Tình Yêu Của Sói - Chương 4: Sói và Cừu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Tình Yêu Của Sói


Chương 4: Sói và Cừu


Fiona đung đưa người trên cái xích đu chằng chịt dây leo. Đã có nhiều người đi ngang qua nhưng không ai có ý định bắt chuyện với cô. Trong thế giới của họ, quy tắc cơ bản của quan hệ với đồng loại là “không bao giờ dòm ngó thực bản của người khác”. Nếu sai phạm thì bị quy về luật nhân sự, có thể phải hầu tòa.

Fiona cô đơn trong Hellen Green. Cô ít được chào đón trong những bữa tiệc hoặc cái sự kiện của trường. Tuy nhiên, cách đây không lâu đã có một người đứng ra mở cánh cửa hòa nhập cho Fiona. Cô nhớ rõ cái ngày mưa phùn năm đó… Có một người đã nhường cây dù cho cô. Anh ta rất cao và rất đặc biệt. Fiona ấn tượng bởi màu hổ phách sáng long lanh.

“Một quý cô không nên đi như vậy dưới trời mưa. Sao chẳng có anh bạn nào biết ga-lăng thế?”

Lời anh ta nói chỉ có vậy nhưng lại gần giống như một thứ mệnh lệnh. Từ đó về sau, các sinh viên trong trường luôn sẵn sàng nhường dù cho cô bất kể nam nữ.

Người đó cũng là người duy nhất không phải họ Cédile d’Argenlieu Chandernagor nhưng lại gọi cô là “Fiona” thay vì “tiểu thư Brown”.

Anh ấy có nụ cười rất ấm!

Fiona thường tự nói với mình như vậy mỗi khi nghĩ tới người kia. Chỉ cần anh ta nói chuyện với cô mọi người sẽ nói chuyện với cô. Chỉ cần anh ta gật đầu chào cô, mọi người sẽ chào cô. Chỉ cần anh ấy cười nhẹ một cái thì chắc chắn Fiona sẽ nhận thêm nhiều nụ cười nữa…

Fiona nghĩ ngợi mong lung và tiếp tục chơi xích đu. Cô không biết Geric đang nhìn mình từ ô kính phòng học.

-Ối, hôm nay không ngủ sao? Lại có nhã hứng đứng ngắm cảnh kia đấy!

Joson choàng tay qua vai Geric, tì trán vào cửa sổ

-Í! Đó không phải Fiona Brown sao? Cô ta lại chơi cái trò đó hả? Haizzz…. Fiona cừu con nhà cậu thiệt là vô tư.

Geric nhướng một bên mày

-Cừu con?

Joson cười hì hì

-Biệt danh của cô ấy ở trường đó. Cừu con Fiona!

Geric ngẫm nghĩ rồi cười khẩy

-Nghe có vẻ hợp! Dù gì tôi cũng là Sói… Ai đặt vậy?

Joson chớp chớp

-Nè, nè… nhìn tui như vậy là sao? Không phải tui đặt đâu. Cái đó là… chính miệng Haunt Leclerc de Gaulle gọi thế.

Geric mở to , đã nhiều ngày anh không thấy mình tỉnh táo như vậy

-Haunt? Anh ta có nhiều thời gian rỗi để đặt tên cho người khác thế sao?

Joson nhún vai

-Ai biết… thông thường thì King Haunt rất rảnh rỗi… miễn là Simon đừng gây chuyện với anh ta!

Geric híp nhìn lại Fiona. Cô vừa đứng lên và bỏ đi về phía nhà ăn.

-Joy, dạo gần đây cậu có còn tới Royal Club không?

Joson gật đầu và không quên nhắc nhở

-Tên tớ là Joson không phải Joy!

Geric không để tâm, anh lại hỏi tiếp

-Haunt cũng thường xuyên lui tới đúng không?

-Ừ, mỗi đêm! Đó là căn cứ của cậu ta mà…

Geric cười nửa miệng và chậm rãi bảo:

-Vậy thì Joe, nghe đây! Truyền lại lời này cho Haunt: Cút khỏi tầm của Fiona ngay, đó là “cừu” của tôi, mong anh ta đừng có quên điều đó!

Nói rồi Geric đùng đùng bỏ đi. Joson trợn gọi với theo

-Ê nè! Làm sao tui dám nói mấy lời lẽ như vậy với King Haunt? Mà cậu lại gọi sai tên rồi! Joson, không phải Joe!!!

—————–

Fiona ngồi trên bàn ăn. Cái bàn rất lớn nhưng chỉ có mỗi mình cô. Mọi khi vẫn có Geric ngồi cạnh nhưng hôm nay anh đã trốn ở chỗ nào. Những cái bàn khác trong nhà ăn đông đúc và nhộn nhịp. Tuy nhiên vẫn có hai cái bàn vắng vẻ khác ở phía bên trái. Chính giữa, nơi trung tâm là chỗ được quy ước dành cho Haunt Leclerc de Gaulle. Ngồi cùng anh còn có cô bạn gái Anidori Quinn và bộ ba Trắng-Đen-Đỏ bao giờ cùng kè kè đi theo King Haunt. Bên cạnh trung tâm quyền lực là bàn của Simon Pleven Barjot. Cậu ta đang dùng nĩa đâm xối xả vào đĩa thịt viên như trút giận vào món ăn tội nghiệp. Những bạn bè của Simon tương đối hợm hĩnh. Một người tên là Pullux Lùn vì anh này thật sự lùn, thậm chí thấp hơn Fiona một cái đầu. Thân thiện nhất có lẽ là Will, anh ta đang ngốn một miệng thức ăn, sợi mỳ ống lòng thòng lúc anh ta gọi lớn:

-Bác gái ơi! Cho một ly máu tươi, không đường!

Sau đó là một cái giày ném thẳng vào đầu Will, tiếng người nấu bếp hầm hè cảnh cáo:

-Cậu Will Deviller! Nhà ăn không phục vụ loại nước giải khát đó!

Thế là Will đứng lên ghế, cầm cái thìa bạc và hét to:

-Các anh em… tui cần vay máu gấp… Có ai đem theo thực bản tới trường không?

Cả nhà ăn im lặng một thoáng rồi hùa nhau trả lời

-Có! Fiona cừu con kìa!!!

Will lập tức nhìn về phía cô, cố nuốt hết thức ăn trong miệng rồi đề nghị:

-Bán anh một ly máu đi bé Cừu! Anh sẽ trả thật nhiều tiền!

Fiona bị sốc nặng! Cô cười méo xẹo và thật lòng đáp lại

-Em cũng muốn lắm… nhưng… để em hỏi Geric trước đã!

Will nghe tới tên Geric thì xám mặt lập tứng ngồi trở lại ghế

-Ôi thôi thôi, cảm ơn! Anh vẫn còn trẻ lắm!

Fiona ngục đầu xuống bàn cười ha hả. Bọn người này thật là vui tính! Cả nhà ăn cũng đang cười vì sự hớm hĩnh của Will thì King Haunt bỗng lên tiếng:

-Will Deviller, khoa Sử học, viết 5000 lần câu “Tôi hứa sẽ uốn lưỡi 7 lần trước khi nói”!

Tiếng cười yếu dần rồi tắt lịm. Mọi người bẽn lẽn quay đầu nhìn về cái bàn ở trung tâm. Haunt chóng khuỷu tay lên bàn, một ngón tay đang khoáy vào viên nước đá trong cái cốc thủy tinh. Đôi màu hổ phách nhìn chầm chầm theo xoáy nước. Fiona thấy được một quyền năng ghê sợ toát ra từ con người đó.

Ngồi ở bàn bên kia, Will đang ngơ ngác nhìn 5 ngón tay, tượng trưng cho 5000 lần. Miệng anh lẩm bầm nói một mình. Fiona đọc được những từ ấy là: “Oh my god! Ngày tận số là đây sao?”

Simon là người đầu tiên phá tan sự im lặng của nhà ăn. Anh hùng dũng đứng dậy, chỉ tay vào mặt King Haunt, giọng nói ồm ồm

-Đừng có quá đáng! Will chỉ đùa thôi, có cần phải nghiêm trọng hóa như vậy không?

Will là một trong những người bạn thân cận của Simon, hiển nhiên anh phải đứng lên bảo vệ. King Haunt lười nhát liếc nhìn Simon, thái độ lãnh đạm bảo

-Đùa như vậy thì đáng bị phạt. Động chạm đến thực bản của người khác là điều tối kị. Will nên nhận một bài học đích đáng!

Simon nổi giận đùng đùng. Khuôn mặt bình thường đã dữ tợn nay còn đỏ gay và cặp trừng trừng. Nhiều người đã bắt đầu nhìn về phía cửa, họ đang nghĩ có nên tháo chạy từ bây giờ không. Hai phe lúc này đang giương cờ trận. Những cuộc ẩu đả đôi khi xuất phát từ những nguyên nhân bình thường nhất.

Fiona thấy phập phồng lo sợ. Cô đã vài lần chứng kiến Simon và Haunt đụng độ nhau. Họ rất mạnh và đáng sợ. Nhóm trắng-đen-đỏ đã rút vũ khí ra. Tuy rằng luật của trường là cấm vũ khí nhưng cũng chỉ hiệu lực với mấy thứ như dao, búa, súng, đạn… Trong khi bản thân những after-vampire từ khi sinh ra đã có sẵn một kho vũ khí trong cơ thể.

Luke Stoll – người mặc đồ trắng toát từ đầu tới chân cầm trên tay một thỏi băng đang bốc khói. Anh ta sẽ làm tuyết rơi ở Hellen Green nếu cần. Beckendorf Gordon – người mặc đồ đen từ chân tới đầu đang đứng nghiêm trang, chấp tay sau lưng. Anh ta có thể chạy một vòng đường tròn xích đạo trong vài ngày và từ trường về nhà trong vài giây. Người cuối cùng – Brian Burrows mặc quần áo đỏ từ trong ra ngoài đang làm cháy xém những thứ đồ đạc ở gần. Bất kì ai muốn hút thuốc mà không đem quẹt ga thì cứ tới hỏi anh ta! Có điều cần lưu ý là điếu thuốc có thể bị cháy rụi hết trước khi kịp đưa tới miệng!?

Bộ ba trắng-đen-đỏ là nổi khiếp sợ của nhiều người. Bây giờ họ đồng loạt đứng lên, chẳng ai dám hó hé. Simon có chút lưỡng lự trước “hàng rào ba màu” của Haunt. Là người mang dòng máu Pleven Barjot cổ đại, Simon hoàn toàn đủ mạnh để hạ hết 3 tên kia nhưng nếu nhỡ sau đó phải chiến đấu với Haunt thì e là anh sẽ kiệt sức. Giữa lúc tính toán thiệt hơn bỗng có một bàn tay đặt lên vai Simon. Tất bạn bè của anh đã đứng dậy theo. Will cười toe toét bảo

-Vui quá, tôi tham gia nữa!

Tuy nói vậy nhưng đôi Will không cười. Cho dù có là người vui tính thì lúc chiến đấu, mọi after-vampire sẽ biến thành dã thú. Will Deviller cũng chẳng ngoại lệ.

Mấy bàn khác trong phòng ăn đang lặng lẽ tản ra. Fiona ngồi một mình, tại cái bàn dành riêng cho Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor, thế nghĩa là cô đang ở gần cuộc chiến nhất!

Fiona nhìn qua lại hai phía, lòng run sợ khó tả. Cô muốn nói gì đó nhằm xoa dịu tình hình vì dù sao chuyện này cũng từ cô mà ra. Giữa lúc “nghìn cân treo sợi tóc” thì Joson chạy vù vào trong. Anh không biết chuyện đang diễn ra, chỉ hét lên với Fiona:

-Cừu con! Geric ngất xỉu rồi! Đang ở phòng y tế, tình trạng nguy cấp!!!

Thế là tất cả mọi người, bao gồm hai phe sắp chém giết nhau đồng loạt ngưng mọi hoạt động nhìn về Joson. Fiona ngơ ngác đứng lên, cô sợ mình nghe nhầm

-Anh bảo sao?

Joson gào thêm lần nữa:

-Geric bị say nắng, bất tỉnh nhân sự rồi! Đang hấp hối kìa kìa!

Cả nhà ăn im re. Có tiếng muỗng nĩa rơi lộp bộp xuống đất. Luke Stoll cũng vì ngạc nhiên mà đánh rơi thỏi băng khỏi tay. Hậu quả là cả sàn nhà phòng ăn trơn như sân trượt tuyết. Fiona hoảng hốt chạy đi và bị té liên tiếp mấy lần. Có tiếng thì thầm đâu đó

-Có nhầm không vậy? After-vampire mà cũng say nắng trúng gió sao?

-Người dòng họ Cédile d’Argenlieu Chandernagor mà lại ngất xỉu hả? Sao nhảm nhí vậy?

-Chết rồi… Cédile d’Argenlieu Chandernagor thực sự đã rơi vào thời kì thoái hóa nòi giống rồi!

Fiona bỏ lại mọi thứ phía sau, tức tốc chạy theo Joson. Cô thấy hoang mang và cả ân hận. Fiona biết Geric không được khỏe, đúng ra cô phải ở cạnh anh. Sự việc xảy ra quá bất ngờ nhưng cũng tình cờ trở thành chuyện tốt. Haunt và Simon đã sao nhãng với cuộc chiến của họ, hai phe đã hạ cờ… Cả trường thở phào nhẹ nhõm và cũng ngầm biết ơn Geric.

Trên chiếc giường trãi ra màu trắng, có một người đang say ngủ. Fiona thật khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh. Cô đặt tay lên má anh, nhẹ nhàng mân mê.

-Geric… anh làm sao vậy?

Fiona thì thầm, cô biết anh sẽ không trả lời. Cô Daphne vừa tiêm thêm một ống huyết thanh vào cổ tay Geric. Đôi xám lặng lẽ dõi nhìn Fiona

-Tiểu thư Brown, cô là thực bản của cậu ta à?

Fiona nhìn về phía có giọng nói. Người phụ nữ luống tuổi đang ném những mẫu bông gòn bẩn vào sọt rác

-Dạ… phải ạ!

Cô Daphne đi tới cái tủ sắc lớn, lục lọi thứ gì đó

-Lần cuối cô thực hiện “nghĩa vụ” của mình là khi nào?

Fiona chớp chớp rồi trả lời rất ngượng nghịu

-A… cái đó… hình như là 3 tháng trước!

Cô Daphne dừng tay, hít thật sâu rồi quay lại nhìn Fiona nghiêm nghị

-Ý cô là… Ngài Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor đã không uống tí máu nào trong 3 tháng nay?

Fiona bối rối gật đầu. Cô Daphne vẫn chưa chịu buông tha

-…Và… bên cạnh đó… cậu ta còn bị mất máu?

Fiona ngơ ngác nhìn cô y tá, hỏi ngớ ngẩn

-Sao ạ?

Cô Daphne chỉ vào chỗ cánh tay có 4 dấu răng lồ lộ và nghiêm giọng

-Cậu ta bị thương. Đã đánh nhau với con thú nào chăng?

Cuối cùng Fiona mới hiểu ra, cô vội giải thích

-Không ạ! Thật ra, Geric không bao giờ đánh nhau… cái đó là… con chó nuôi ở nhà – con Bạc đã cắn anh ấy, vì Geric cho phép nó!

Cô Daphne mở to . Phải rất lâu sau cô mới chầm chậm nói với Fiona

-Tôi chưa bao giờ tiếp nhận một After-vampire bị ngất xỉu theo kiểu này. Năng lượng sống của cậu ta quá thấp, yếu ớt tới nỗi một vết thương cũng không thể lành hẳn, chắc chắn là rất đói. Tôi không hiểu vì lẽ gì mà cô cứ phơi phới thế kia, rõ ràng là rất khỏe mạnh trong khi chủ nhân của cô lại thê thảm. Còn nữa, máu của dòng họ Cédile d’Argenlieu Chandernagor là một thứ quý giá, tôi cho rằng cậu ta không nên phí phạm nó chỉ vì một… một… con thú cưng!?

Cô Daphne đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bên dưới, có rất nhiều sinh viên tụ tập. Họ tò mò về tình trạng của Geric nên chưa chịu rời đi. Fiona vẫn ngồi trên giường chăm chú nghe. Tay cô vô thức trượt xuống cổ anh.

-Có lẽ tôi nên báo về cho Ngài Charles Cédile d’Argenlieu Chandernagor về sự bất thường của con trai ông ấy… chí ít thì Đệ nhị phu nhân sẽ quan tâm chăm sóc cậu ta hơn!

Fiona giật mình trước quyết định của cô y tá. Cô huơ huơ cánh tay trong không khí và vội nói:

-Không, không cần đâu ạ. Em… thưa cô em sẽ lo tốt việc này! Không nên làm bố mẹ lo lắng!

Cô Daphne quay lại nhìn Fiona, ánh không mấy thân thiện. Cuối cùng cô rời khỏi phòng làm việc, chỉ nhắc nhở Fiona một câu:

-Vậy thì phiền cô lo lắng cho cậu ấy. Bệnh này chỗ tôi rất tiếc không có thuốc chữa!

Cô Daphne đi rồi, cả căn phòng trở nên im ắng, chỉ thoáng nghe thấy tiếng nhao nhao bên dưới. Đám sinh viên đang xúm nhau hỏi hang cô Daphne nhưng hình như cô lờ họ đi. Fiona chăm chú nhìn Geric, trong lòng có trăm mối tơ vò. Cô phải làm sao với anh đây?

Vừa lúc đó Geric tỉnh lại, tay nắm lấy vật thể ấm áp đặt trên má mình trước tiên. Fiona nhìn anh bằng cặp mộng nước, vài hạt nước bé xíu xiu đọng trên hàng mi.

-Fiona… Ai bắt nạt em hả?

Cô buồn rầu cụp xuống, lắc đầu. Thấy cô không uốn nói, Geric chẳng hỏi nữa, anh thích kiệm lời. Cả hai cứ ngồi ngây ngốc trên giường. Cuối cùng Fiona cũng chịu lên tiếng:

-Cô Daphne bảo sẽ nói với bố mẹ tình trạng của anh.

Geric nhăn mặt kèm theo thở dài

-Xui thiệt. Lại phải nghe giáo huấn rồi…

Fiona chán chường ngẩn mặt lên

-Chỉ vậy thôi sao?

Geric cười lãnh đạm và nhún vai

-Chắc thế. Lần này sẽ là 6 tiếng đồng hồ. Có lẽ nên đem theo đồ ăn vặt… bánh khoai tây là một ý hay!

Fiona khịt mũi chỉ ra

-Việc gì anh phải ăn những thứ anh không thích?

Geric nhìn lại đôi cô, nhẹ nhàng giải thích

-Anh thích mà. Món thịt viên sốt chanh rất ngon, cả đậu hũ nữa…

-Vậy món gì anh thích nhất?

Fiona hất cầm hỏi. Geric hơi chần chừ sau đó nói gọn

-Gà tiềm!

Fiona nhớ lại bữa ăn tối cách đó một tuần…

Trên bàn ăn chỉ có 4 người: Fiona, Geric và bố mẹ anh. Món gà tiềm được người phục vụ đưa lên, thơm phức và bốc khói. Bà Nancy cười trìu mến và gấp cho Fiona một cái đùi, Geric một cái khác. Anh lơ đễnh lẩm bẩm: “Cảm ơn mẹ…”. Fiona nhìn món ăn hấp dẫn trong bát không cần ai nhắc nhở đã xơi ngon lành. Tiếng miệng nhai nhóp nhép nghe thật thiếu tế nhị. Fiona trầm tĩnh lại và ăn một cách từ tốn hơi nhưng quái lạ, cái âm thanh đó vẫn quanh quẩn đâu đây… Cô ngẩng đầu lên nhìn. Bố mẹ nuôi đang trò chuyện với nhau, phong thái nho nhã, cao quý của bậc đế vương. Geric điềm đạm như mọi khi tuy rằng anh không hứng thú với bữa ăn cho lắm. Vậy thì ai đang nhai chép chép như thế? Fiona lắng tai nghe, đó là tiếng hai hàm răng đụng vào nhau, tiếng thức ăn bị xáo trộn với nước bọt… tởm quá! Cô bất giác gập người, kéo khăn trãi bàn lên nhìn xuống đất. Hóa ra là con Bạc! Nó đang cuộn tròn dưới gầm bàn, khoái trá thưởng thức cái đùi gà ngon ơi là ngon. Nó nhai hết cả thịt lẫn xương, cái mõm bóng lên vì dầu và nước dãi nhễu xuống đất. Kinh quá! Cô lè lưỡi ngồi thẳng dậy và liếc nhìn sang Geric. Lúc này anh cũng đang nhìn cô. Fiona muốn mách với cha mẹ nuôi cái tội ném thức ăn phung phí cho con chó nhưng anh đã trừng ngầm nói:

Không muốn chết thì im miệng!

Quay trở lại thực tại, Fiona nhau mày và chỉ tay vào mặt Geric tố giác:

-Anh nói dối. Rõ ràng lần trước anh còn lén đút vào mồm con Bạc nguyên cái đùi gà…

Geric thản nhiên nhún vai thậm chí không thèm biện minh. Fiona bất lực với con người cứng đầu này. Quay lại vấn đề chính cô bảo

-Em đã nói với cô Daphne, xin cô đừng nói gì với bố mẹ… làm vậy cả nhà sẽ lo lắng không bằng… em tự giải quyết mọi việc!

Lúc này Geric với quay lại nhìn cô một cách nghiêm túc. Anh lạnh lùng hỏi:

-Em giải quyết? Em thì làm được cái gì?

Fiona mím môi không nói. Cô trầm tĩnh đứng dậy và đi tới cái tủ y tế gần nhất. Fiona mở tủ ra, bên trong có linh tinh các thứ nào là thuốc, băng keo, ống tiêm, máy đo huyết áp… Cô vớ lấy một con dao nhỏ, loại dao dùng trong phẫu thuật. Với món đồ kim loại bé mà sắc trong tay, Fiona trở lại giường. Geric nhìn chăm chăm vào con dao, nét mặt trở nên căng thẳng

-Em… tính làm gì?

Fiona hít sâu, lấy hết can đảm khứa một đường vào cổ tay. Máu đỏ như thể nước trong quả cam bị người ta dùng lực vắt ra. Một giọt, hai giọt rồi nhiều giọt rơi xuống sàn nhà. Geric mặt trắng bệch nhìn trăn trói vào vũng máu đang ngày một loang ra. Miệng anh chỉ thốt lên một chữ:

-Đ.I.Ê.N

Fiona bình tĩnh nhìn anh, giọng run run:

-Em lở tay cắt nhầm động mạch rồi… chảy hết máu sẽ chết chắc!

Cô đùa sao? Có thể nói chết nhẹ nhàng vậy à? Geric nghiến chặt hàm răng, mùi máu làm các giác quan của anh nhạy cảm lạ thường. Fiona đưa cánh tay nhếch nhác tới trước mặt anh, làm giọng đáng yêu

-Cứu em đi, anh sẽ không để em chết phải không?

Geric khổ sở nín thở. Fiona thật ngốc, cô không hiểu là mình đang làm gì đâu. Thượng đế sinh ra cô hình như không ban cho cảm giác sợ hãi. Không cần nói thêm điều gì, Geric tóm lấy cánh tay trắng ngần đó bằng một động tác thô bạo. Cả người Fiona cũng bị kéo theo, mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh. Cô im lặng nhắm lại, cảm nhận đôi môi mềm mại mút lấy da mình, đầu lưỡi lành lạnh trượt lên da mình và cuối cùng là những chiếc răng không khoan nhượng đâm vào…

Fiona thở dài cố kiềm tiếng rên rỉ. Đau lắm, đau hơn bất cứ thứ kim loại nào khứa vào da. Nóng lắm, nóng hơn cả khi cho tay vào ngọn lửa…

Fiona hồi tưởng lại mùa hè năm cô mới tròn 5 tuổi…

Thuở đó, Fiona chưa ý thức được thực tại, chưa hiểu được cái thế giới đáng sợ cô đang sống. Mỗi ngày, cô chỉ như một đứa bé bình thường say sưa với các thú vui riêng. Fiona quanh quẩn bên cạnh Geric, luôn miệng gọi anh là “Sói” vì bà Nancy gọi anh như vậy. Cô luôn nghĩ việc bà quản gia trong nhà đêm đêm rút máu từ cổ tay cô là một chuyện bình thường. Bà ta giải thích là phải lấy đi những chất độc hại ra khỏi cơ thể, như vậy mới khỏe mạnh được. Sự dối trá đó Fiona không bao giờ hoài nghi, cô không biết được cái túi máu kia dùng để làm gì cho tới một ngày…

Trong ánh nắng hiền hòa của buổi sáng, có hai đứa trẻ đang ngồi chơi dưới gốc cây. Một tấm bạc sẫm màu trãi trên bãi cỏ, bày la liệt những món đồ chơi: những chú lính chì, những con vịt, những miếng ghép xây nhà, những cái vòng nhỏ tròn tròn đủ màu…

Cô bé gái nhặt một con vịt lên và đưa cho cậu bé ở đối diện. Giọng nói trẻ con ngây thơ

-Anh Sói, vịt này! Anh có biết vịt kêu thế nào không?

Cậu bé rời khỏi cái bánh xe trong tay và nhìn con vịt bé xíu, lông vàng tươi

-Vịt kêu là… ò ó o o…

Cô bé chớp chớp , lại đưa lên một con vật khác

-Vậy sao? Thế gà trống kêu thế nào?

-Gà trống… kêu quạc quạc…

Cô bé lại gục gật đầu, hoàn toàn đồng ý. Rồi lại nhặt một con khác, tiếp tục hỏi

-Thế heo kêu làm sao nhỉ?

Lần này cậu bé không trả lời vội. Đôi mắt màu lam nhìn chú heo đỏ hồng. Nhưng 2 giây sau, cặp mắt đó bỗng di chuyển. Tầm nhìn từ từ rời xuống làn da trắng nõn, lấp ló sau cổ tay áo. Những mạch máu li ti ẩn sau lớp da bỗng hiện ra rõ ràng hơn trong đôi mắt…

-Anh Sói… sao không trả lời?

Cậu bé đột ngột vươn tay ra, chộp nhanh cổ tay của cô em gái. Cô bé chớp mắt còn chưa kịp hiểu thì một hàm răng đã cắm phập vào da. Một cơn đau khủng khiếp bùng phát. Nó hét toán lên và ra sức rút tay lại

-Anh Sói! Em đau!

Cô bé mếu máo giẫy giụa nhưng không ngờ người bạn của cô lại trở nên rất lạ. Đôi mắt từ màu lam đã ánh lên sắc hồng. Cô bé không còn nhận ra người bạn thân thiết của mình nữa, cậu ta thật xa lạ, thật tàn bạo, thật đáng sợ…

Khuôn mặt đó giăng mắc sự chết chốc, và bóng tối, và những tham muốn…

Không còn là nụ cười ngây ngô và những cái trể môi hờn dỗi đáng yêu…

Cô không biết cậu ta là AI!

Fiona nhận ra những giọt nước nóng hổi đang chảy dọc trên gò má. Cô lắc mạnh đầu, cố xua tan mọi kí ức. Lúc còn nhỏ, chưa có đủ ý thức, Geric không được phép trực tiếp uống máu từ cơ thể thực bản, đó là quy định nhằm đảm bảo có thể duy trì sự sống của thực bản theo luật. Nhưng buổi sáng hôm đó chính là một tai nạn. Fiona còn nhớ cảnh mọi người đổ xô ra vườn, điên cuồng kéo Geric ra khỏi cô. Đứa bé đó như bị mất trí, bám lấy cánh tay Fiona dai như đĩa. Đáng sợ hơn là khi nó quay đầu về phía bà Nancy nhe răng hằm hè –bộ dạng không khác chi con chó Bạc lúc nó giận dữ. Nếu không phải chính Ngài Charles dùng gậy đánh cho Geric bất tỉnh có lẽ mạng sống của Fiona đã kết thúc vào mùa hè năm đó.

Fiona biết cảm dỗ của máu đối với các hậu ma cà rồng. Cũng như ma cà rồng, họ vẫn bị cơn khát điều khiển, chỉ có một chút sự minh mẫn khi đã no nê mới làm cho họ khác biệt với thời đại trước. Họ đặt ra luật lệ bảo vệ loài người nhưng làm sao có thể chắc chắn ngay chính bản thân những người cầm bút viết Hiến chương có thể giữ được lập trường trong lúc họ đói?

Với Fiona, mỗi lần trãi qua chuyện đó là mỗi lần sinh mệnh của cô mong manh. Geric tuy rằng rất tốt với cô, tuy rằng không hề có ý muốn hãm hại cô nhưng anh không thể khống chế chính mình. Mỗi lần thỏa mãn cơn đói, Geric biến thành người khác.

Fiona cố quên mình là ai, Geric là ai. Chỉ có như vậy cô mới có thể mỉm cười mỗi khi nhìn anh.

Giữa những dòng suy nghĩ ngỗn ngang, cô ngẩn đầu nhìn bên khuôn mặt vừa quen vừa lạ. Đôi mắt đó cũng đang hướng về cô, cùng một màu với thứ chất lỏng đang chảy ra kia. Ở đó, Fiona đọc được muôn vàn nổi ân hận, những thống khổ tội lỗi hòa trộn với lòng ham muốn khát khao. Ở đó, lý trí và bản năng tranh chấp rất quyết liệt. Sự sống còn của cô phụ thuộc vào trận đấu này. Nếu lý trí của Geric chiến thắng Fiona có thể sống thêm một thời gian ngắn nữa… Đã rất nhiều lần trước đây Geric buông cô ra trước khi mọi chuyện sắp kết thúc. Anh đã làm được điều kì diệu đó trong suốt 19 năm nhưng khó mà nói trước liệu có lúc nào kì tích ấy không xảy ra…

Fiona biết cô nên đặt niềm tin ở anh, như cách cô đã làm mỗi khi đối diện với tử thần. Fiona cố nặn ra một nụ cười

-Em thích một cái khăn màu tím cà… có những sọc màu vàng kim tuyến… và nhất định phải thật đắt tiền!

Geric nhăn trán, nhắm mắt lại, hàm răng càng cắm sâu hơn trong da cô. Fiona không biết anh có đủ minh mẫn để nghe những lời cô nói hay không. Khi cơn đau từ cánh tay luồn lách đi khắp cơ thể cuối cùng cô đã không chống cự được mà rơi vào cơn mê….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN