Tình Yêu Của Sói
Chương 5: Người chủ của những con sói
-Học viên: Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor
Vi phạm: Điều 1 trong nội quy sinh viên (Nghiêm cấm “ăn uống” trong phạm vi nhà trường)
Xử phạt: Lao động công ích trong 2 tuần
-Học viên: Fiona Brown
Vi Phạm: Điều 5 trong nội quy sinh viên (Không khuyến khích hành động “ăn uống” trái phép trong phạm vi nhà trường)
Xử phạt: trực thư viện trong 2 tuần
Thông báo có hiệu lực kể từ ngày hôm nay
Hội trưởng hội học sinh đã kí
Cuối tờ thông báo là nét chữ uốn lượn rất cuốn hút của Haunt Leclerc de Gaulle. Rất nhiều sinh viên đang bu quanh để đọc thông báo, tiếng bàn tán rôm rã.
Đừng hỏi vì sao Haunt biết được chuyện này. Hellen Green là một ngôi trường lâu đời và được trang bị đủ thứ từ các thiết bị công nghệ hiện đại của loài người cho tới các thứ bùa ngãi của after-vampire. Nhất cử nhất động của sinh viên đều không qua mắt được các thành viên trong bang quản lý
Joson cũng chen người vào giữa đám đông. Sau khi đọc xong cái thông báo anh liền bất mãn la toán lên
-Thiệt là vô lý!!! Phạt cái tên Geric không đủ sao còn phạt của Fiona cừu con? Cô ấy làm gì có lỗi chứ
Vào người khác lên tiếng đồng tình:
-Phải đó. Sao lại đi phạt thực bản… mà lại là điều 5 nữa. Chẳng lẽ thực bản lại đi đưa thân cho người ta “xơi” à?
Tại biệt trang Lộng Gío
Fiona ngủ say trên chiếc giường trắng ấm áp. Mặt trời đã lên từ lâu, ánh sáng xuyên qua cửa kính rọi vào phòng thành những ô nắng hình bình hành. Những hạt bụi li ti trong không khí trở thành các hạt kim tuyến lấp lánh, bay hỗn độn, trộn vào nhau theo luồng ánh sáng. Fiona trở mình, kéo nhẹ cái chăn sang một bên. Một lúc sau thì cô giật mình bật người dậy. Quay đầu nhìn dáo dát xung quanh cơn hoảng loạn của cô tạm lắng xuống. May quá, vẫn đang ở nhà! Fiona nhìn ra cửa sổ. Trời nắng như thế chắc là muôn giờ học mất rồi. Cô lại hớt hãi nhảy xuống giường. Động tác quá nhanh làm cô mất thăng bằng, loạng choạng rồi ngã trở lại. Cơn choáng quá bất ngờ. Fiona nhăn mặt sờ tay lên trán. Triệu chứng này hình như là bị thiếu máu… Chuỗi kí ức ùa về một cách rùng rợn… Fiona chỉ kẻ cười mà tự nhủ:
Mình vẫn sống, Geric đã làm được!
Đang ngẫm nghĩ thì bỗng cô phát hiện ra có cái gì đó là lạ trên cổ tay. Cô buông vầng trán ra và ngơ ngác nhìn cánh tay mình. Có một cái khăn nhỏ, màu tím cà đằm thắm, xếp thành hình tam giác và cẩn thận buột trên cổ tay. Chiếc khăn quá đẹp. Fiona mê mẫn sờ những đường thêu màu vàng kim tuyến lấp lánh. Cô vô tình nhìn thấy mấy cái lỗ nhỏ đã đông huyết trên da. Chiếc khăn không đủ lớn để che hết dấu vết đó… Một nổi lo lắng dâng trào trong lòng cô. Fiona liền đứng dậy, vẫn còn hơi choáng nhưng cô đã xoay sở để ra khỏi phòng. Một cô hầu đã chờ sẵn bên ngoài và bưng trên tay khay thức ăn
-Tiểu thư, mời cô chuẩn bị ăn sáng.
Fiona ngơ ngác hỏi
-Bố mẹ tôi đâu? Geric đâu?
-Lệnh bà đang trong thư phòng. Lệnh ông nhận được thư mời của Hội đồng nên đã đi sớm. Cậu Geric còn ra ngoài sớm hơn cả Lệnh ông…
-Dì có biết anh ấy đi đâu không?
-Thưa không, chỉ thấy cậu dẫn theo con chó trắng và rất nhiều dây thừng.
Dây thừng?
Fiona tự hỏi không biết Geric đang làm gì. Thấy cô cứ đứng như tượng người nữ hầu vội giục cô đi thay quần áo chuẩn bị ăn sáng. Hôm nay cô dậy muộn, có lẽ mọi người đều ăn sáng xong rồi…
——————————————-
Trong lúc đó, ở một cánh rừng cách xa biệt trang, con Bạc đang chạy nước rút lao vun vút về phía trước. Nó điên cuồng đuổi theo một cái bóng. Con thú hung hãn nhe răng hầm hừ. Nó nhảy lên mọi vật cản chắn đường, khéo léo thay đổi phương hướng để săn đuổi đối tượng. Bốn cái chân to bè, nhanh thoăn thoắt. Cả người con Bạc là gồng máy hoạt động đầy uy lực, không mệt ỏi. Con mồi tội nghiệp kia cũng chạy nhanh không kém. Chỉ có thể nhìn thấy bộ lông xám tro và bốn cái chân nhanh nhẹn. Bạc không gặp nhiều khó khăn trong trận rượt đuổi đó. Sau khi chạy được gần 5 km, nó đã thu hẹp khoảng cách với con mồi. Bộ lông trắng lúc này đều ngã về phía sau vì cơn gió mà vận tốc tạo ra. Bạc nghiến hai hàm răng sắc nhọn, nó đã lột bỏ cái vẻ hiền lành của chó nhà. Bây giờ nó là Thần Sói của khu rừng…
Khoảng cách giữa hai con thú càng thu hẹp hơn. Khu rừng như bị xé toạt vì cuộc đuổi bắt. Những cành lá khô kêu lên răng rắc, những thân cây run rẩy mỗi khi hai con vật lướt qua hòa cùng bước chân huỳnh huỵch và thứ âm thanh hoang dại phát ra từ cổ họng hai con dã thú. Bằng một cú nhảy vọt rất điêu luyện, Bạc vồ được con mồi. Nó ngoạm lấy một chân của con sói xám, vật con sói nằm xuống, hai con cùng nhào lộn. Thân thể con sói xám chỉ bằng một nửa con Bạc, nó không đủ mạnh để chống cự những khối cơ bắp rắn chắc một cách kì lạ kia. Sau 5 phút liều mạng chống trả, chú sói xám đáng thương đã kiệt sức. Nó khuất phục dưới chân con Bạc, thở phì phò. Một chân con sói xám đã chảy máu. Bạc oai vệ ngẩng cao đầu tru lên một tiếng dài, tự tán thưởng cho bản thân.
Ngay sau đó, một bóng người đi ra từ bụi rậm. Bạc vểnh tai nhìn về phía có âm thanh. Nó bước lùi ra khỏi con sói xám và hạ thấp đầu-đó là một nghi thức cho sự phục tùng. Geric chậm rãi đi tới. Anh vỗ vỗ vào mông Bạc đầy triều mến
-Giỏi lắm chiến binh!
Geric gỡ những chiếc lá rừng trên bộ lông trắng và xem xét một vài vết sướt nhỏ do móng vuốt kẻ địch để lại trên khuôn mặt “điển trai” của Bạc. Tất cả không nghiêm trọng lắm, xem ra nhan sắc của nó vẫn hoàn toàn có thể chiếm được trái tim của lũ chó cái. Cuối cùng anh đi tới chỗ con sói xám. Con vật hình như vẫn còn choáng. Nó rên ư ử và đưa cặp mắt hoang dại nhìn anh. Geric khụy một chân bên cạnh con thú. Anh híp mắt nhìn một lượt cơ thể nó. Xét ở khía cạnh loài sói rừng, con vật to lớn hơn đồng loại. Lông của nó màu xám đậm ở phần lưng và đỉnh đầu, nhạt dần trên cổ và thành màu trắng trên ức kéo dài xuống bụng.
-Rất đẹp!
Geric không ngần ngại vuốt nhẹ cái mõm đầy bụi và máu của con vật. Chú sói xám hung hăng đớp lại nhưng anh đã nhanh hơn nó. Geric chộp lấy bộ hàm chắc khỏe bằng hai bàn tay. Con thú lắc đầu chống cự, cả thân hình của nó muốn đứng dậy. Bạc nhảy xổ tới chờ đợi sự tấn công nhưng Geric đã tự mình xử lý được. Anh cưỡi lên nó rồi dùng sợi dây thừng cố định cả 4 chân con sói xám. Bằng giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy lực, anh an ủi con vật
-Ngoan nào. Không có mày thì cả bầy vẫn ổn thôi. Chúng sẽ tôn một con đực khác làm thủ lĩnh… còn mày, mày đã có tao là thủ lĩnh rồi. Và còn… một cộng sự dễ thương nữa…
Geric liếc nhìn Bạc bằng đôi mắt cười. Con chó lai khịt mũi hình như muốn phản bát cái từ “dễ thương”. Con sói xám không hiểu gì, nó vẫn đấu tranh ngoan cường với sợi dây thừng. Geric hài lòng vì tố chất của con sói. Anh cần một con vật biết kiên nhẫn và không sợ hãi. Vài tháng trước Geric đã trông thấy con sói ở gần khe núi. Nó dẫn đầu một bầy gần 20 con khác sinh sống quanh khu rừng này. Geric thực sự bị thu hút bởi dáng vẻ oai phong và cơ thể cường tráng của nó. Tất nhiên là “cường tráng” so với các con sói khác cùng loài. Anh đã ấp ủ ý định thu phục con thú hoang và biến nó thành một dũng sĩ như con Bạc. Cuối cùng thì cũng thực hiện được mong muốn, nhờ có Fiona. Máu quả là thứ y dược thần thông! Geric cảm thấy cơ thể dồi dào năng lượng, nếu không giải phóng bớt một ít thì khó mà kiểm soát được.
Geric dùng tay vạch một chỏm lông trên cổ con sói. Con vật dường như cảm thấy mối nguy hiểm nào đó. Linh tính mách bảo nó phải vùng lên, thoát khỏi con người-không-giống-người kia. Geric dùng cả cơ thể để kiềm chặt con vật hung hăng. Con Bạc nóng ruột vì chú sói xám đang làm khó chủ nhân của nó
-Đứng im đấy! Đây là việc của ta!
Geric ra lệnh khi nhận ra sự bồn chồn của nó. Anh đè mạnh khối cơ bắp xuống, siết chặt hơn những sợi dây thừng. Cuối cùng, anh cúi đầu ngoạm lấy cổ con thú. Nó rống lên những tiếng kinh hãi làm động cả khu rừng. Tiếng kêu của sự sợ hãi thống thiết. Bốn cái chân bị cột giẫy đành đạch. Bạc thích thú nhìn người bạn mới kêu la. Nó thấy tự hào vì ngày trước nó không la hét quá om sòm như vậy. Máu đỏ từ cổ con thú chảy ra, vấy bẩn một phần bộ lông. Geric vẫn đang khống chế con vật. Răng của anh cũng không thua kém gì con thú. Con vật cảm thấy số của nó đã tận. Bao năm nay, nó toàn đóng vai kẻ đi săn và giết chết con mồi bằng bộ hàm đáng sợ của nó. Còn bây giờ nó không thể ngờ lại bị đối xử tương tự như vậy, bởi những chiếc nanh độc còn đáng sợ hơn nó nhiều lần. Sau một lúc, con thú mất nhiều máu. Nó lã đi vì kiệt sức. Tiếng gào rú thay bằng tiếng rên ư ử. Geric lúc này mới ngồi thẳng dậy. Anh từ tốn rút khăn tay ra lau miệng, khạc nhổ phì phèo. Con Bạc tò mò nhìn anh. Geric nhăn nhó nói với nó
-Lông dính đầy bùn đất. Sau này mày phải phụ trách chuyện tắm rữa của nó đấy!
Con Bạc nghoẻo đầu sang một bên tỏ thái độ phản đối. Nó không thích chia sẻ cái bồn tắm cho kẻ khác vì có nguy cơ lây các bệnh truyền nhiễm về da. Sau khi nhổ hết lông lá ra khỏi miệng Geric nhìn lại con thú nhỏ tội nghiệp. Nó đã rất mệt và hơi thở yếu dần. Bây giờ, con sói chỉ có hai lựa chọn. Một là chết. Hai là phục tùng để được cứu sống. Geric trèo ra khỏi người chú sói, cẩn thận quan sát nó. Anh đưa cánh tay vào giữa hai hàm răng con vật. Bạc im thin thít chờ đợi. Nó hồi tưởng lại cái lần đầu tiên Geric cho nó máu. Cũng là đưa tay ra nhưng không thúc ép. Anh cho nó được lựa chọn.
Con sói mệt mỏi nhìn Geric bằng cặp mắt thăm dò. Nó không hiểu hành động này có ý nghĩa gì nhưng bản năng mách bảo nó phải cắn lấy. Sau nhiều lần phân vân cuối cùng nó quyết định nhai nát cánh tay ấy. Nó phải trả thù kẻ đã hại nó ra nông nổi này. Huống hồ kẻ địch kia đã ngu ngốc đưa tay ra cho nó.
Geric nhếch mép cười khi thấy con sói cắn lấy cánh tay mình. Anh không ngốc và anh cũng không để nó nhai nát tay anh. Chỉ sau vài ba cái táp, con sói xám đã có đầy một miệng máu. Thứ máu ngon hơn bất kì con mồi nào nó từng săn trước đây. Nó bắt đầu say. Máu theo cổ họng thấm vào dạ dày, đi ra khắp mọi bộ phận cơ thể, không chế thần kinh của nó.
Giỏi lắm, mày có nghe thấy tao nói không?
Một âm thanh kì lạ vang vọng trong đầu con thú. Nó tròn mắt nhìn Geric. Bằng cách nào đó nó có thể hiểu được suy nghĩ của anh và bằng cách nào đó nó có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh… Nó nghe hơi thở nhẹ nhàng của Geric, những nhịp tim đều đặn trong lồng ngực anh. Cứ như là nó đang sống bên trong cơ thể anh. Nó còn nhận ra một đóm sáng huy hoàng tỏa ra từ Geric dù nó đang nhắm mắt. Cái thứ ánh sáng đẹp đẽ đó, phải chăng là màu sắc của linh hồn? Những thương tổn dần dần được chữa lành và con sói được cởi trói.
Đứng lên nào, anh bạn!
Lệnh của Geric thốt lên từ chính trong suy nghĩ của con thú. Nó gượng co hai chi sau rồi gòng hai chi trước. Nó quả nhiên đứng dậy được! Nếu là bình thường thì nó sẽ lợi dụng cơ hội này để bỏ chạy nhưng hiện tại thì không. Con sói xám ngẩng đầu nhìn Geric, Geric cũng nhìn lại nó và cả hai hiểu nhau.
-Bây giờ chúng ta là một, anh bạn ạ!
Geric nói với nó và con sói chớp chớp mắt. Nó không hiểu tiếng nói ấy nhưng nó hiểu ý nghĩa mà câu nói muốn diễn đạt. Nó biết con người-không-giống-người kia có một khả năng rất kì lạ có thể thao túng cảm xúc và lý trí của nó. Con sói cố lần theo sợi dây liên kết vô hình đó để thâm nhập ngược lại vào bộ não kia nhưng chao ôi, nó bị đánh bật ra bởi một lớp màng bảo vệ vô cùng kiên cố. Con sói lảo đảo và hạ thấp người xuống. Lần đầu nó biết thế nào là triệu chứng của bệnh nhức đầu. Geric ranh mãnh cười và vuốt tay lên bộ lông cáu bẩn:
-Đừng làm liều nhóc Xám à! Mày chỉ được làm như vậy khi nào tao cho phép thôi biết không?
Trong suy nghĩ của Geric, anh gọi nó là Xám và hiển nhiên nó ghi nhớ cái tên đó. Giữa khu rừng rậm ẩm ướt, cây cối chằn chịt, một bóng người nhẹ nhàng vạch tán lá đi xuyên qua cánh rừng mà không tạo một tiếng ồn ào nào. Phía sau là hai kẻ tôi tớ trung thành. Cứ như vậy, người chủ và hai con thú bốn chân men theo dòng suối rời khỏi khu rừng. Ánh nắng mặt trời rọi vào các kẻ lá, tạo nên ba cái bóng kì dị trên nền đất sỏi…
—————————————
Fiona đang ngủ gà ngủ gật trên bàn thì bỗng có tiếng gọi
-Này này… cô thủ thư ơi!
Fiona miễn cưỡng nâng hai mí mắt lên. Đứng trước mặt Fiona là một đôi nam nữ. Họ nhìn cô mằt cặp mắt xét nét.
-Chúng tôi muốn tìm cuốn “Tuyển tập Đột Biến Di truyền III”, cho hỏi nó nằm ở đâu?
-Ồ vâng, anh chị đợi một tí…
Fiona tỉnh ra và bắt đầu gõ tên sách vào máy tính. Oái oăm thay, đúng ra giờ này cô đã có thể về nhà vậy mà phải ở lại trực thư viện. Fiona thở dài và chẳng vui vẻ gì khi thông báo cho hai học viên
-Nó nằm ở khu vực 7, dãy số 2, kệ số 4, ngăn thứ 5, phía bên phải!
Hai sinh viên lịch sự cả ơn rồi quay đi. Họ vừa đi vừa thì thầm gì đó về Satan Geric và con cừu ngốc nghếch của anh ta. Fiona quá nổi tiếng nên cũng quen dần với cái kiểu nói sau lưng đó. Cô lại lười biếng nằm dài ra bàn, ngáp to đến gần sái quai hàm. Máy tính vẫn để mở và Fiona vô tình đọc được vài dòng thông tin về cuốn “Tuyển tập Đột Biến Di truyền III”
“Đây là quyển thứ 3 trong công trình nghiên cứu về di truyền của Ngài Vô Danh. Quyển sách tóm lược những dạng đột biến di truyền thông thường ở loài Ma cà rồng và Hậu ma cà rồng. Đặc biệt có nhắc đến 3 quyền năng hùng mạnh nhất mà đến nay vẫn còn là một dấu hỏi lớn trong ngành di truyền học..”
Tuy nhỉ có ba câu giới thiệu đơn giản nhưng nội dung của quyển sách làm Fiona thấy tò mò. Cô biết nhiều điều về thế giới Hậu ma cà rộng nhưng thực ra chưa từng tìm hiểu kĩ về vấn đề di truyền này nọ. Không biết họ thì có gì khác biệt với con người. Với bộ não chứa đầy những nghi vấn cùng thích thú, Fiona vội lấy sổ tay ghi lại vị trí cuốn sách. Sau phiên trực hôm nay cô sẽ mượn thử một quyển về xem!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!