Tình Về Nơi Anh - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1035


Tình Về Nơi Anh


Phần 3


Thế là vân phai nằm viện. nó bắt đầu lên cơn sốt. toàn thân sưng vù lên và đỏ chót như quả cà chua vậy. nó miên man mấy ngày liền. làm cả nhà lo lắng đứng ngồi không yên.

Còn ở lớp cũng có người ngồi tên đống lửa vậy. lần này thì 4 thằng bị cô giáo cho viết bản kiểm điểm , mời phụ huynh. Nguy nhất vẫn là cường đầu trò. gia đình cường đến lớp gặp trực tiếp cô giáo và ông nội vân.bố mẹ cường nghe tiếng ông lâu rồi hôm nay mới được diện kiến. điều đàu tiên ông nói ra đó là đề nghị nhà trường cho C nghỉ học. thế mới biết ông quyết đoán tới mức nào.

Bố mẹ cường nghe vậy cũng dở khóc dở cười. nghĩ thằng con mình cũng nghịch dại nhưng cũng ngờ đâu con bé bị dị ứng đến thế. Bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao. Nếu cháu có làm sao chắc ông Hà An cũng ko để cho nhà nó yên. Đúng là con dại thì cái mang.

Cường cũng thấy áy náy lắm. nó chấp nhận việc chuyển trường nhưng chỉ xin cho nó vào thăm vân 1 lần. nghe vậy ông nội vân cũng đồng ý. Thế là chiều đó nó nghỉ học thay mặt cả lớp đến thăm vân.

Vân nằm trên giường bệnh, môi nó nhợt nhạt, da nó thâm lại chứ ko đỏ như lúc đầu. có thê nhìn thấy mọi người rồi nhưng vẫn mệt ko ngồi dậy được. thấy mẹ bảo là có bạn vào thăm nó cũng vui lắm. nhưng biết ko phải 4 con yêu nghiệt rồi vì chúng nó đi đâu cũng ồn ào lắm. nhận ra ngay à.

Nó nằm hướng mắt ra cửa, người bước vào là cường. Nhưng hôm nay nó ko nhìn cường bằng ánh mắt như mọi khi mà nó cười. 1 nụ cười yếu ớt. cường thấy nó cười cũng có vẻ lúng túng. Nó ngồi ghé vào giường ngập ngừng ko biết nói gì. 2 mẹ biết ý nên đi ra ngoài. Ngập ngừng 1 lúc cường mới dám lên tiếng. nó hỏi trống không

-mêt ko
-mệt-vân thì thào
-tớ…. xin lỗi. Tớ …..không biết vân bị thế
-ko sao.- vân lại cười nhẹ
-tớ…tớ sắp chuyển trường rồi.
-sao vậy- vân hơi bất ngờ
-do hôm rồi họp phụ huynh, ông nội vân nói với thầy hiệu trưởng

Uh hén nghe cháu gái ốm vậy ông nội phải về chứ. Mà đã gặp ông nội thì đời nó coi như xong rồi. khổ thân . vân nhìn cái mặt tiu nghỉu của nó cũng thấy thương thương. Nó cố trấn an bạn

-cậu ko muốn thì để tớ xin nội cho.
– thôi ko cần đâu bố mẹ tớ cũng bảo thế rồi
2 đứa tự nhiên buồn hẳn. lúc chọc phá nhau thì tưng bừng thế mà giờ này bị chia cách lại thấy có gì buồn buồn. thật ra vân cũng chả giận nó nữa. bà nội dậy nó phải biết tha thứ mà.

Được về nhà nó vui lắm ý. Nó ngồi trên giường con mấy con tiểu yêu đang vắt vẻo quanh nó.
-ko có mi lớp buồn hắn đó. Thiếu 1 cái loa phát thanh-thìn
-hôm rồi tao được 5 toán đó. Chán ghê-ngọc
-dạo này lương thực cạn kiệt buồn mồm chết-hằng

Tâm vẫn ngồi 1 góc tự kỉ. từ lúc đến đây nó chăm sóc vân nhất ko như 3 cái con mồm loe này.

-vắng ta vài hôm mà các đệ nghe ủ rũ quá vậy.
-hứ. nghe nói thằng cứt gà ( biệt danh bọn nó đặt cho C) sắp chuyển trường rồi đấy. chắc học hết tháng thui.-ngọc
-cho đáng cái đời. -thìn
-nhưng mi cũng quá đó. Ai vò cả mấy con sâu dóm đó lên đầu nó- hằng
-ta chỉ cho nó biết cảm giác như nào thôi. May còn chưa giết nó-thìn
-hử. mi ác đọc quá- vân nhìn nó tỏ vẻ ko hài long
-ác cái gì- thìn quát to
-ngứa lắm đó mi ko biết đâu- vân
-lúc đó nó đứng im ko đánh lại con thìn luôn- tâm- chắc nó hối hận đó
-còn binh nó à- thìn tức vẫn nói to
-ủa. sao thế? Hôm nay nóng tính nha- vân nhẹ giọng
-thế sao còn bảo ta ác- đc thế nên vãn gào
Bà nội vân đi vào mang hoa quả bánh trái cho tụi nó.
-mấy đứa cứ gặp nhau là cãi nhau nhỉ? Hôm nay ông nội có nhà đấy
– dạ. tụi con sẽ văn nhỏ volume ạ- hằng hớn hở
-cái loại mi chỉ chết vì ăn- mấy đứa đập nó

Cả lũ cắm đầu ăn. Đến nhà vân đồ ăn rất nhiều. thảo nào từ truoc nó toan mang đi chia cho ban bè.
-các đệ này, ta định….định…xin nội tha cho thằng cường
-mi điên hả. cho nó cút đi cho khuất mắt- thìn
-ta nghĩ phạt nó chầu chè hay mua gì đó tạ lỗi vơi cả lớp là được đâu cần đuổi nó- hằng lại bị đánh vao đầu vì tội ham ăn
-ta cũng thấy thương thương vậy- ngọc
-mi thik nó à- thìn nhìn ngọc
-điên
-hôm nó đến thăm ta cũng thấy nó buồn. dù sao cũng ko ghét nó làm gì. Nó cũng bị viết kiểm điểm . bị bôi bọ lẹt lên đầu rồi .
-ta sợ ông mi lắm. ko biết có đc ko?
Tất cả nhìn nhau thở dài.

Tối đó có người ôm quyển sách đi ra đi vào. Thật khó khan khi phải nói ra điều này. Có khi còn bị nội mắng chho te tua nữa. hít hít…lấy cam đảm…hít hít….mình là quỳnh vân mà. Cố lên. Nó lẩm bẩm. rồi ra cửa phòng ngó nội.
Thấy nội đang ngồi uống trà ngoài hiên nó lại giở trò bám bíu.
-nội- níu cổ
-sao con?
-con có việc xin nội giúp-tay bóp bóp vai
-việc gì con- mắt đang nhìn cuốn sách của vân
-con….con…con xin nội đừng để cường chuyển trường. thật ra….thật ra… cũng là con có lỗi vơi bạn ý trước.
-thằng bé đấy nghịch dại lắm.
-thôi mà nội. con biết nội thươg người, nội đẹp trai( hơn 60 rồi cũng khen đẹp trai á) nội vì con đi mà ko các bạn trong lớp sợ ko dám chơi với con bây giờ- khuôn mắt ngây thơ vãi. Nũng nịu nũng nịu

Nội vẫn im lặng đọc sách
-đi mà nội……..nội……..
-ko được.
-nội ko thương con nhá. Vậy con ko dám đi học. ko dám gặp bạn bè đâu. – mắt dưng dưng
Ông đang nhìn nó. Kết quả của bà đây hả bà Quỳnh. Phiên bản 2 của bà đấy. sao mà yêu thế. Giống hệt bà ngày xưa.
-thôi được. ta sẽ nói với thầy hiệu trưởng. nhưng chỉ lần này thôi nhe.
-yeeeee. Nội muôn năm. Đa tạ thái thượng hoàng.

thật ra nó cũng k muốn làm to chuyện. cũng thấy buồn khi lớp vắng thằng cường. bà nội nó bảo nên tha thứ cho người khác nếu như họ thực sự ân hận. chỉ có thế mình mới làm điều tốt mới trở nên vui vẻ. và mang lại hạnh phúc cho nhiều người.
cảm ơn bà nội Quỳnh.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN