bỗng – áaaaaaaaaaaa
Cùng theo tiếng kêu là 1 thằng bé và 1 ng đàn bà ngã rầm xuống đất. tất cả mọi người đang chọn quần áo cũng phải quay ra. Vân rút cái ví trên tay thằng bé. 1 chân dẫm lên tay người đàn bà.
-móc túi đấy bà con ạ- có ng nào đó lên tiếng
-móc tất cả ra đây- vân nói giộng rất lạnh người đàn bà đó nằm im
-aaaaaaaaa- vân nhấn mạnh mũi chân
-đây. E đưa em đưa. Chị tha cho em. Em chót dại. – người đàn bà móc trong túi ra 1 nắm tiền với mấy cái đẫy.
-vẫn còn- nó đứng dậy
Vừa buông tay thằng bé con đã vụt bỏ chạy. nhưng chỉ cần 1 cú móc chân thằng bé mất đà ngã xấp mặt. quả này thì lợi ở lại. răng đi nhé.
-giải nó lên công an phường- mọi người nói vào
-chị ơi em xin chị. Nhà em 3 đứa con nhỏ.
-chị ơi. em mồ côi ko cha ko mẹ. em xin chị
2 ng ôm 2 chân. Lúc ấy quả thật rất xót xa. Vân nhớ anh. Nhớ rất nhiều.
-chị đi đi. đừng ăn cắp nữa. tôi có thể tha cho chị nhưng ng khác thì ko. chị 3 đứa con. đi tù con chị mồ côi khổ lắm. kiếm việc gì mà làm ăn đàng hoàng
-còn mày…
vân túm cổ áo nó. lôi đi xềnh xệch. Có ai đó bám theo đằng sau. Miệng tủm tỉm. cảm thấy ngưỡng mộ cô gái đó vô cùng. Phải gọi là rất có trí khí.
-ăn đi- vân đẩy cho nó bát phở
Thằng bé nhìn vân ngơ ngác. Rồi nhìn 5 đôi mắt kia. Họ gật gật. thằng bé mới dám cúi xuống ăn. nhìn nó ăn. Mấy đứa con gái kia dù cứng rắn đến mức nào cũng phải rơi nước mắt
-ăn từ từ thôi. Còn nhiều lắm. cứ ăn cho no vào-vân giọng vẫn lạnh
Nó ăn 2 bát . ưu tiên loại đặc biệt nhiều thịt bò hẳn hoi.
-no chưa- vân hỏi
-rồi
-nhà mày ở đâu
-em ở dưới chân cầu long biên
-mày còn ai thân
-chả có ai. em theo các anh từ bé. Cũng chả biết bố mẹ là ai- nó rưng rung hại mấy con kia cũng ôm nhau khóc
-đm mày nói dối tao. Có tin tao bóp chết ném mày xuống sông cho cá ăn ko?- vân dọa
Nhìn chị xinh xinh hiền hiền thế này. Nếu lúc nãy em ko ăn mấy cước thì e chắc sẽ ko tin câu chị nói đâu. nhưng … thằng bé mặt tái mét.
-em ko dám. Em nói thật
-tao ko thích loại ăn cắp như mày đâu. thôi để tao cắt gân tay mày cho đỡ mầm họa của xã hội
Vừa nói câu thằng bé quỳ xuống ôm chân van xin rối rít. Hại mấy con kia nóng mặt nhảy ra cãi nhau với nó. nhưng vân là ai. kệ mấy con lắm mồn nó xốc thằng bé đứng dậy. anh đẹp trai xung phong ra trả tiền. nhưng tay đút túi quần mới ngớ ra là mất ví.
Vân nhìn bộ dạng anh ta ngơ ngác chợt phì cười. hại anh ta còn ngơ ngác hơn.
Hóa ra vì đi cạnh anh ta. Nên lúc anh ta vòng tay níu eo vân . vân mới phát hiện ra 2 đứa này. Vân rút ví trả anh ta. Miệng cười cười. ánh mắt có chút giễu cợt. anh ta đỏ mặt. mở vì ra lấy tiền trả luôn.
Hôm nay thăng bé này ra cửa bằng chân phải. nên mới gặp đc chị xinh đẹp và tốt bụng. mua cho nó mấy bộ quần áo. Cho nó ăn uống no nê. Xong mới cho nó về.
Từ hôm ấy. dường như có người cũng mở lòng nhiều hơn. Thỉnh thoảng nó cũng chào hỏi, cũng trả lời và quan trọng là cũng cười nhiều hơn chút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!