TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA


Chương 1


Công việc bận bịu suốt buổi sáng, trước giờ nghỉ trưa lại có thêm một cuộc họp đột xuất với trưởng phòng hạn mục thu mua công ty Hồng Bình. Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng, nên vừa kết thúc cuộc họp, Hà Khanh Hi bắt taxi đi thẳng đến hôn lễ của bạn thân Điềm Hân Nhã.
Phòng chờ của tân nương, ồn ào này vừa qua lại đến náo nhiệt khác, không dứt tiếng cười đùa, cùng lời chúc hạnh phúc. Điềm Hân Nhã trong bộ váy trắng được đặt may riêng, tôn trọn hết ưu điểm cơ thể trông cô không khác nào một minh tinh xinh đẹp. Gương mặt cũng được trang điểm kĩ càng, rực rỡ tỏa sáng. Một nhóm người rời đi, lại có tiếng gõ cửa truyền tới, “Mời vào!” Điềm Hân Nhã lên tiếng.
Hà Khanh Hi mở cửa bước vào trong, nhìn ngó xung quanh một lượt, nhưng thu hút ánh nhìn của cô nhất vẫn là dáng vẻ xinh đẹp của Điềm Hân Nhã. “Mình đến rồi đây!”, cô nhìn Điềm Hân Nhã, miệng nở nụ cười thật tươi.
Nhìn thấy người bạn thân của mình, Điềm Hân Nhã không che giấu được sự vui sướng, đến đôi mắt của cô cũng hiện lên ý cười. Nếu không phải vì bộ váy áo tân nương đang mặc khiến cô đi đứng bất tiện, có khi cô sẽ chạy đến ôm lấy Hà Khanh Hi nữa. Mặc dù biểu hiện này diễn đạt có chút khoa trương, nhưng vì hai người là bạn của nhau từ khi học đại học đến nay cũng gần mười năm. Sau khi đi làm ở chỗ làm hiện tại, Hà Khanh Hi bận rộn hơn hẳn, hai người cũng rất ít khi có dịp hẹn nhau. Điềm Hân Nhã còn tưởng, Hà Khanh Hi sẽ không thể thể sắp xếp được thời gian kịp đến tham dự hôn lễ của mình.
Nên khi nhìn thấy Hà Khanh Hi đầy cửa bước vào, Điềm Hân Nhã thật sự rất cảm kích sự chân thành của Hà Khanh Hi đối với mình. “Cậu đến thật sao, mình không tin được là cậu có thể đến tham dự hôn lễ của mình nữa đó!?”. Vui mừng đến mức, Điềm Hân Nhã quên mất hình tượng tân nương của bản thân, vung vẩy tay chân.
“Mình làm sao có thể không đến được, hôn lễ của cậu đương nhiên phải đến chúc phúc rồi!”, Hà Khanh Hi vừa nói vừa sải từng bước dài đi về phía Điềm Hân Nhã.
Đứng ở bên cạnh nhìn thấy, cô dâu của mình còn vui vẻ hơn cả lúc được cầu hôn, trong lòng của Từ Gia Tinh có chút ghen tị. Nhưng cũng không thể làm gì, đúng là từ lúc anh gặp và bắt đầu yêu đương với Điềm Hân Nhã, chỉ có cơ hội gặp được Hà Khanh Hi không quá ba lần. Nên khi chứng kiến cảnh như tình nhân lìa xa lâu ngày lại trùng phùng của vợ và cô bạn thân, anh cũng rất vui mừng.
Đưa tay kéo Hà Khanh Hi ngồi xuống bên cạnh mình, hai mắt vì cười mà híp lại. “Mình thật sự nhớ cậu muốn chết!”, nói rồi Điềm Hân Nhã giang tay ôm lấy cô bạn thân của mình, bất chấp ánh nhìn có hơi ghen tị của Từ Gia Tinh.
Vòng tay ôm Điềm Hân Nhã, vuốt vuốt mấy cái “mình cũng rất nhớ cậu!”.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Điềm Hân Nhã, Hà Khanh Hi có hơi chạnh lòng, dù sao bạn bè của cô cũng kẻ kết hôn, người bế con nhỏ, chỉ có cô vẫn còn chưa đâu vào đâu chuyện hôn nhân. Nhưng cô vốn là người mê công việc, cũng không gấp gáp những chuyện này, nên mọi thứ cứ gọi là tùy duyên. Nói thì nói vậy, thực chất là cô đang chờ điều bất ngờ đến từ ai kia của mình.
Cứ chốc chốc Hà Khanh Hi lại chúc phúc cho đôi tân lang tân nương một lần, đến mức, tự mình khách sáo nói “chúc hai người hạnh phúc”, “bách niên hảo hợp”, “đầu bạc răng long”… mấy lần cũng không đếm ra được nữa.
Có thể hiểu được vấn đề này, quãng thời gian hai người gặp nhau không duy trì được như lúc trước vì vậy mà giữa hai người bạn thân thiết có chút khách sáo cũng là điều dễ hiểu, Điềm Hân Nhã cũng không có ý kiến, chỉ ngồi cười, hỏi han đến công việc và cuộc sống gần đây của Hà Khanh Hi mà thôi.
Tất nhiên, cuộc sống của Hà Khanh Hi ngoài công việc và mối tình “yêu xa” của cô thì cũng không còn gì khác. Phần lớn thời gian cô đều dành cho công việc, yêu đương thì cũng không phải dạng một ngày cần nhắn tin gọi điện, thông báo hành tung xuyên suốt. Người ngoài nhìn vô chỉ có thể đánh giá rằng, yêu đương cũng bằng không. Nhưng Hà Khanh Hi là người trong cuộc, cô thấy ổn thì chính là ổn.
Ngồi nói chuyện được một lúc thì bỗng dưng điện thoại trong túi xách đổ chuông, Hà Khanh Hi mò tìm điện thoại, lấy ra xem thì trên màn hình hiển thị ba chữ “Trần Đông Hoan”. Cô đành quay sang nói: “Mình ra ngoài nghe điện thoại một chút!”. Điềm Hân Nhã cũng lịch sự “ừm” một tiếng.
Bước nhanh ra ngoài, điện thoại trên tay vẫn liên tục đổ chuông. Nhìn qua lại xung quanh, Hà Khanh Hi nhìn thấy ở cuối đường có cánh cửa, phía trên có bảng phát sáng để chữ “exit”. Cứ như vậy đi thẳng về phía lối thoát hiểm đó, đẩy cửa một cái, cánh cửa dần khép lại đồng thời cô nhấn nút nhận cuộc gọi: “Alo!”.
Cũng đã gần một tuần, cô và Trần Đông Hoan không có cuộc gọi hay tin nhắn nào với nhau, nhưng không có nghĩa khi nhận cuộc gọi này, cô sẽ không cảm xúc. Ngược lại, cô rất mong đợi rất vui vẻ không hề che giấu. Mà sự vui vẻ mong đợi này, còn chưa được biểu hiện đầy đủ thì đã nghe tiếng của Trần Đông Hoàn truyền đến: “Khanh Hi… Chúng ta chia tay đi!”.
Hai tai Hà Khanh Hi dần ù lại, tay cầm điện thoại cũng bất giác run run: “ Cho em một lí do đi!”. Cô cố gắng giữ sự bình tĩnh, kiềm lại giọng nói có phần hơi run run của mình, như bắt ép bản thân sẵn sàng đón nhận cơn địa chấn nào đó đang ở ngay bên.
“Anh đã đính hôn rồi… Với con gái ông chủ của anh…” Trần Đông Hoan ngập ngừng nói không dứt khoát.
“ Chuyện này… Anh định nói với em lâu rồi nhưng mà vẫn không tìm được thời điểm thích hợp…” Vẫn cứ ngập ngừng, Trần Đông Hoan nói ra mấy lời này trong lòng luôn cảm thấy rất áy náy với Hà Khanh Hi.
Đương nhiên Hà Khanh Hi nghe ra được phần áy náy của Trần Đông Hoan, nhưng cô lại không muốn sự áy náy này làm ảnh hưởng đến cảm giác bị phản bội đang không ngừng lấn át trái tim cô. “Em biết rồi, nếu anh thích làm Trần Thế Mỹ, em cũng không còn gì níu kéo anh!”.
Hai mắt dần nhòe đi, cô hít sâu một hơi, lại nói tiếp: “Trần Đông Hoan, chúc anh hạnh phúc!”.
Nói xong, vội vàng tắt máy, cô không muốn nghe thấy giọng nói chỉ với sự áy náy của Trần Đông Hoan nữa. Lại càng không muốn nói ra câu “tốt nhất chúng ta không nên gặp lại nhau” đoạn tuyệt đến vậy. Tay cô lại bất giác run lên dữ dội hơn, không thể kiềm chế được đến độ điện thoại từ trên tay rơi thẳng xuống đất, rồi còn trượt thêm mấy bậc thang. Màn hình và toàn bộ máy đều trong trạng thái nứt vỡ không còn dùng được nữa.
Nước mắt lăn dài hai má, Hà Khanh Hi ngồi thụp xuống, mặc cho nước mắt rơi thấm vào quần âu cô cũng không muốn quản tới. Cắn lấy môi mình để tiếng khóc đau đớn không phát ra, muốn như vậy nhưng lại chẳng giữ được bao lâu. Cô bắt đầu nức nở hệt như một đứa trẻ, bao lâu rồi cô mới có một cái cớ để khóc như thế này. Thời gian, sự mong đợi và cả sự tin tưởng chỉ qua một cuộc điện thoại liền biến thành bọt biển tan vèo ngay trước mắt. Yêu nhau bảy năm, chờ đợi đối phương những chừng bốn năm chung quy chỉ là vì tương lai có tươi sáng hay không mà thôi.
* * *
Ở tầng dưới lối thoát hiểm, Tằng Kỷ Sâm sau khi nói chuyện trao đổi qua điện thoại với đối tác, anh lấy trong túi ra một điếu thuốc, bật lửa châm thuốc rồi hút chậm một hơi.
Lối thoát hiểm căn bản ít người qua lại, nên khi Hà Khanh Hi khóc lớn thành tiếng, âm thanh cũng tự dưng có thêm tiếng vang ở xung quanh. Tằng kỷ Sâm chỉ cách có một tầng bậc thang, đương nhiên nghe được khá rõ tiếng của cô.
Đưa điếu thuốc lên hút thêm một hơi, rồi quăng điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt. Tằng Kỷ Sâm đưa mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng khóc, cứ như vậy mà chầm chậm đi lên. Càng lúc nghe càng rõ, đến khi anh và Hà Khanh Hi cách nhau chỉ chừng mười bậc thang, hai người đối diện nhau. Anh khựng lại một chút nhìn cô, Hà Khanh Hi lúc này hai tay che lấy mặt, không hề để ý đang có người ở gần mình.
“Cô không sao chứ?”, Tằng Kỷ Sâm cúi người nhặt điện thoại của Hà Khanh Hi, lịch sự lên tiếng.
Hà Khanh Hi căn bản không nghe thấy, vẫn không ngừng nức nở với sự đau khổ của tình yêu.
Ngoài tiếng khóc ra, anh chẳng nghe được lời nói nào từ Hà Khanh Hi. Anh không quen biết cô gái đang ngồi khóc này là ai, cũng chẳng thấy thương cảm mặc dù cô đang khóc rất đau đớn. Tằng Kỷ Sâm không muốn làm phiền Hà Khanh Hi khóc nên định để lại điện thoại bên cạnh cô rồi rời đi. Nhưng lại chẳng biết vì sao, cứ như bị ai đó dán keo dưới đế giày, đứng một chỗ nhìn nữ nhân trước mặt.
Cảm thấy mình đã khóc đủ rồi, cô cố lấy lại bình tĩnh, bỏ hai tay xuống, nước mắt vẫn tèm lem trên mặt. Hà Khanh Hi ngước mặt lên nhìn người nam nhân đứng đối diện mình. Người này cô chưa từng gặp qua, cũng không hề có xíu ngạc nhiên nào khi thấy Tằng Kỷ Sâm đang đứng ở đây. Cô đưa tay lấy điện thoại rồi đứng lên, chuẩn bị xoay người rời đi thì anh lấy trong túi áo ra chiếc khăn choàng đưa cho Hà Khanh Hi.
“Cô không sao chứ? Tằng Kỷ Sâm lịch sự lên tiếng.
Nhìn khăn choàng được xếp gọn đưa về phía mình, Hà Khanh Hi nhìn Tằng Kỷ Sâm một cái rồi cầm lấy khăn choàng của anh, đưa lên mặt lau nước mắt làm lem nhem gương mặt mình. Cô khẽ lắc đầu, nói: “Tôi không sao. Cám ơn anh!”.
Nói rồi, cô quay người rời đi. Tằng Kỷ Sâm vẫn đứng nhìn theo Hà Khanh Hi khuất sau cánh cửa lối thoát hiểm.
Vội đi vào nhà vệ sinh, hít thở thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình của mình một lúc. Trước khi ra ngoài, Hà Khanh Hi vừa đứng trước gương, dùng bông dặm lại phấn, tô lại chút son vừa suy nghĩ về người cô gặp ở lối thoát hiểm.
Căn bản hai người không hề quen biết nhau, nhưng sao người kia lại quan tâm cô. Cũng có thể cho là lịch sự, nhưng lịch sự đến mức nhặt điện thoại, đứng nhìn cô cho đến lúc hết khóc, đưa cả khăn cho cô thì có hơi kì quặc một chút. Ý nghĩ thoáng qua trong đầu Hà Khanh Hi, nhưng để lý giải thì cô không có đủ tâm trạng để nghĩ, chỉ qua loa bịa ra một lí do rất không hợp lí là cô sống tốt với mọi người nên ông trời đã sắp xếp đãi ngộ tạm thời này cho cô.
Hôn lễ của Điềm Hân Nhã cũng đã tới giờ bắt đầu, từ nhà vệ sinh chạy ra vừa khéo kịp lúc người chủ trì hôn lễ xướng tên của tân nương. Hà Khanh Hi chầm chậm đi tới, đưa tay vén một bên tóc của mình, mắt cứ liên tục nhìn cô bạn của mình trong bộ lễ phục cô dâu xinh đẹp vô cùng. Cuối cùng chọn một vị trí đứng cách xa sân khấu, miệng chốc lại mỉm cười nhưng cô thật không biết mình cười vì điều gì. Cười vui vẻ vì chúc phúc trăm năm viên mãn cho Điềm Hân Nhã, hay là cười chua xót cho chính mình. Rồi lại khẽ thở dài một cái.
Lời tuyên thệ của tân lang tân nương cuối cùng cũng xong, nhẫn lấp lánh đeo trên tay Điềm Hân Nhã và Từ Gia Tinh. Nụ hôn cuồng nhiệt cũng đã hôn xong, không khí náo nhiệt khiến người ta phấn khích không thôi. Riêng chỉ có Hà Khanh Hi cảm thấy mình cần được yên tĩnh ở đâu đó để tìm cách quên đi chuyện giữa cô và Trần Đông Hoan.
Ở trên sân khấu làm phù rể cho Từ Gia Tinh, đảo mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ mỉm cười có chút đượm buồn của Hà Khanh Hi hoàn toàn thu vào tầm mắt của Tằng Kỷ Sâm. Sau khi việc trao nhẫn của hai nam nữ chính xong thì anh rời khỏi sân khấu, nửa cố ý nửa vô tình đi về hướng Hà Khanh Hi đang đứng.
Phục vụ trên tay bê một cái mâm, có vài ly rượu vang. Tằng Kỷ Sâm đưa tay lấy hai ly rượu, tiếp tục đi về phía Hà Khanh Hi. Đứng bên cạnh cô, nhìn theo hướng cô đang nhìn nói: “Cô là bạn của Điềm Hân Nhã?”.
Khẽ gật đầu một cái, Hà Khanh Hi đưa tay nhận lấy ly rượu mà Tằng Kỷ Sâm đưa cho mình, lịch sự nói “cám ơn!”.
Thấy cô vẫn chưa rời mắt khỏi hai người vẫn còn vui vẻ trò chuyện hạnh phúc kia, anh lại thuận miệng hỏi: “Từ Gia Tinh?”.
Hà Khanh Hi không hiểu ý tứ của anh, nên quay sang nhìn anh “ý anh là gì?”. Bộ dạng này của cô khiến cho Tằng Kỷ Sâm khẽ nhếch miệng một cái. Anh thầm nghĩ, là cô cố ý không hiểu hay là thật sự không hiểu. Từ lúc gặp cô ở lối thoát hiểm cho tới giờ, tất cả biểu hiện đều khiến anh cảm thấy như cô vừa mới trải qua chuyện tình cảm không mấy tốt đẹp. Liệu có liên quan đến Điềm Hân Nhã và Từ Gia Tinh.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ cá nhân, Tằng Kỷ Sâm cũng biết mình không phải là loại người thích lo chuyện bao đồng cho lắm. Nếu là người khác anh sẽ chẳng muốn quản làm gì, mà khổ nổi đàn anh Từ Gia Tinh có khi lại là người trong cuộc nên mới khiến cho Tằng Kỷ Sâm có chút tò mò về mối quan hệ của Hà Khanh Hi.
Tân nương Điềm Hân Nhã chuẩn bị tung hoa cưới, cô thân thiết với Hà Khanh Hi bao nhiêu năm, đương nhiên cũng rất rõ chuyện tình cảm của bạn mình với Trần Đông Hoan. Cũng đã đến lúc, thúc đẩy tiến độ rồi, dù sao cô và Hà Khanh Hi xét về tuổi tác thì vừa đẹp để kết hôn. Cô cũng đã lên xe hoa, nên cũng hi vọng kết thúc viên mãn đến với bạn mình Hà Khanh Hi.
Điềm Hân Nhã tìm kiếm cô trong đám đông đứng thành từng nhóm nhỏ bên dưới. Cuối cùng cũng xác định được vị trí của Hà Khanh Hi, cô quay lưng hơi dùng lực tung bó hoa cưới của mình. Các phù dâu bên dưới nháo nhào mong hoa cưới sẽ rơi vào tay mình. Nhưng bó hoa đó bay đi rồi rơi xuống rất chuẩn xác trước mặt của Hà Khanh Hi. Theo phản xạ cô vội đưa tay ra chụp lấy, nhưng nào ngờ Tằng Kỷ Sâm đứng bên cạnh lại nhanh hơn chụp lấy bó hoa, nên thứ cô chạm vào không phải là bó hoa mà là tay của nam nhân bên cạnh.
Mọi người nhìn hai người, nữ xinh đẹp nam soái khí lại còn thêm cảnh tượng chụp bó hoa cưới, liền khiến cho mọi người vui vẻ chúc mừng như thể Hà Khanh Hi và Tằng Kỷ Sâm sẽ là cặp đôi trai tài gái sắc kế tiếp kết hôn vậy.
Cô vội vàng rút tay lại, nhìn Tằng Kỷ Sâm rồi lại nhìn về phía Điềm Hân Nhã với gương mặt có phần ngơ ngác. Nhưng vì khoảng cách khá xa, dù Điềm Hân Nhã có muốn giải thích gì cũng không thể giải thích được cho rõ ràng.
“Cho cô!” Tằng Kỷ Sâm giơ bó hoa đến trước mặt của Hà Khanh Hi. Anh cũng chỉ lịch sự chụp hoa giúp cô mà thôi, không có ý gì đặc biệt, nên đưa hoa cho cô là điều hết sức bình thường.
Nhận lấy bó hoa từ tay của anh, Hà Khanh Hi đặt lại trên bàn trước mặt mình, chớp mắt một cái, suy nghĩ trong đầu thoáng qua. Có lẽ cô hiểu ý tứ của Điềm Hân Nhã, cô bạn thân muốn mình và Trần Đông Hoan kết thúc viên mãn nhưng xem ra người tính không bằng trời tính. Cô với tên “Trần Thế Mỹ” kia bây giờ đâu còn là gì nữa, nhận bó hoa cưới với ý vị chúc phúc này cũng không có ý nghĩa gì. Cô lại ngước lên nhìn Điềm Hân Nhã thêm lần nữa, rồi cố gắng nở một nụ cười thật tươi “cám ơn”. Nhưng mà cô lại cảm thấy hình như mắt mình đang nóng lên, môi bật run, nước mắt như chực trào.
Thấy Điềm Hân Nhã và Từ Gia Tinh bị vài người kéo đi uống rượu, thì nước mắt của Hà Khanh Hi lại vô thức lăn xuống má. Cô cầm ly rượu mà lúc nảy Tằng Kỷ Sâm đưa cô, ngửa cổ uống cạn một hơi. Cô không muốn ở đây lâu thêm nữa, đặt lại ly rượu rỗng lên bàn rồi quay người sải bước dài rời đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN