Tình Yêu Của Sói - Chương 25: Khi một con người sống xa nhân loại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tình Yêu Của Sói


Chương 25: Khi một con người sống xa nhân loại


-Ai vậy nhỉ?

-Không biết! Hình như là học sinh mới…

-Này nhìn xem, đó có phải là chiếc Koenigsegg CCX không? Chao ôi, chắc là đắt bằng cả căn nhà tớ ở.

-Nhà cậu á? Không dám đâu, nhà cậu chỉ đủ mua bốn cái bánh xe thôi hahaha….!

Bỏ lại bao ánh mắt trầm trồ sau lưng, Fiona chui vào trong xe. Người lái xe quay đầu nhìn cô cười

-Tiểu thư, cô đi học có vui không? Trường này tốt chứ?

Fiona ngã người ra sau ghế thở dài thường thượt

-Bác à, lần sau bác làm ơn đừng lái chiếc xe phô trương này nữa. Cháu không muốn biến thành “sinh vật lạ” trong mắt các bạn.

Người lái xe bối rối gãi đầu

-Xin lỗi tiểu thư, nhưng mà… trước giờ gia đình luôn sử dụng những nhãn hiệu lớn. Thân tôi chỉ là người làm công, chủ giao xe nào thì lái xe náy thôi… Hơn nữa cậu Geric có vẻ thích loại này…

Fiona chỉ còn biết nhìn trời. Một chiếc Koenigsegg CCX đỗ trước học viện Hellen Green là rất bình thường nhưng đỗ trước ngôi trường này thì không khác gì trò hề. Fiona khó khăn lắm mới lại được đi học, cô không muốn đánh mất cảm giác thoải mái trước bạn bè, thầy cô. Hơn thế nữa, Fiona đã tự giới thiệu vào ngày đầu đi học rằng: Tôi là Fiona Brown, là học sinh chuyển trường ở vùng nông thôn lên đây! Tôi ở nhờ nhà một người bà con, họ là những người làm nghề buôn bán lương thiện.

Fiona vốn nghĩ tạo ra thân thế tầm thường một chút thì không ai cảnh giác và có thể dễ dàng hòa nhập hơn. Ấy vậy mà chiều nay cô đã bước lên cái xe chết tiệt này, thử hỏi có ai tin cái lý lịch cô tự viết ra nữa chứ? Fiona mang tâm trạng đầy mây đen về đến biệt trang. Cũng y như mọi ngày, bà Nancy ngồi đợi cô phía sau cánh cửa, trên tay bà là chiếc khăn len đan dỡ.

-Con về rồi! Hôm nay thế nào? Có mệt không? Có đói bụng chưa? Mẹ đã để dành vài cái bánh ngọt mà con thích… có muốn ăn ngay không?

Fiona mỉm cười ôm hôn bà

-Cảm ơn mẹ, có lẽ để tối nay. Con muốn đi tắm rữa trước

-Ờ ờ… chờ lát nữa bố về rồi chúng ta ăn cơm nhé!

Fiona gật đầu, định ôm cặp rời đi nhưng cô dừng lại hỏi thêm

-Anh chưa về sao mẹ?

Bà Nancy khẽ nâng hàng mi dài nhìn về phía cầu thang

-Về rồi, ở trong phòng… tâm trạng nó không tốt lắm, tốt hơn hết là con để nó một mình!

Fiona không khó khăn gì để nhận ra một chút dè dặt trong lời nói. Bà Nancy và cả ông Charles đều không thể thoát khỏi nổi ám ảnh về đêm hôm đó. Họ để mắt tới nhất cử nhất động của Geric và cô. Bề ngoài thì cố tỏ ra thoải mái, bình thường nhưng thâm tâm luôn cảnh giác và phiền muộn. Họ đều hiểu có một ngày Fiona sẽ phải rời xa. Nhưng suốt 19 năm ròng chung sống dưới một mái nhà, họ yêu thương cô như đứa con ruột. Họ biết rằng việc mất đi Fiona sẽ là đòn đã kích lớn với Geric. Đứa trẻ ấy trong mắt cha mẹ thật là nhỏ bé và đáng thương. Thế giới của nó méo mó và đầy rẫy sự nguy hiểm. Nó không thể quá thân thiết với bất kì ai, càng không thể tìm kiếm sự nương tựa và thấu hiểu ở người ngoài. Chỉ có cha mẹ và Fiona là sẵn sàng bên cạnh nó cho dù nó không có tí sức mạnh nào để bảo vệ bản thân hay bảo vệ họ. Trong cái thế giới này, không sức mạnh tức là không cơ hội sống. Ông bà Cédile d’Argenlieu Chandernagor không nỡ lòng để Geric mất đi một ai, nhất là người đặc biệt quan trọng như Fiona. Với bản chất thánh thiện mà họ nhìn thấy ở con trai, họ tin rằng thằng bé sẽ không bao giờ động vào một thực bản nào khác.

Từ sau cái đêm kinh hoàng ấy, Geric luôn tránh mặt Fiona. Anh hầu như không nói với cô lời nào trừ câu: “Trường Aslat Miền Nam đã nhận hồ sơ của em. Sau này em sẽ học ở đó!” Fiona vô cùng bất ngờ về tin tức này. Cô đã nài nỉ Geric biết bao lần để được đến trường nhưng anh nhất quyết từ chối. Bây giờ bỗng nhiên chủ động tìm trường và đăng kí nhập học cho cô. Đó là một ngôi trường không dính dáng tới vampire, nằm ở một địa điểm hẻo lánh khó tìm. Tất cả học viên trong trường đều là các nữ sinh loài người mềm yếu và không có tính đe dọa. Có lẽ Geric cũng tính toán hết cả, Fiona có cảm giác đang tìm lại nơi thực sự dành cho mình. Cô chưa bao giờ tiếp xúc cùng lúc với nhiều con người như thế, cũng chưa quen cái cảm giác không có một con ma cà rồng nào đó gần bên. Vây quanh cô là một không gian sáng sủa và trong sạch, một thế giới chỉ có con người trong cuộc sống an bình của họ.

Tuy vậy, Fiona không sinh ra để thuộc về nơi này. Cô luôn có một cảm giác lạc lõng và nhung nhớ ngôi trường cũ. Con người thật đơn giản và tầm thường so với loài vampire. Những cô gái loài người hay túm tụm bàn tán về thần tượng, họ trầm trồ ngắm nghía váy áo đẹp trong tạp chí. Nếu là vampire, các cô gái không phải hâm mộ ai vì bản thân họ luôn là thần tượng của kẻ khác. Họ càng không nhìn chăm chăm thèm thuồng những bộ cánh đẹp vì họ có thể tự thiết kế hoặc dùng tiền mua lấy đơn giản như mua một bó rau. Giữa con người và vampire có một sự cách biệt lớn. Loài vampire dân số rất ít nhưng tất cả đều sống như ông chúa bà hoàng. Trong khi khoảng cách giàu nghèo trong xã hội loài người đang ngày càng tăng và tài sản thế giới thường đổ dồn về một phía.

Tiền tài không là gì với vampire, họ thường dễ dàng có được và sống giàu sang như một lẽ hiển nhiên. Thứ họ tranh giành và cũng là thước đo phân chia giai cấp trong vampire chính là sức mạnh. Thứ ấy khiến họ thành khác biệt và đáng sợ với con người. Fiona đã chứng kiến một trận bóng đá ở trường Aslat.Đó là giận đấu vòng loại của hội thể thao hàng năm. Ngồi trên khán đài, hình như ai cũng bị thu hút và hò reo phấn khích cổ vũ cho cầu thủ. Những người bạn con người của cô xuyết xoa khen nào là đường truyền khéo léo, đẹp mắt, nào là đôi chân tốc độ không ai bằng, nào là cú đánh đầu chuẩn xác, nào là những cơ thể vạm vỡ đầy sức mạnh. Riêng Fiona thì cười thầm. Với cô, trận đấu này không khác chi trò chơi chuyền bóng bằng chân của lũ trẻ vừa chập chững tập đi. Cô nhớ với môn bóng đá ở thế giới vampire. Sân cỏ rộng gấp 5 lần, bóng là quả bi sắt to. Những trận đấu của họ là những màn trình diễn sấm vang chớp giật. Họ không cần một đội ngũ bác sĩ cứu thương chực chờ ngoài sân vì chẳng có cầu thủ nào phải chịu đựng vết thương quá 1 phút. Để theo dõi diễn biến, cách tốt nhất là xem phát lại qua camera quay chậm. Người bình thường chỉ có thể trong thấy trái bóng vài lần khi nó chạm đất vì phần lớn thời gian trong hiệp đấu, nó hóa thành cơn lốc vô hình bay với tốc độ siêu thanh. Khán giả khó lòng nhìn rõ ai là ai khi họ chạy và chuyền bóng cho nhau. Fiona nhớ trận chung kết cúp Hellen Green năm ngoái có tỉ số 235:230 sau 90 phút thi đấu. Có thể đánh giá trận đấu thành công tốt đẹp nếu không tính tới vài thiệt hại nho nhỏ khi bóng bay ra khỏi sân đánh sập cổng trường và mấy đài phun nước gần đó. Dãy phòng học gần nhất cũng không hư hại là bao vì chỉ đổ nát một nửa. Đáng lo nhất là kinh phí lấp đất và trồng mới cỏ cho sân bóng. Cô nhớ không lầm thì đội chiến thắng đã được thưởng cúp giữa cái sân hóa hình lòng chảo và bụi bay mù mịt chưa kịp lắng xuống.

Thật tiếc khi các học viên ở Aslat chưa được chứng kiến trận đấu bóng đúng kiểu. Fiona chán nản chờ đến hết hiệp 1 thì uể oải bỏ đi. Phải thú nhận rằng cô có một chút thất vọng tuy được trở lại trường. Fiona đã sống xa nhân loại quá lâu, lâu đến nổi khó lòng tìm thấy sự gần gũi trong chính đồng loại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN