Tình Về Nơi Anh - Phần 69
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
558


Tình Về Nơi Anh


Phần 69


GIÚP ANH TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI

bài hát này diễn tả đúng cảm xúc của anh ngay lúc này. dường như nỗi đau trở nên vô hạn

Hôm qua anh mơ hay… Tất cả là sự thật…
Sao môi anh run… Và nước mắt vẫn tuôn,
Mắt anh đẫm lệ, hy vọng em sẽ về…
Cầu mong mọi thứ sẽ tốt hơn chứ.. Đừng tệ thêm đi.

giọng hát này thật rõ ràng. âm điệu nghe u buồn quá. trái tim dường như lạc mất nhịp rồi. những cô gái trong đây đều nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết

Em tay trong tay trao nụ hôn ấy giữa ban ngày.
Xem ra anh chẳng còn là gì của em
Mắt anh nhắm lại.. không thể thêm nhẫn nại,
Mặc dù cho em là người con gái anh yêu rất nhiều

Cảm xúc của anh dồn hết vào bài hát này. Nếu cô ấy có ở đây anh liệu rằng cô ấy có hiểu thấu cho lòng anh.? Trái tim anh tan nát mất rồi em biết không?

Thôi em đi đi không cần phải nói ra làm gì,
Buông tay anh ra đừng như thê nữa mà
Mắt anh nhắm lại.. không thể thêm nhẫn nại,
Mặc dù cho em là người con gái anh yêu rất nhiều…

Yêu một người. Nhớ thương đến một người . vậy mà ko được đáp lại. Trước đây anh đã yêu đơn phương cô ấy 2 năm trời. Và giờ này có lẽ anh sẽ lại yêu đơn phương cô ấy suốt quãng đời còn lại. liệu cô ấy có biết hay ko?

Chẳng hiểu vì gì mà anh vượt khốn khó để yêu em,
Bỏ qua tất cả để em có hạnh phúc êm đềm
Phải bỏ ngoài tai lời nói chẳng thích nghe về em như thế…
Vậy mà cách đây một ngày chính mắt anh thấy mọi thứ đổi thay
Chấp nhận thôi. em có lẽ sẽ ko bao giờ biết anh luôn dõi theo em phải ko? Nhưng thà thấy cô ấy ở ngay đây. Đc nhìn cô ấy cười mỗi ngày và hạnh phúc bên Tuấn ít ra còn sung sướng hơn khi phải tử biệt sinh ly. Anh đã hứa với cô ấy dù thế nào vẫn phải sống tốt. Anh sẽ sống tốt. Vợ ơi !!!!!

“Một lòng một dạ để yêu ai đó quá khó phải không?”
Hãy trả lời câu hỏi của anh một cách thật lòng…
Ngoài người mà em luôn nói là mãi yêu..còn một người nữa…
Người đó đã biết hay chưa đã biết bên em đã có anh chưa?

Hưng hát hay. Công nhận giọng hát của anh đầy cảm xúc. Mọi ng im lặng nghe từng lời hát của anh. Anh cũng thật đa tài.

Dương đứng dưới nhưng khi nghe giọng hát này cô ko thể ngồi yên đc nữa. Cô bước ra khỏi bóng tối đó. Bước lên gần sân khấu.
Hưng đã nhìn thấy cô. Anh rất ngỡ ngàng. Dương khóc. một phần vì bài hát quá xúc động. và vì cô nhớ ra là đã nghe anh hát nhiều lần rồi. Cô nhớ cái góc quán quen này. Cô nhớ là cô đã ngồi đó rất nhiều lần. Chỉ có điều. Ko biết mối quan hệ là gì. Cô ko thể nào nhớ nổi.
Hưng quay đi về phía bàn của mình. Anh nắm tay cô gái lúc nãy kéo đi. Dương nhanh chân chặn trc mặt họ. Cô đứng trc mặt anh. Anh có vẻ rất bối rối.
-này…. cô em…..- tiếng nói lạnh lảnh Vâng lên bên tai, cô gái đó nhìn cô trân trân, mắt to như 2 hòn bi. Trợn lên. Dương quay sang nhìn cô gái đó. Miệng ấp úng cố mở lời
-….Nhung …
hình như cô gọi trúng tên rồi. Miệng nó há hốc ra. Ko nói nổi lời nào nữa. Còn Hưng thì buông tay cô gái kia. Mọi ng trong bàn ấy xúm lại nhìn cô. Hưng đứng giữa thì nc mắt đã chảy. đối diện với cô anh chỉ muốn ôm lấy cô thật chặt vào lòng. vậy mà….
Cũng ko ai nói một lời nào.
-mọi ng quen tôi …có đúng ko? -Dương nói rất nhẹ
Nhug nhảy ra chắn trc mặt Hưng nó cố nhìn cho rõ. Giọng nói này thì đúng. Đúng là có quen rồi. Đm nhưng khuôn mặt thì ko quá giống. Cũng có nhiều nét là của bạn cô.
-này em, em ở đâu đến đây đấy?
-vợ chủ quán đó-Tú lạnh chanh
-đm. Em có hỏi Tú đâu mà xía vào.
-tôi nhớ tên cậu. Cậu tên Nhung.
-đúng.
Hưng gạt Nhug ra
-Dương. Ở đây ko ai quen cô đâu. Cô là ng Tây thì chúng tôi làm sao mà quen đc
Từng câu nói lạnh lùng của anh khiến cô đau lòng. Nc mắt cô rơi xuống. Tất cả mọi ng chưa hiểu họ nói với nhau như thế là như thế nào. Hưng kéo cô gái kia đi rất nhanh. Nhưng Dương ko chịu thua. Cô đuổi theo ra đến bên ngoài . Cô giật tay anh lại
-em nhớ ra rồi. Rõ ràng em đã thấy anh hát như vậy. Rõ ràng em đã thấy anh trong căn phòng đó. Rõ ràng chúng ta đã ngủ với nhau ở đó. Tại sao? Tại sao anh ko nói là có quen em
Hưng giật tay. Anh nói rất nhanh
-thế thì tôi nói cho cô biết. Tôi đã ngủ với cả trăm người như cô rồi. Cô hiểu chưa?
Hưng bỏ đi. Còn Dương đứng lại đó khóc. Tại sao cô ko nhớ đc hết. Tại sao mọi thứ cứ hôn độn trong đầu. Có 1 đôi tay nắm lấy vai cô. Cô quay lại. Là người đàn ông bạn Hưng và những ng còn lại. họ nhìn cô bằng ánh mắt xót xa.
-em ở đâu?
-em về khách sạn.
Anh đưa ra cái card
-mai đến đây nhé. Anh khám lại cho. Nhớ đc 1 chút rồi dần dần sẽ nhớ lại đc hết.
Bất giác anh xoa đầu cô. Mái tóc 4 màu này hình như chỉ có Hưng và ng đàn ông này xoa lên. Cô cảm thấy quen lắm. Nhưng họ ko nói nhiều mà kéo nhau đi luôn.
Dương thẫn thờ. Cô ko biết mình phải làm sao với cái mớ hỗn độn trong đầu nữa.

-mày có nhất thiết phải nói với em tao câu đó ko?
-cô ấy ko nên đến gần tao nữa.
-vậy nếu nó nhớ ra thì mày sẽ giải quyết thế nào.?
-ko biết nữa. Tao sẽ đi thật xa. Ko bao giờ về nữa.
-Tao chỉ sợ nó nhớ ra mình đã giết nhiều ng. Có lẽ nó sẽ ko chịu nổi.
-tao xin lỗi. Đáng ra tao ko nên tìm cô ấy
-nếu tao biết nó còn sống. Tao chắc chắn cũng sẽ đi tìm. Và nếu nó nhớ lại. Chắc chắn nó sẽ quay về
– có nhớ đc ko?
-đang có biểu hiện hồi phục. Nó nhớ đc mày rồi còn gì. Ngủ với nhau lắm vào ko nhớ nổi gì. Chỉ nhớ đc lúc ngủ với nhau. Thua bọn mày
Cả 2 cùng bật cười. Nhưng rồi lại triền miên vào 2 suy nghĩ khác nhau.
-ngày mai….tao nói nó ngày mai đến viện. Tao sẽ khám tổng thể lại cho nó.
– cô ấy bây giờ hiền lành . tao sợ cô ấy nhớ lại. Cô ấy lại quay về con đường ấy. Có cách nào ko?
-ko. Trí nhớ nằm trong não. Nếu nó có thể ,cấm cũng ko đc đâu. Cứ để nó nhớ lại. Mình sẽ tác động dần dần. Với lại thông tin chị cả chết cả Giang hồ đều biết rồi, cho nên đừng quá lo.
Hưng thở dài. Anh ko lo sao được. Sự an toàn của vợ là trên hết. Nhưng nếu vợ anh nhớ lại anh phải làm sao đây? Chạy trốn hay quay về tìm. Và còn một điều vợ anh bây giờ là vợ Tuấn . Người bên cạnh vợ anh bây giờ là Tuấn. Liệu hắn có giở trò gì hay ko?

Dương tìm đến địa chỉ trên card . Phong đang chờ cô. Cô theo phong làm tất cả các xét nghiệm. Cần thiết
-em ngồi đi. Chất lượng khám của Việt ko bằng Anh đc. Phải ko?
Cô cười.
-mọi thứ đều ổn. Phần não tổn thương đã hồi phục rồi. Em sẽ nhớ lại đc. Nhưng cần thời gian. Đừng cố nhớ sẽ đau đầu.
Dương nhìn anh chăm chăm
-em quen anh phải ko?
Phong cười-Uh -trả lời rất điềm đạm
-chúng ta có quan hệ gì ?
-em tự nhớ đi
-em và Hưng có quan hệ gì? Rất thân phải ko?
-em phải tự nhớ chứ. Anh nói em có hiểu gì đâu.
Dương mơ hồ. Cô nói chuyện với anh rất lâu. Quả thật thấy phong rất quen mà ko nhớ nổi.
Cô ra về . Vừa ngồi lên taxi.
-chú. Cháu muốn đi đến chỗ này.
Cô chỉ địa chỉ. Chú taxi này chở cô mấy ngày hôm nay. Cô ko muốn đi xe ng khác. Đường Hà nội về chiều tắc kinh khủng khiếp. Dòng xe đi lộn xộn. Mùi xăng xe nồng lên vì nóng. Chú lái xe vui tính thêm vào một câu cho đợi sốt ruột
-tắc đường là chuyện bình thường. Đến Hà Nội là ko vội được đâu.
Cô cười
-cháu cũng ko vội. Nốt hôm nay. Mai cháu về rồi. Hôm nào cháu sang ngất định sẽ gọi chú chở. Hà nội ko cần vội mà
Cả 2 người cùng cười. Cuối cùng sau cả tiếng đồng hồ chen lấn xô đẩy cô mới đến đc thành Hưng . Thật ra nó chỉ cách chỗ tắc đường có 5 cây số. Hà Nội là vậy. Dù trc mặt rồi cũng đứng đó mà nhìn thôi.
Cô bước vào trong. Cuốn sổ ghi tên Thành Hưng. Mà Thành Hưng bao nhiêu phòng. Biết phòng nào có cái khoá này. Số 44. Vận động bộ não đi nào Cô gái. ừ hữ. Nếu cô quen Hưng chắc chắn là ở phòng Hưng . Vậy phòng Hưng ở đâu. Hắn giữ chức vụ gì còn ko biết. Cô đi qua đi lại. Nhưng rồi rất tiếc cái trí nhớ về đường của cô tồi lắm mà. Lạc mất rồi. May mà đến giờ tan làm rồi. Ko có thì bị cười cho chết. Loanh quanh mãi mới thấy chị tạp vụ. Dương vui như bắt đc vàng
-chị ơi. Cho em hỏi.
Chị ngơ ngác.
-sao em?
-em muốn hỏi phòng của anh Hưng . Phan thành Hưng
-em là gì của anh Hưng ?-chị bất ngờ
-em Đến nhận việc. Nhưng em chưa biết phòng nên hỏi trc. Mai đến khỏi phải tìm chị ạ. Đến muộn thì sếp chê đấy.
-thế à. Phòng giám đốc trên tầng 9. Ra khỏi thang máy rẽ phải. Có biển đấy. Khoá rồi.
– vâng. Em cảm ơn
Dương cười. Cô nói dối thật ngay ngô. Thế mà chị cũng tin
Dương đi theo lời chị dặn. Đến cửa phòng cô hồi hộp. Cánh cửa này ko biết có mang số 44 thật ko? Nếu là thật…. Thì cô và hắn ta chắc chắn có mối quan hệ rất thân thiết. Thế thì tại sao ngay từ bạn đầu hắn ko nhận cô. Ý của hắn là gì?
Chần chừ. Nhìn trc nhìn sau Dương mới tra khoá. Tách….Tiếng khoá nhảy. ..Cửa mở đc rồi
Dương bước nhanh vào bên trong và khoá trái lại. Cô ko muốn bị kết tội đột nhập. Sẽ phạt rất nặng ( đây là Việt nam ko phải Anh đâu cô ạ)
Căn phòng rộng. Trên ghế treo chiếc áo vest. Mùi phòng rất thơm. Thơm mùi mộc lan. Cô thấy nó rất quen. Khám phá đi chứ cô gái tò mò . Hình như có còn 1 cái cửa nữa. Cô bước sâu vào trong. Đúng có cái cửa. Tại sao cô lại biết nhỉ. Cái cửa này thì ko khoá. Cô đẩy vào. Trời…tấm ảnh. Chiếm trọn nửa già bức tường. Cô gái đang cười rất đẹp. Nhìn quen lắm. Chú rể đúng là Hưng rồi. Bần thần một lúc. Rõ ràng rất quen. Có hình ảnh chạy qua đầu cô.
-anh muốn chỉnh thì nói thôi. Đâu cần chạm vào vợ tôi như vậy.
-em là cô dâu đẹp nhất trần đời
– nếu như bị lạc thì phải đứng im và ko được khóc, nhất định anh sẽ tìm được em.
Đúng là ng đàn ông này đã nói với cô câu đó. Đúng rồi
Dương cô nhớ nên đầu cô rất đau. Cô nằm xuống giường ôm đầu. Và ngủ biến mất từ lúc nào ko biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN