TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA


Chương 2


Thấy Điềm Hân Nhã và Từ Gia Tinh bị vài người kéo đi uống rượu, thì nước mắt của Hà Khanh Hi lại vô thức lăn xuống má. Cô cầm ly rượu mà lúc nảy Tằng Kỷ Sâm đưa, ngửa cổ uống cạn một hơi. Cô không muốn ở đây lâu thêm nữa, đặt lại ly rượu rỗng lên bàn rồi quay người sải bước dài rời đi.
Tằng Kỷ Sâm không rời mắt khỏi Hà Khanh Hi, thấy cô rời đi chân cũng tự động theo sau cô.
Ở góc nào đó, Điềm Hân Nhã cũng bộ dạng khó hiểu nhìn theo Hà Khanh Hi. Cô không biết bạn mình vì điều gì lại rời đi sớm như vậy. Thuyết phục nhất vẫn là vì công việc bận rộn của Hà Khanh Hi. Sau khi ra ngoài nghe điện thoại, Điềm Hân Nhã không thấy bạn mình quay lại, đến lúc buổi lễ bắt đầu thì mới thấy cô. Bộ dạng không được ổn lắm, nhưng không tiện đi tới quan tâm.
Vừa xoay người đi được mấy bước, nước mắt thật sự không thể kiềm thêm được nữa, lại lăn dài trên má. Hà Khanh Hi bước nhanh hơn, rồi lại nhanh hơn, cuối cùng như chạy trốn, chạy trốn chính mình.
Mang giày cao gót, còn chạy nhanh như bị ai đó truy đến. Tằng Kỷ Sâm có chút không yên tâm, tự động tăng tốc chạy theo Hà Khanh Hi. Dáng vẻ này của cô, làm cho Tằng Kỷ Sâm càng chắc chắn suy đoán lúc nảy của mình. Giữa cô và đôi tân lang tân nương kia nhất định có điều khó nói.
Anh là người ngoài, vấn đề của ba người bọn họ anh quả thật không mấy có hứng thú, nhưng xét tình cảnh thì tất cả đều khiến anh có phần tò mò. Tân nương cùng cô gái này là bạn, lại còn là bạn thân. Tân lang là đàn anh rất thân từ thời đại học của anh. Vậy thì Hà Khanh Hi khóc cái gì, Điềm Hân Nhã và Từ Gia Tinh không phải là yêu đương thắm thiết mới kết hôn sao?
Tuy rành rành nhìn thấy, lại chẳng thể có kết luận thỏa đáng nhất. Khiến Tằng Kỷ Sâm vừa chạy đuổi theo Hà Khanh Hi vừa không ngừng nghĩ về chuyện của cô.
Hoa cưới đến tay, lại còn phải giả vờ cảm ơn lời chúc phúc. Rồi phải lén lút rời đi, trong lòng cô rốt cục đã tích bao nhiêu đau thương rồi. Tằng Kỷ Sâm ở phía sau cũng đủ đoán biết nữ nhân đang chạy điên cuồng kia đang rơi nước mắt. Cảm giác anh lúc này rất đồng cảm với tình cảm của của Hà Khanh Hi, hôm nay tự dưng anh muốn lo chuyện bao đồng một chút. Cho cô mượn bờ vai này để khóc thỏa thích, lắng nghe nỗi lòng của cô. Còn về mối quan hệ giữa ba người, anh sẽ tìm Từ Gia Tinh dò hỏi lại sau.
Nước mắt cứ không ngừng rơi, đưa tay lau đi mấy lần. Cảnh vật lúc này trong mắt Hà Khanh Hi chỉ còn là một mảng mờ mờ nhòe nhòe. Cô rất cảm kích sự chúc phúc của Điềm Hân Nhã dành cho mình, có điều hiện tại cô cảm thấy rất hổ thẹn, là hổ thẹn với chính mình.
Đối với Trần Đông Hoan cô tin tưởng suốt mấy năm, cũng chưa từng nghĩ chuyện hôm nay có thể đột ngột xảy ra như vậy, có chút khiến người ta không ngờ được, nhanh chóng suy sụp. Càng nghĩ đến Trần Đông Hoan, Hà Khanh Hi lại không thể ngừng suy nghĩ về quá trình yêu đương gần bảy năm của hai người. Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng đổi lại trái tim cô tan nát, một mình đau khổ thế này.
Đang để mặc cho gió cuối thu ùa vào làm lạnh buốt vết thương nơi trái tim của mình. Cô muốn chạy trốn nhưng lại vô định, cứ như vậy mà chạy về phía trước. Tằng Kỷ Sâm ở phía sau, nhìn không nổi nữa, anh cảm thấy cứ chạy theo sau cô nảy giờ nếu còn chạy tiếp nữa thì không ổn chút nào. Đành trực tiếp giơ tay nắm lấy cổ tay Hà Khanh Hi, kéo cô đi theo mình.
***
Đến khi ngồi vào ghế phụ, được Tằng Kỷ Sâm thắt dây an toàn cho thì cô mới từ từ bình tĩnh lại một chút. Hai mắt Hà Khanh Hi nhìn theo từng cử chỉ của anh trong vô thức.
Thắt xong dây an toàn cho Hà Khanh Hi xong, Tằng Kỷ Sâm điều chỉnh lại tư thế rồi thắt dây an toàn cho mình. Anh khởi động xe, xoay bánh lái rồi nhấn ga chạy ra đường lớn.
Nước mắt đã bị máy điều hòa hong khô. Chốc chốc cô lại liếc qua nhìn Tằng Kỷ Sâm, “người này là ai vậy chứ?”, “hôm nay mình khóc mấy lần thì anh ta xuất hiện mấy lần, như vậy có phải là quá trùng hợp rồi không?”. Đúng là trùng hợp đến mức vô lí, Hà Khanh vừa nghĩ linh tinh vừa đưa đôi mắt hơi sưng của mình nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.
Ngoài trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, từ lúc bắt đầu nhấn ga cho đến bây giờ Tằng Kỷ Sâm đã lái xe khá lâu rồi, những con đường anh thường hay đi cũng đã đảo tới đảo lui hết mấy lần. Hà Khanh Hi đương nhiên cũng biết rõ điều này, ngồi thẫn thờ mấy tiếng liền tất nhiên cũng khiến bản thân có chút mệt mỏi. Hai mắt cô lim dim, Tằng Kỷ Sâm quay sang định hỏi cô xem có muốn đi ăn tối hay không thì thấy cô hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, cuối cùng Hà Khanh Hi cũng mệt mỏi đến ngủ quên.
Dừng xe lại bên đường, đoạn đường này cách trung tâm một đoạn nên có phần yên ắng hơn hẳn. Anh chồm người qua, với tay giúp ngã ghế của Hà Khanh Hi ra sau một chút cho thoải mái.
Đưa tay mở cửa, bước ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa xe. Tằng Kỷ Sâm sang đường, ngồi xuống băng ghế đối diện chiếc xe màu đen của mình. Lấy trong túi áo khoác ra một bao thuốc, châm lửa rồi hút một hơi. Hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, miệng thì rất tự nhiên nhả khói.
Nam nhân hút thuốc trong mắt các cô gái luôn không có tên trong bảng đánh giá tiêu chuẩn, nhưng còn với nam nhân như Tằng Kỷ Sâm thì khác. Bộ dạng lịch lãm, gương mặt góc cạnh thu hút khiến người khác cứ mê đắm mà nhìn. Nếu là người có mắt nhìn có khi còn đánh giá ra được trên người anh tổng cộng “treo” bao nhiêu tiền nữa là. Nhiêu đó thôi cũng đủ để cho người ta phá lệ mà mơ tưởng rồi.
Bỗng dưng điện thoại anh reo lên, nhìn vào màn hình, là của Ôn Quý Kiên gọi đến. Tằng Kỷ Sâm nhận cuộc gọi, bắt đầu nghe báo cáo từ thư ký Ôn, mắt anh vẫn chăm chăm nhìn về hướng xe của mình.
Khẽ giật mình một cái, đôi mắt nặng trĩu, vẫn còn hơi sưng khiến cho Hà Khanh Hi khó khăn mở mắt ra. Nhìn phía trước thì có một chiếc xe chạy đối diện hắt đèn sáng vào hai mắt đang có chút nhạy cảm của cô. Phản xạ đưa tay lên che hai mắt, mày chau lại khó chịu, đầu cũng tự nhiên quay qua phía ghế lái để tránh. “Người đâu?”, Hà Khanh Hi quay người nhìn ghế sau, cũng không thấy ai. Trên xe bây giờ chỉ có mình cô mà thôi.
Tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe. Nhìn ngó xung quanh, chỗ này Hà Khanh Hi chưa từng đi qua, trông có vẻ khá yên ắng. Đóng cửa xe lại, cô để ý thấy có một bảng hiệu nháy đèn khá rực rỡ. Cô liền đi đến đó, đến càng gần chữ “Bar Hồng Hoang” càng hiện rõ. Một ý nghĩ lướt ngang, Hà Khanh Hi muốn uống chút cồn nên đã không hề ngần ngại mà đi vào trong.
Tiếng nhạc ồn ào inh tai, bình thường cô không thích đến những nơi ồn ào như thế này, nhưng hôm nay cô lại cảm tiếng ồn này đến rất đúng lúc. Hà Khanh Hi chọn chỗ ngồi ngay quầy pha chế, ngước nhìn bảng menu trên tường một lúc, cúi xuống nhìn nhân viên pha chế: “Cocktail manhattan, cám ơn!”.
***
Điều thuốc tàn hơn một nửa, Tằng Kỷ Sâm mắt từ đầu đến cuối đều nhìn về phía xe cùa mình. Thấy Hà Khanh Hi mở cửa bước xuống xe, dáo dác nhìn quanh hình như đang tìm mình, anh còn định ngồi hút hết điếu thuốc trên tay sẽ sang đường chở cô về. Nhưng anh chưa hút thêm được hơi nào thì thấy cô cứ như vậy mà rời đi. Vội dùng chân dụi tắt điếu thuốc, anh đưa tay vào túi quần mò lấy chìa khóa xe, thành thục nhấn nút khóa cửa xe lại.
Rồi đi theo cô ở phía đối diện, Tằng Kỷ Sâm khẽ khựng lại khi nhìn thấy Hà Khanh Hi đi vào quán bar.
Phải ngay lúc đầu đừng có nhiều chuyện, thì bây giờ có lẽ cảm giác trách nhiệm sẽ không được nước lấn tới như vậy. Khiến cho Tằng Kỷ Sâm sau khi chần chừ mấy phút cuối cùng cũng sang đường, theo cô vào trong quán bar.
Vừa bước vào, cái không khí ngột ngạt hơi người, mùi cồn lẫn mùi khói bay loạn xạ trong không khí. Tằng Kỷ Sâm không thích mấy nơi như thế này một chút nào. Mặc dù anh tự mình thừa biết bản thân anh không phải là loại tốt lành gì, nhưng ít nhất anh vẫn biết cách giới hạn bản thân mình ra sao.
Tìm kiếm bóng dáng của Hà Khanh Hi trong không gian mờ mờ ảo ảo. Phong cách công sở, dáng người thanh mảnh trên tay cầm một ly cocktail khẽ lắc lắc mấy cái, rồi ngửa cổ hớp một ngụm. Tằng Kỷ Sâm xác nhận đó là cô, nhưng lại không có ý định đến ngồi cạnh cô. Anh nghĩ “cô đã đến đây thì nên để cô uống một chút cũng tốt, nếu có thể thì cũng nên say một chút, rượu chính là để giải sầu mặc dù chỉ là tạm thời”.
Còn mình, anh tìm một góc khuất ngồi xuống. Thấy có khách, nhân viên liền đi đến, đưa menu: “Xin hỏi quý khách dùng gì?”.
“À… một chai bia, cám ơn!” Tằng Kỷ Sâm tùy tiện gọi.
Một ngụm cocktail có cồn, cùng với ly rượu uống vội ở hôn lễ, khiến cho Hà Khanh Hi nhanh chóng có chút hưng phấn, đầu óc có hơi trống rỗng.
Bỗng nhiên có một nam nhân mặt mũi không được hiền lành cho lắm, lại còn cố ý nửa khoe nửa che mấy hình xăm trên người, trên tay đương nhiên cầm theo chai bia của hắn, từ từ đi về phía Hà Khanh Hi. Bề ngoài nhìn thôi cũng đủ khiến người ta đánh giá nhân phẩm của hắn ra sao rồi.
“Người đẹp đi một mình sao?” khoát vai Hà Khanh Hi nói.
Hai mắt cô lờ mờ, nhìn người vừa mới lên tiếng. Hà Khanh chỉ nhìn một cái rồi không nhìn nữa, cô cũng không có ý trả lời. Thấy cô im lặng, lại như vờ không để ý đến hắn, miệng liền nhếch một điệu cười gian, nói tiếp: “Đến đây chỉ uống rượu thôi thì phí lắm. Ra sàn nhảy… lắc lư một chút!”. Còn không đợi Hà Khanh Hi trả lời, hắn đã chủ động kéo cô ra khỏi ghế, đặt chai bia của mình lên quầy. Tất nhiên hắn dễ dàng kéo cô ra đến giữa sàn nhảy, trông cô không hề có ý phản khán, hắn lại lần nữa cười gian, mắt nhìn cô từ đầu đến chân mấy lượt.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN