Tình Về Nơi Anh
Phần 28
Khi yêu nhau đc bên nhau quả thật là một hạnh phúc. Nhưng khi xa nhau lại là cách để cảm nhận ng ta cần nhau và yêu nhau nhiều hơn.
Những ngày này Hưng đã đỡ hơn nên vân phải về chăm sóc cho mẹ chiểu. Thời gian qua ko chăm sóc đc cho bà nhiều nên cô rất áy náy.
Còn về Hưng xa cô quả thật là một cực hình. Ngày ngày anh ra cửa trông ngóng. Chờ đợi. Cơm chẳng buồn ăn. Cảm giác như có gì đó đè vào tim anh. Ng con gái anh yêu đến chăm sóc cho mẹ của thằng đàn ông gắn bó với cô ấy mười mấy năm trời. Quả thật ko ghen ko đc. Nhưng giờ này ghen thì làm gì. Chạy tới và bảo với ng ta là về với anh à. Ng ta sẽ chê mình ích kỉ. Chửi mình tính đàn bà. Thôi thì đành nằm đây, ủ mưu, và nuôi con ấm ức.
Được dịp tình địch đi vắng Loan cũng tận dụng cơ hội để tiếp cận anh. Cô ta đã chờ đợi thời cơ này cả tháng nay. Đến dịp, phải thể hiện hết khả năng của mình chứ.
-em mang nước cam cho anh đây
đưa cốc nc . Trong lúc chờ anh uống cô ta cũng tranh thủ ngắm lại anh. Dạo này anh béo ra trông thấy. Da trắng hồng. Khuôn mặt lúc này quả thật đẹp hơn lúc chưa bị thương rất nhiều.
Loan đưa tay chạm vào chân anh. Hưng giật mình gạt nhẹ
-em xin lỗi. Em định matxa cho anh. Hôm nọ em thấy vân làm thế
-ko cần đâu. Anh vừa làm rồi. Cảm ơn em.
Loan có vẻ ko vui nhưng vẫn dịu dàng tiếp cận
-uống xong em rìu anh đi 1 vòng nhé
-ko cần đâu-Hưng né tránh, anh sợ vân biết lại ghen
-ngày nào cũng phải tập chứ. Anh bỏ tập cứng cơ là lâu đi được lắm . Mình là anh em. Em giúp anh có gì mà ngại
lời khuyên có lí. Thôi thì cũng phải đồng ý cho có lệ. Chả nhẽ lại bảo ng yêu anh ghen đấy à.
Mà đúng thật cô ng yêu của anh. Gia đình gia giáo, học giỏi, nhưng chửi bậy cũng ko ai bằng. Thường thường cô ta nói chuyện với ông chiểu thì dịu dàng nhỏ nhẹ. Nhưng Nói chuyện với anh thì ngược lại. Cấc na cấc nấc. Chửi bậy chả ngượng mồm.
Nhưng thế còn chưa đáng sợ bằng lúc cô ta ghen. Cho dù chẳng cào cấu cắn xé như ng yêu mấy thằng bạn nhưng Lúc anh nhìn vào đôi mắt ấy. Cảm giác sợ đến vãi cả…..tè.
Đã thế cô ta ko nói ko rằng cắm đầu vào làm quên ăn quên ngủ. Ngần ấy thôi chắc chắn là đủ cho anh phải sợ suốt đời.
Cô Loan này đúng là loại cáo đã tu luyện thành tinh. Số đuôi có lẽ đã lên đến 5-7 cái rồi.
Chẳng phải là giúp anh đi lại hay sao. Vậy mà cô ta cứ như là đi quảng cáo đồ lót ý
Mà thằng đàn ông thì mười thằng cả 10 thằng đều nhìn vào chỗ đó chứ vào đâu.
-anh bước nhẹ thôi. Ko ngã.
Loan chần chậm dìu anh từng bước. Học bước thì phải cúi xuống nhìn đường chứ chả nhẽ lại ngẩng mặt nhìn giời. Mà cứ cúi xuống là cái đấy lại đập vào mắt. Đã thế cô ta lại tựa nó vào sườn anh. Cho nên nó như quả bóng bị nén chỉ chăm chăm kiếm chỗ tọt ra ngoài.
Hưng cũng là đàn ông. Làm sao? Có thể nào? Sao nhãng 1 phút anh so sánh ngay với ng yêu . Ng yêu anh rất trắng, có lẽ do tập võ với đánh bóng nhiều nên nó rắn chắc vô cùng . So với Loan chỉ thua 1 chút xíu.
Cái mùi hương ấy. Cái thứ mà lọt thỏm trong miệng anh là cái thứ tuyệt vời nhất. Mà đối với anh ,bất kì ng nào khác ,cũng ko thể bằng. Anh ko cần chỉ cần ng anh yêu thôi. Bất giác nuốt nc bọt thèm muốn.
Có ng lại tưởng đối phương đã trúng kế của mình. Bàn tay bắt đầu nhẹ nhàng hành động. Mà cáo đã luyện đến 5-7 đuôi thì cũng ko phải dạng tầm thường. Bàn tay miên man áp vào bộ ngực anh. Xoa xoa rất điêu luyện. Cô ta thừa biết những chiêu trò kích thik đàn ông. Nhưng cũng chưa cần vồ vập quá . –
-từ từ thôi anh
-anh giỏi lắm
-bước thêm vài bước nữa nào-giọng nói vô cùng lả lướt.
sự men lì của anh làm cho Loan khao khát. Cảm giác ham muốn trỗi dậy . Càng ngày càng chủ động dựa vào ng anh. Bàn tay từ ngực chuyển xuống eo rồi đần dần đi xuống.
Hưng bất giác giật mình. Theo phản xạ anh lùi lại rất nhanh. Cái thứ bám bíu ấy mất điểm tựa đổ ầm xuống đất rõ mạnh. Anh khẽ mím môi nín cười.
-xin lỗi. Em …có sao ko..?
Loan bị vố đau nhưng ko thể làm mắt xấu nên cười cười
-ko sao. Em chỉ sợ anh mất điểm tựa a ngã thôi.
Hớ hớ. Từ nãy biết ai là điểm tựa của ai.
Hưng muốn tránh cô ta. Nên lấy lí do anh đói nhờ cô ta đi mua hộ anh 2 cốc chè. Mà chè thì cách đây 2 phố. Loan ngần ngừ nhưng anh cương quyết nên cô ta cũng dành chịu. Chiều ng ta tí mới đc lợi cho mình
Thoáng thấy cô ta biến mất. Anh lao luôn xuống nhà bấm điện thoại. Gọi cầu cứu lũ bạn. Đúng là bạn tốt. 15 phút đã có mặt. Dù là phải nghe chúng nó lải nhải vì tội bắt chúng nó bỏ đá bóng để đến nhìn 1 thằng què thì cũng còn hơn là ở nhà với Loan . Anh sợ nhỡ vân về mà thấy thì ….xong là cái chắc.
Mọi chuyện đã ổn nên vân lại về thành phố. Điều bây giờ cô lo nhất là chân Hưng . Mỗi khi nhìn thấy anh bước từng bước cô xót xa vô cùng. Nếu ko phải là anh có lẽ giờ này cô mới là ng phải ngồi 1 chỗ.
-chào bà chị
-đm. Có gì mà đến tìm tao?
-nóng và khát nc thì đến tìm chị chứ sao?
-gan nhỉ.
-anh ng yêu chị đã khỏe chưa ?
-sao mày biết.
-thì lúc đó bọn em đi qua. Định sang chỗ chị kiếm ăn nhưng thấy chúng nó đánh ng.
-Chị cũng khôn vãi trưởng. Chúng em cũng dùng chiêu của chị. Ko ngờ chúng nó bỏ chạy thật.
-lúc đầu còn định xà vào kiếm ăn nhưng mà nhận ra đấy là chị nên mới hô hào đưa chị đi viện.
-bọn em có đến viện tìm nhưng ko biết chị ở đâu. Thấy chị khỏe thế này bọn em mừng lắm. Nhỡ chị chết thì bọn em đéo đc nhờ.
– Uh. Thảo nào ng ta bảo có mấy đứa ăn mày …
-đm đứa nào dám bảo bọn em là ăn mày
Vân cốc đầu nó
-nói ch với tao phải ăn nói cho hẳn hoi.ăn cắp thì cũng phải có văn hoá
-vâng chị thì lắm văn hoá quá nhể.
-mm. Đừng nghĩ cứu tao là các nấc đc với tao nghe chưa? Dù sao chị cũng cảm ơn chú mày. Ko có chắc anh ý xanh cỏ cmr.
Vân lấy cho chúng nó đồ ăn . Nhìn chúng nó ăn mới nhớ ra
-chị chưa biết tên chúng mày, bao nhiêu tuổi?
-đây là con nở ,em là chốc
Vân cười toáng lên. Bọn này cũng hài hước phết
-em tên thật là Hà . Nhưng hay bị ngứa nên chúng nó gọi là Hà nở . Em 14 rồi
-còn em từ lúc lớn lên đại ca đã gọi em là chốc. Em cũng ko biết bao tuổi . Đại ca em bảo thấy em bị bỏ ở gần bờ sông nên nhặt về.
-đại cả mày bao tuổi
-tầm hơn 30 nhưng anh ý già lắm.
-chúng mày có đc đi học ko?
-em có. -nở nhanh nhẩu- ngày trc mẹ em cũng cho đi học. Đến lớp 4 mẹ em mất. Hết lớp 4 thì nghỉ theo đại ca đi kiếm ăn.
-còn em chả biết chữ
2 đứa có vẻ xúc động khi nhắc đến hoàn cảnh của mình. Vân cũng vậy. Nghĩ ngợi 1 lúc cô quyết định
-được rồi. Về bảo đại ca mày. Tập hợp chúng nó lại. Chiều đến tao sẽ nhờ ng đến dạy chữ cho. Ăn cắp cũng phải có văn hoá. Đứa nào nhỡ thì qua đây phụ quán cho tao. Tao trả công. Nhưng tuyết đối ko đc ăn cắp ở đây. Tao mà biết thì…
Bọn trẻ cảm ơn rối rít. Có lẽ từ lúc nó đc sinh ra ngoài đại ca. Thì chị gái này là ng đầu tiên tốt với chúng nó như thế.
-em làm thế có sợ chúng nó làm ảnh hưởng tới quán ko?
– ko sao. Tin chúng nó 1 lần. Dù sao mình cũng mở thêm quán cơ mà. Có chúng nó vừa làm vừa bảo vệ cũng hay.
Anh cười. – cô ngốc của anh trông thế mà khôn dễ sợ
– đấy là vì nó cứu mình nên em làm thế. Có ơn thì trả ơn.
-ghê nhỉ. Thế nhỡ anh làm gì có lỗi với em . Em sẽ xử lý anh như nào .-xiết tay ôm chặt ng yêu.
-chưa biết. Có lẽ em sẽ giết anh cũng nên-cười cười- ơ. Hay là đợt này ở nhà có gì với Loan rồi. Nghi ngờ đó
-anh ko dám. Anh biết em có công phu bóp cổ ném xuống sông rồi. Anh sợ lắm.
2 ng nhìn nhau cười. Bất giác anh nhớ lại hôm vừa rồi. Tự nhiên thấy thèm quá thể.
-này …anh…sao thế?- Anh đang nhìn vân rất là nham nhở
-anh chỉ…chỉ….thế này thôi.- nói dứt lời là vật ng ta ra. Hôn hôn hít hít.
Tay với môi ko ngừng đi chuyển. Cơ thể này quả thật vô cùng hấp dẫn. Chỉ có 1 chỗ phải để dành còn đâu nhưng chỗ khác là của anh tất. Anh thik thú, anh nghịch ngợm, anh tự do đánh dấu lãnh thổ của mình. Rồi anh vùi đầu vào cố gắng ôm chặt lấy để kìm nén. Cô có lẽ cũng ko thể biết rằng. Anh đang phải dùng xích để nhốt con ngựa hoang trong anh.
Vân đang tự soi mình trong gương. Cô thấy hồi hộp quá . Chỉ là đến nhà dùng cơm với bố mẹ anh thôi mà. Cô chọn đi chọn lại quần áo ko biết nên mặc gì cho phải. Cuối cùng vân chốt hạ quần đen áo trắng cho an toàn.
-ngồi đi cháu. -bố Hưng cởi mở lắm
-vâng.
-ko phải ngại. Bác còn chưa cảm ơn cháu bao nhiêu ngày đến đây giúp thằng Hưng .
-ko có gì ạ.
Cả nhà ăn cơm nói chuyện rất vui vẻ. Riêng Loan thì ko. Đc nghỉ hè mà cô ta cứ ở lì đó ko chịu về.
-cháu đang học gì?
-cháu học kinh tế quốc dân ạ
-cùng trường Loan à? Khoa gì?
-dạ .kinh tế quốc tế ạ.
-khoa đấy lấy nhiều điểm lắm. Chị vân ở trường con ngày trc nổi tiếng lắm bố ạ.-hân em gái Hưng khoe khoe-chốc ăn xong chị giảng hộ em mấy bài nhé. Em giải mãi ko ra
-nhờ anh con ý. Nó ngồi ko. Ko có nhờ chị Loan
-anh giảng hay cáu lắm. Phải từ từ mới hiểu đằng này cứ quát ầm lên. Còn chị Loan bận nấu cơm con ko dám nhờ.
Nói là ko dám nhờ chứ trông cái bản mặt nó đã ghét rồi. Suốt ngày bám theo nịnh mẹ nó. Trông đến hãm.
-chị nhé. Ko có chị bảo anh Hưng đừng quát em là đc.
Quát Uh? Sao đợt giảng cho mình chả thấy quát. Có bài hiểu rồi mà còn cố giảng đi giảng lại . Lúc ấy mình ko kìm thì chắc còn bị mình quát cho thêm.
Vân cười
-Uh. Ăn xong chị giảng cho. Sai phải chịu nhé.
-vâng. Em hâm mộ chị từ lúc chị học ở trường. Chị yên tâm . Em tin chị. Hihi
Em gái Hưng hồn nhiên thật.
– con kém chị 1 tuổi mà nhìn chị chững chạc chưa kìa. Lúc nào cũng như trẻ con.-mẹ Hưng mắng con gái
-bác nghe nói cháu là em gái thằng phong hả.? Thế là cháu của bác Hà An rồi còn gì?-bố Hưng hỏi
-vâng ạ? Bác biết ông cháu ạ
-Uh. Thế nhà cháu có mấy cô chú.
-cả bố cháu là 4 với 1 cô của bà nội 2 là 5
-chú chơi cùng Hà Minh Dũng.
-chú 2 cháu ạ. Bố cháu là Hà Minh Vũ
Mọi ng ngồi chăm chú nghe câu chuyện của 2 ng họ. Cho đến lúc này mẹ Hưng và cả Loan mới biết vân là ng như thế nào. Trông nó ăn mặc đơn giản, có khi còn quê nữa mà thật ko ngờ.
-chú 2 cháu làm công an nên mọi việc xảy ra vừa rồi cháu cũng biết trách nhiệm thuộc về ai-vân quay sang nhìn Loan . Cô ta cố ý lơ đi
Mẹ Hưng có vẻ ưng cô con dâu có quyền thế. Bà ta quan tâm ra mặt hại Loan tức tối vô cùng.
-vân chắc cũng nấu nướng tốt chứ nhỉ? Hôm nào Hưng khỏi 2 bác cháu mình mở tiệc liên hoan
-dạ. Cháu chỉ mấy món cơ bản thôi ạ-vân có chút ngại
– thế những món gì để con chuẩn bị nguyên liệu
-dạ…món nào …luộc…thì cháu đun đc ạ. -vân đỏ mặt
Cả nhà cười ầm lên.
Đến bác sen đứng đó cũng phải bịt miệng cười.
Hưng nhìn cô ng yêu đang đỏ mặt vì ngại. Anh luồn tay qua Đan vào tay cô. Nắm chặt. Cô ng yêu này. Thật thà dễ sợ. Ra mắt mẹ chồng mà dám nói thật là ko biết nấu ăn. Đáng yêu. Đáng yêu quá cơ.
-vân mở quán thế , mà ngày ngày đến chăm thằng Hưng cũng vất vả lắm nhỉ.
-ko sao đâu ạ. Chỉ cần anh ấy khỏe thôi ạ-vân nhìn anh cười Âu yếm
Bố vân cũng để ý thái độ của 2 đứa. Ông hiểu là vân yêu anh thật. Chứ thằng con ông đi đứng ko xong làm sao xứng với cô. Nhiều đứa thấy ng yêu tàn phế có mà chạy đứt dép từ bao giờ.
-2 đứa tính thế nào?
Câu nói này đúng là câu mẹ vân đã nói. Thế thì … mắt Hưng sáng như sao. Đã đc 2 cụ đồng ý rồi thì quất luôn chứ còn gì nữa. Hưng háo hức ra mặt
-thì càng nhanh càng tốt ạ.
-anh nhìn a kìa. Đi lại còn ko xong.
-mẹ yên tâm. Tháng nữa là con đi lại ngon mà.-tươi hết cỡ
Loan ko ngờ là kế hoạch của mình lại tạo cơ hội thuận lợi cho vân. Cô ta nhất định ko chịu thua. Mà đang âm thầm nghĩ cách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!