Tình Về Nơi Anh - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
920


Tình Về Nơi Anh


Phần 5


Vẫn là những buổi chiều lang thang trên còn đường về nhà. Bên anh là cô bé ngây thơ và biết nghe lời.
-chào nội con đi học về.
-rửa tay rồi qua nấu cơm cho bà nội nhé- ông nội đang đọc sách
-ơ….nhăn nhó
-giờ con học nấu cơm đi. Lớn hơn bà nội rồi kìa. Sau này đi lấy chồng còn biết đường ăn nói
-con còn nhỏ mà tính chi ch lấy chồng
Ghé sát nội và níu vai. Chuẩn bị tung chiêu
-con toàn bị cắt vào tay. Đau lắm ý.- giơ ngón tay có vết sẹo
-con gái phải biết nội trợ . chứ ko chỉ biết mỗi càm đao mà khua múa đâu. Nói là giỏi. kiếm thằng nào cho nó trị
– con ở nhà với nội. ko đi đâu hết
-thôi con ạ. Đi học thì phá như ranh. Về nhà thì suốt ngày xem ti vi với đọc truyện. nhà nội ko chứa nổi con đâu. Mẹ con đang kêu nội chiều con quá đấy. bây giờ phải rèn. Đứng lên ngay- nội quát

Có tí tủi thân. Nó lặng lẽ xuông bếp . với tay lấy cái tạp zề. đeo lên cổ. hic. Hôm nay mình sẽ thành cô tấm vậy. đừng tưởng vân đây ko biết nấu ăn. Cao thủ võ lâm mà lại chịu thua mấy cái nồi niêu xoong chảo này ư.

Nhưng thật tình thì mỗi lần xuống bếp là một lần bị thương. Hết đứt tay lại đến bắn mỡ. ui trời. mọi thứ cứ rối tung lên chứ ko đơn giản như việc tiếp chiêu mấy thằng đệ. Cho dù chúng nó có đông hơn nhưng chi 5-10 cước là hạ gục rồi. còn đây mấy con gà mấy con vịt này cứng đâù thật đấy.- hazzz- thở dài ngao ngán. Giá như nội cũng dễ tính như bà nội, phong và sơn. Cái gì luộc cug khen ngon. Mà có muốn chê thì bị lườm rồi cũng chả dám nói.

Hôm nay mẹ đưa nó lên Hạ Nội chơi với Anh phong. Tan học anh đi đá bóng. Đá bóng xong kéo bạn bè về nhà ăn uống. Anh Phong nó rất hiền. Nhưng từ khi lên đây nghe có vẻ cũng chơi bời ra phết . Mọi người cứ ăn uống cười nói. Nó ăn rất nhanh rồi chửi vào trong phòng xem truyện.
-em gái phong đấy à? -nó nghe ai đó hỏi
-bụ bẫm nhỉ. Chả bù cho ông- mấy anh cười.
-nó là con mà truyện đấy . Nghiện nặng.- Phong quảng cáo
-thế hả. Em ơi. Có đọc truyện ko? Anh nhiều lắm hôm nào anh cho mượn.
Mấy anh lại cười ồ lên. Vân quay lại nhìn . Tên vừa nói có nụ cười rất cợt nhả. Cô chả thèm trả lời
-đố mày làm nó mở mồm đc.
-ít nói thế à?
-nó ko thik ng lạ
Xinh thế kiêu là phải thôi. Hắn cười.

5 đứa đang đạp xe đi chơi thì có cái gì đó- bộp- vút qua qua mặt rất nhanh sau đó là – bốp-
-aaaaaaaaaa. – tiếng la thất thanh cùng tiếng ngã nhào. 3 cái xe đạp chỏng trơ. 5 đứa con gái đè lên nhau. Choáng váng chưa kịp định thần. đã có tiếng gào

-mẹ kiếp . mày tránh cứt chó hay sao kiểu gì thế- thìn nó thế đấy tính khí bốc lửa
Bốp- sau tiếng gào nó ôm đầu. 5 đứa nó đang bị tấn công. Cái vật rơi xuống đất là quả ổi non.

Vân nhặt vật chứng lên. Óc phân tích rất nhanh. tay đội mũ lên đầu để tranh bị đau.Nó quan sát. Mím môi chặt chạy thật nhanh về hướng nó phán đoán. có động nên bọn kia chạy hết. bỏ lại thằng toàn nhách, người nó bé tí, yếu ớt nhưng đc cái học khá nên vân rất nể nó

-đứa nào- nó cầm cổ áo thắng bé trợn mắt.
-em ko…ko…ném….chúng..nó…nó…- nhìn bộ dạng nó sợ vãi cả tè ý chứ. Ko chết trong tay đại ca thì cũng nhừ xương. Mặt mũi tái mét
-khai- nhấc cổ nó lên
-đại ca ….em …chúng nó giết em…
-thế thì mày chết luôn tại đây đi. – vân giơ nắm đấm lên cao
-em.. khai…- thôi thì bị chúng nó đánh chửi còn vui vẻ . chứ nội công của bà chị thâm hậu lắm. chỉ vài cước là đời nó tàn cmr

Nghe xong bà chị chẳng có tí gì là tức tối cả. đã thế còn xoa đầu thằng em cười cười khen nó ngoan, nó thật thà chị thương nên chị tha. Tay chị đút túi quần đi thong thả ra dắt xe.

Thấy vân xuất hiện 4 con yêu tinh tranh nhau hỏi.
-đứa nào…đứa nào dám- thìn bốc khói
-mày nói ngay đi. Để ta còn cho chúng nó 1 trận- hằng cũng ko kém
-ta đau…
-rơi hết sách ra rồi
Nghe chúng nó nói vân cũng chỉ cười cười. 4 đứa kia nhìn nó càng tức
-con sâu béo kia hôm nay dở như thị nở thế-
-Về thôi. Về nhà ta rồi ta sẽ nói với các đệ- nó vẫn tủm tỉm
Định chơi với bà ư? Chúng mày tuổi gì hả.

Mấy hôm sau vào 1 buổi chiều được nghỉ học sớm. có 4 thằng bạn thân rủ nhau đi hái xoài chơi. Cây xoài gần nhà ông tư chánh nhiều quả lắm ý. Quả lại ngon nữa. mà ông tư chánh này ghê lắm cứ thấy chúng nó là chửi và đuổi. nghe nói hôm nay ông ý đi lên hà nội. nhà chả có ai. nên chúng nó sẽ vào càn quét cho hả dạ.

Trước khi trèo lên cây cũng kịp đạp đổ mấy , bẻ ít cành. sau đó Cả bọn trèo lên cây vui vẻ vừa ăn vừa ném nhau.
-công nhận xoài nhà ông già này xanh mà ngọt nhỉ.
-này lấy về ít cho mấy đứa con gái. Ko có nó éo cho quay bài đâu
-ăn đi đã chưa chi đã tính
-đm cái lão này trông thấy chỉ muốn đấm, hôm nay mói có dịp trả thù ,vặt mẹ hết đi.

Đang vui vẻ thì nghe thấy có tiếng cạch cạch rất lạ. lần đầu ko để ý. Lần sau thì to hơn. Lần sau nữa thì gần như rung cả cây. 4 thằng dồn sự chú ý xuống gốc cây. Miếng xoài vừa cắn rơi khỏi mồm 1 cách vô thức. bộ não có lẽ chỉ còn nói đc câu –chết mẹ rồi

Dưới gốc cây ngoài ông tư chánh còn có 3 thằng thanh niên cầm đòn gánh. Mắt ông ta nhìn lên đầy tức giận. 4 người ở dưới nhìn lên cây. 4 thằng ở trên ko dám xuống. có ai đó khoanh tay đứng cổng vui vẻ cười.

-mi giỏi quá. Chúng ta chả cần bẩn tay.- thìn hả dạ
-mà mấy thằng này cũng ngu cơ. Bị bán đứng còn ko biết.
-này ông ý mà đánh nó bằng cái đòn gánh đó thì nó chết mất- tâm thương thương
-tao thấy sợ sợ ý, hay mình xin cho nó-ngọc
Nó bị ấn đầu
-thế mới trị được nó. Mày đau bao lần chưa chừa à
-mày mê nó thế à con kia.
-thì chúng mày bị thế tao sẽ nhảy ra binh luôn ý chứ

Nó thấy 4 con này sắp thành chợ đành lên tiếng.

-thôi đi mấy đệ, về nhà ta thôi. Việc ở đây để ông chánh lo.
Rồi cười và quay đi. Mấy thằng đấy chả biết là nó đã mua chuộc thằng toàn nhách. Việc ông chánh đi hà nội cũng là do nó bầy ra. Ông chánh là người làm nhà nó nói 1 câu được ngay. Và giờ thì chúc mấy đứa vui vẻ nhé.

Mấy hôm sau mới thấy chúng nó đi học mà mặt bí xị ra. Nó ngồi 1 góc cuối lớp cười thầm

Hình như càng lớn vân càng ít nói hơn. 5 đứa nó 5 tính cách khác nhau
Thìn nóng tính đến bốc lửa. nó ko thể kiểm soát nổi bản thân mà sẽ bộc phát cảm xúc ngay. Nhưng nó rất dễ tha thứ. Nhanh quên
Ngọc đẹp. dịu dàng. Điệu nữa. cũng ko phải quá hiền khi có người động vào nó thì sẽ biết
Hằng cũng nóng tính. Nhưng nó sẽ suy nghĩ sau đó mới hành động.
Tâm thì hiền. thật sự quá hiền. nó đúng là phiên bản cô tấm của thế kỉ 20. Biết quan tâm người khác
Còn vân có lẽ là tong hợp của cả 4. Nó ít nói và ít ai hiểu nó đang nghĩ gì. Nó đẹp. biết quan tâm. Biết suy nghũ cho người khác. Và hơn hẳn 4 đứa kia ở điểm nó thông minh.

Đang dòng suy nghĩ anh chợt giật mình. Có đôi bàn tay bit mắt a. vẫn mùi hương đó mùi mộc lan. Anh cười. gỡ tay nó ra.
-hôm nay ko học bài à.
-học ko vào.- nó ngồi cạnh anh nhìn ra cánh đồng. lâu lắm mới ra đây. Lúc qua có chào mẹ anh. Mẹ anh bảo anh ở ngoài này.

Nhà anh nghèo. Ngôi nhà ngói cũ trong nhà có 2 cái giường và 1 bộ ghế cũ của ông nội cho. Ít ra cũng có chỗ che mưa che nắng. mẹ anh yêú. Ko làm được nhiều chỉ ở nhà quanh quẩn cơm nước trồng rau . mọi chuyện dồn cả lên vai anh.

Nhà anh cuối xóm. Ngay cánh đồng nên nhiều đom đóm lắm. ngay lúc này nó thấy 1 đàn đom đóm lấp lánh nó cười. lấy tay đỡ con đom đóm ấy trong long bàn tay. Một nụ cười chum chím tạo cho người bên cạnh cảm giác ấm áp. Có người thu toàn bộ biểu cảm của nó vào mắt, trái tim, …sao nó lại đập mạnh đến vậy. đôi mắt ấy phản phất ánh đèn. Tuy mơ ảo nhưng nó đẹp. anh ngây người.

Có ai đó đang vui tự nhiên bắt gặp ánh mắt ấy lại thẹn thùng. Khuôn mặt tự nhiên nóng nóng. Dạo này khi gần anh nó cứ thấy anh nhìn nó lạ lắm. chẳng giống anh trước kia tí nào.

-anh sao thế..- nó phá tan ko khí
-à. Ko sao. Bé hôm nay mang gì sang vậy.
-em mang ít quần áo. Anh phong mua trên hà nội nhưng anh ấy ko mặc vừa- nó nói dối là nó nhờ anh phong mua- còn quần áo của bác gái thì bà nội cho. Bà nội gửi tiền cho anh, với 1 ít cá khô.
– sao chiều bà ko đưa anh luôn. – nó quay lại lườm tỏ vẻ ko hài long
– thế vậy thì em về- nó giận
– ơ. Sao thế. Giận à.- anh níu tay nó ngồi xuống
Ko sai. Bà có định đưa nhưng nó chặn lại. bởi vì chỗ tiền bà đưa chỉ bằng 1 nửa chỗ nó đưa thôi. Cá cũng chỉ bằng 1 nửa thôi. Quần áo cũng là nó bỏ tiền mua.

Mẹ anh càng ngày càng tốn tiền mua thuốc. hôm qua nhà thấy bà ăn cơm mỗi rau với muối . quần áo bà vá nhiều. chắc tiền mua xà phòng còn chẳng có. Còn nó ăn sung mặc sướng. bố cho nó tiền bằng lương anh làm cả tháng. Hết tiền thì xin ông xin bà, xin bố mẹ, xin các chú- chẳng lo. Còn anh….

Tự nhiên nó rơi nước mắt. vân rất ít khi khóc. Kể cả khi tập võ chúng nó đánh đến tím tay chân cũng ko hề gì. Nhưng khi nhìn thấy cảnh ấy nó đã khóc suốt đêm.

Nó khóc trong vô thức. lúc đầu chỉ là những giọt nước mắt long lanh. Nhưng khi anh lấy tay lau những giọt nước mắt ấy thì nó như vỡ òa. Nó gục đầu vào vai anh khóc như hồi nó trẻ con. Nhưng ngày đó anh cho nó ngồi long dỗ dành còn giờ thì đưa bờ vai cho nó dựa. và cứ thế nó để mọi thứ trôi theo cảm xúc.

Nó không hiểu. Ko hiểu cảm xúc này là gì. Chết tiệt thật tai sao nước mắt lại ko thể ngừng rơi. Tại sao nó muốn ở mãi trong vòng tay anh thế này. Ông nội muốn nó học cấp 3 trên hà nội và sống luôn trên ấy. Hà nội đẹp, vui thì vui thật, nhưng nơi đó ko có anh. Vì thế nó ko muốn.

Anh bây giờ cũng là thanh niên rồi. có hôm nó còn thấy anh kể chuyện đi tìm hiểu cùng ai đó. Lúc ấy nó đã giận anh lắm. nhưng anh nói anh chỉ là chân gỗ thôi. Chân gỗ là gì chả hiểu. anh còn nói là khi nào chờ nó lớn hơn chút nữa anh sẽ nói cho nó hiểu. còn giờ đừng lo anh chỉ muốn chơi vơi mình nó thôi. Nó tin ngay. Thật thà dễ sợ

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN