Tình Yêu Của Sói
Chương 3: Một thực bản may mắn
Cô bắt đầu thấy mệt mỏi vì hôm nay đã chạy 3 vòng sân. Thật không công bằng khi huấn luyện viên Thể chất đối xử với cô như với các sinh viên khác. Cô đâu có sức chịu đựng bền bĩ và những năng lực siêu phàm như bọn họ.
-Đau chân quá… ngày mai em sẽ bỏ học! Em nhất định phải tìm cách trả thù cái ông Cá bảy màu đó!
Fiona rên rỉ và bắt đầu xoa xoa ống chân. Ngồi cạnh cô, Geric đưa nhìn ra hai bên đường. Anh nhàn nhạt an ủi
-Dù gì… em cũng là con người duy nhất học ở Hellen Green.
Fiona quắt nhìn anh, hậm hực bảo
-Ồ, may mắn ghê ha! Đáng tự hào quá nhỉ? Nếu em là Thực bản duy nhất được đi học ở trường Hellen Green thì giáo viên phải biết ưu ái mà yêu chiều tí chứ! Đằng này lại…
Cô bỏ dở câu và quay lại với cái chân đau. Geric không nói gì thêm. Anh nhắm lại và ngả đầu ra sau, chìm vào trầm tư. Fina loay hoay một hồi cuối cùng cũng để ý tới sự mệt mỏi khác thường của Geric. Hôm nay anh lại ngủ nhiều hơn hôm qua, hôm qua thì ngủ nhiều hơn hôm trước nữa.
Cô ngập ngừng sờ tay lên trán Geric. Môi anh khẽ động
-Sốt rồi sao?
Geric gạt tay cô ra, giọng nói đầy nhẫn nại
-Em biết rõ là những loại-như-anh không bệnh bao giờ mà…
Fiona nhồm người sang, nhìn vào anh thật gần mặt dù đôi kia không hề mở. Tiếng của cô thì thầm qua hơi thở
-Geric… anh… đã đói rồi!
Người cầm lái liếc nhìn về phía họ qua kính chiếu hậu. Cái cô thực bản này còn có bản lĩnh nhắc nhở thân chủ về chuyện ăn uống kia đấy!?
Geric cắn môi trả lời
-Không phải!
Fiona khẳng định
-Chắc chắn!
Geric buồn bực mở ra. Anh đẩy cô ra xa khỏi mình và cáu kỉnh bảo
-Được rồi… cứ coi như đang đói đi! Đưa bánh kem đây!
Fiona mặt mày trắng bệch. Cô sẵn sàng “dâng” máu của mình cho Geric chứ không muốn anh ăn mất cái bánh sôcôla vừa mới mua. Fiona ôm cái hộp bánh vào lòng và lắc đầu ngoày ngoạy, đôi long lanh như sắp khóc
-Không! Không được… làm ơn đừng ăn của em!
Người lái xe lại ngước lên nhìn bọn họ. Hay thật! Một thực bản cầu xin vì miếng bánh chứ không phải vì mạng sống bản thân. Đáng lẽ cô ta phải nói những câu đại loại như:
Không! Không được… làm ơn đừng ăn thịt em!
Geric trừng nhìn Fiona đấu tranh vì miếng bánh, anh cũng chẳng nở giành giật với một con người mong manh chỉ vì… miếng bánh kem. Geric khẽ cười và quay đi
-Được rồi. Tha cho em lần này…
Fiona thở ra nhẹ nhõm. Cô thích thú mở nắp hộp nhìn vào trong. Cái bánh vẫn còn nguyên vẹn! Geric lại nhắm và bắt đầu ngủ. Anh thường ngủ nhiều hơn mỗi khi cạn kiệt năng lượng. Thứ năng lượng đó không thể nạp bằng các loại thức ăn bình thường. Nó cần máu, và phải là máu người!
Chiếc xe dừng lại trước tòa Biệt trang cổ kính. Cả hai bước ra cùng với cặp sách được người làm mang vào cho. Phu nhân Cédile d’Argenlieu Chandernagor đang ngồi uống trà trên ghế may. Bà mỉm cười khi thấy Fiona và Geric trở về.
-Con chào mẹ!
Fiona sà vào lòng bà để được âu yếm vuốt ve. Phu nhân tươi cười với cô con gái nuôi sau đó nhìn lên đứa con trai ruột
-Lại đây mẹ thơm cái nào, Sói con!
Geirc nấc lên một cái. Anh ghét bị mẹ gọi là Sói con và cũng nổi da gà vì yêu cầu của bà.
-KHÔNG Ạ, CẢM ƠN!
Geric đi thẳng vào trong bỏ lại phu nhân cùng Fiona trong vòng tay bà.
-Cái thằng bé này. Chẳng tình cảm gì hết! Nó không để cho ta được âu yếm nó mà!
Rồi bà quay lại nhìn Fiona, một sự hờn ghen thể hiện rõ trên nét mặt
-Con làm thế nào mà có thể ở cạnh cái con Sói đó suốt ngày thể hả? Tính nết của nó làm ta không chịu nổi…
Fiona hôn lên má phu nhân và cười hì hì
-Chỉ là con trai hay ngại ngùng thôi, thật ra Geric cũng rất yêu mẹ!
Lời nói thật mát lòng. Phu nhân càng siết chặt Fiona trong vòng tay, giọng yêu chiều:
-Ôi chào, đúng là chỉ có con gái mới tình cảm như vậy. Nếu biết trước ta đã sinh một bé thỏ con chứ không thèm một con Sói cứng đầu!
Hai mẹ con nhìn nhau cười. Giữa lúc đang trò chuyện thoải mái đột nhiên phu nhân trở nên nghiêm túc. Bà nhìn lại hướng Geric vừa rời khỏi rồi thầm thì với Fiona
-Ta thấy, thằng nhóc hôm nay hơi lạ… Nó ngủ suốt phải không?
Fiona mím môi gật đầu
-Vâng. Anh ấy… bị đói!
Phu nhân chau mày nhìn Fiona. Bà ngập ngừng hỏi
-Nó… không chịu… à? Lại làm lơ với cơn đói sao?
Fiona tránh ánh của bà
-Uhm… Geric… con không biết nữa. Mấy năm nay anh ấy luôn như vậy! Có thể là… anh ấy không thích máu của con… Mùi vị chắc là hơi tệ thì phải!
Phu nhân phì cười gõ vào đầu Fiona
-Suy diễn! Cái gì mà mùi với vị? Khi đói thì mùi vị không quan trọng nữa. Chắc là bé Sói nhà ta đang có chút rắc rối gì đó. Con thử hỏi nó đi, nó không bao giờ chịu tâm sự với ta đâu!
Fiona nhìn bà rồi gật đầu. Bên ngoài cửa sổ những bầy dơi bắt đầu từng tốp bay ra khỏi hang ổ của chúng. Trời đã nhá nhem tối.
——–
Trên chiếc giường lớn, phu nhân Nancy Cédile d’Argenlieu Chandernagor cứ liên tục trở mình. Ngài Charles Cédile d’Argenlieu Chandernagor cũng bị quấy rầy. Ông khẽ hỏi bà
-Sao thế Nancy?
Phu nhân thở dài và bảo
-Em lo cho Sói con quá. Thằng bé có chuyện gì đó…
Ngài Cédile d’Argenlieu Chandernagor mở choàng , nghiêng người sang nhìn vợ
-Geric làm sao? Nó bị thương hả?
Phu nhân nhẹ nhàng trách chồng
-Charles! Anh thừa biết là nó không bao giờ đánh nhau mà… Geric, thằng bé… lại bỏ ăn rồi!
Ông Charles nghĩ ngợi gì đó rồi bối rối bảo:
-Thế sao? Anh không ngờ là thức ăn ở Hellen Green tệ như vậy… Nhà Leclerc de Gaulle không quản lý tốt ngôi trường thì phải…
Bà Nancy bật người ngồi dậy, khuôn mặt vô cùng bức xúc nói:
-Anh Charles! Em KHÔNG nói chuyện ăn uống ở trường! Cái em muốn nói là… là… con bé Fiona kia!
Ngài Cédile d’Argenlieu Chandernagor miễn cường rời lưng khỏi giường, ngồi đối diện với vợ. Đôi ông hiền hòa nhìn bà Nancy
-Được rồi em yêu, anh biết rồi! Geric không muốn… làm vậy với con bé đúng không?
Cuối cùng khuôn mặt giận dữ của người phụ nữ kia cũng giảm đi, thay vào đó là vẻ bồn chồn lo lắng. Bà co hai chân và vòng tay ôm lấy đầu gối, đôi nhìn mong lung trên tấm chăn thêu hoa
-Sói con của chúng ta… em không biết nó ĐANG nghĩ cái gì nữa… Em biết lần cuối nó chạm tới con bé là hơn 3 tháng trước. Nếu cứ tiếp tục nó sẽ ốm mất!
Ông Charles kéo vợ vào lòng và nhẹ nhàng vuốt tóc bà
-Uhm… có lẽ… nó muốn nhận bằng khen từ Tổ chức chăng? Nó muốn phá kĩ luật về khả năng giữ gìn các Thực bản….
Ông Charles chưa nói xong đã bị vợ cắt lời;
-Thôi nào anh yêu! Đừng hồ đồ như vậy… Nó ĐÃ phá kĩ luật rồi! Chưa thực bản nào sống với loài chúng ta những 19 năm! Cái kết cuối cùng của Fiona chỉ có thể là chết thôi! Em biết mình nói như thế là quá tàn ác nhưng đấy chính là quy luật của tự nhiên, … Cả con người và loài chúng ta đều không thể làm trái tự nhiên… Nếu không thì sẽ phải tự mình hủy diệt!
Ngài Cédile d’Argenlieu Chandernagor thở dài. Ông kéo vợ nằm trở lại giường và tiếp tục an ủi bà
-Nancy… em đừng quá lo lắng. Có thể là thằng bé cảm thấy chưa tới lúc thực sự cần. Hơn nữa nó cũng là người dòng họ Cédile d’Argenlieu Chandernagor, sinh ra vốn dĩ là một chiến binh kia mà! Nó không dễ dàng chết đâu! Nếu có chết thì sẽ chết trên chiến trường một cái oai hùng nhất chứ không thể chết vì…. vì ĐÓI được! After-vampire chưa bao giờ chết vì đói… Đó là cái lý do nhảm nhí nhất anh từng nghe nhắc tới!
Cách đó một hành lang dài, một khu vườn nhỏ và một cái cửa kính là nơi Geric đang nằm đọc sách. Anh gối đầu lên thân hình đồ sộ của con Bạc. Chú chó nằm im thin dõi đôi ươn ướt nhìn cậu chủ. Nó quá to lớn để gọi là một con cún bình thường. Bộ lông nó trắng như tuyết và rậm dày, bóng mượt. Những chiếc răng của nó nhọn hoắt và thường làm mọi người khiếp đảm khi nó nhe ra. Lúc Geric chào đời, con chó đã có mặt trong biệt trang nhưng nó chỉ là một con cún hơn 7 tuần tuổi. Tháng sau sẽ là sinh nhật thứ 19 của nó. Một con chó có thể sống tới 19 năm sao? Điều này thật lạ lùng, đó là chưa kể thân thể nó rất cường tráng, không có dấu hiệu của tuổi già.
Geric thả cuốn sách xuống đất và dụi dụi . Anh ngáp một cái rồi lấy tay gãi gãi bộ lông của con vật cưng. Bạc thích thú gầm gừ. Đêm nay trời không có trăng nên nó chịu ngoan ngoãn nằm trong nhà. Con chó thực chất là giống lai. Mẹ của nó là chó rừng và ba là một con sói trắng đã chết mấy năm về trước. Điều này giải thích vì sao nó khoái đi chơi vào những đêm trăng. Tiếng hú của nó là một âm thanh sống động làm cho nhiều người phải hoảng sợ tránh xa tòa nhà.
Geric vùi mặt vào bộ lông êm ái của Bạc. Đã khuya lắm rồi mà anh chưa ngủ được. Có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều. Bạc cuộn người lại như muốn đáp trả sự âu yếm của chủ, cái đuôi to như cây chổi của nó phe phẩy nhè nhẹ. Nó liếm láp cánh tay Geric một cách thích thú. Đôi như nhìn thấy một khúc xương ngon lành.
Anh ngước nhìn nó yêu chiều rồi thầm thì bảo:
-Mày đói hả, bé cưng?
Anh đưa cánh tay vào mồm nó, không hề sợ những cái răng nanh
-Một chút thôi, vì tao cũng rất đói!
Con chó táp mạnh cánh tay của cậu chủ. Một cảnh tượng thật kinh dị! Máu đỏ thẳm chảy ra từ những chỗ răng nó cắm vào. Cánh tay kia như thể một khúc bột mì bị ghim vào 4 cái cọc sắt nhọn. Geric vô cùng bình thản. Anh để con chó liếm máu của mình, miễn là nó không xé thịt hoặc nhai rồn rột xương của anh. Đang lúc ngoái trá thưởng thức bữa ăn bỗng con Bạc dừng lại. Hai tai nó dựng đứng lên lắng nghe điều gì. Geric cũng chú ý tới tiếng động đó. Có tiếng bước chân rất khẽ. Chỉ có loài thính tai như chó mèo hoặc loài có nhiều hơn 6 giác quan như after-vampire mới có thể nghe thấy. Tiếng chân dừng lại trước cánh cửa dẫn vào phòng Geric. Rồi tiếng bản lề kêu lên kèn kẹt. Một bóng dáng nhỏ nhắn bước vào trong. Căn phòng tối om chỉ trông thấy màu trắng của chiếc đầm ngủ và màu trắng của bộ lông con Bạc.
-Fiona…
Geric hơi ngạc nhiên vì sự hiện diện của cô. Hình như đã là nửa đêm rồi. Fiona làm gì ở đây?
Cô gái xõa tóc, khuôn mặt nấp sau mái tóc. Cô đi chân trần dù nền nhà khá lạnh. Con Bạc nhận ra người quen nên nhanh chóng bỏ đi sự cảnh giác. Nó quay lại với cánh tay của Geric.
Fiona tiến tới gần. Dưới ánh sáng vàng nhạt nhòa rọi vào từ cửa sổ, khuôn mặt cô tái nhợt và hoảng sợ. Giọng nói của Fiona run run
-G…Geric… anh đang dung túng con chó! Em biết vì sao nó có thể sống những 19 năm rồi…
Cô giận dữ nhìn con quái vật lông trắng và quát nó:
-BẠC! NHẢ RA NGAY!
Con vật gần như hiểu được thứ ngôn ngữ cô đang nói. Nó đánh rơi cánh tay anh xuống và nhe hàm răng đỏ máu gầm gừ chống đối. nó nhuộm cùng màu với những chiếc nanh. Fiona không sợ. Cô đã sống 19 năm với nó, với Geric, với thế giới của anh. Máu me là cảnh tượng hàng ngày. Fiona xỉ nhón tay vào mũi con chó, giọng đe dọa:
-Mày đó! Liệu hồn không tao sẽ nói với Lệnh bà…
Fiona biết câu thần chú này vô cùng hiệu nghiệm. Bạc sợ phu nhân Nancy Cédile d’Argenlieu Chandernagor như con chuột nhắt sợ chú mèo mun. Nó thường bị bà quất roi vào sống lưng vì tội cắn thảm hoặc hù dọa các cô hầu. Mỗi lần bị bà Nancy đánh, nó lại chui rút vào cái ổ trong nhà kho chờ Geric về. Anh sẽ dỗ dành nó, sẽ xoa xoa chỗ bị đau của nó…
Con bạc chỉ cần nghe nhắc tới hai chữ “Lệnh bà” đã sợ sệt kêu ư ử và bẽn lẽn ngồi dậy, bò ra khỏi phòng. Nó quả là một diễn viên, có thể biến hóa từ con dã thú đáng sợ bất kham thành một chú cún to xác biết khóc nhè. Geric chau mày trông theo cái đuôi ngay đơ của nó.
-Fiona… em làm nó giận rồi… Anh đang cần một bộ lông để gối đầu mà!
Cô ngồi xỏm xuống bên cạnh Geric, lo âu nắm lấy cánh tay của anh
-Xem nó làm gì với anh nè!
Geric cười khẽ và lắc đầu
-Đừng mắng nó. Là anh cho phép nó!
Fiona nhìn thẳng vào Geric, ánh mang theo sự trách móc cùng đau lòng. Vết thương khá sâu nhưng đã ngưng chảy máu. Fiona biết chúng sẽ lành nhưng cô vẫn lo lắng
-Anh bình phục chậm quá… King Haunt chỉ mất 5 giây thôi…
Geric im lặng. Anh dùng ánh để nói cho Fiona biết mình không vui vì phép so sánh của cô. Fiona mím môi, hiểu rằng mình đã lỡ lời nhưng rồi cô bảo
-Geric… vết thương chậm khép miệng là vì… anh không khỏe, có đúng không? Hình như đã 3 tháng rồi… anh không đói sao?
Geric mở to . Đáp lại anh là khuôn mặt vô cùng bình thản của Fiona.
-Sao nào? Bị nói trúng tim đen rồi chứ gì?
Geric gạt tay cô ra, cáu kỉnh phủ nhận
-Đoán mò!
Fiona thở dài rồi tự nhiên chìa cánh tay ra, nói như bông đùa
-Khăn tay dạo gần đây đã tháo ra nhưng có người nói cái đó giờ là mốt! Em muốn đeo lại, mà phải là một cái thật đẹp và độc quyền cơ!
Hai Geric tối sầm lại. Ý tứ bộc lộ quá rõ ràng rồi.
-Nếu muốn, mai anh mua một cái!
Fiona vẫn kiên quyết bồi thêm một câu
-Nhưng phải có lý do gì mới đeo được chứ. Không người ta lại nói em khoái làm điệu.
Geric cắn môi. Cô gái này thật là khó bảo. Ánh anh rơi xuống cổ tay cô. Làn da trắng trẻo và vòng tay mảnh khảnh. Những mạch máu li ti trên cổ tay cô ẩn hiện trong anh, dường như cố tình thông báo sự tồn tại và còn khiêu khích tính nhẫn nại của anh.
Geric nuốt khoang và đột nhiên đứng dậy.
-Bỏ đi! Anh buồn ngủ rồi, về phòng em đi!
Fiona mím môi nhìn anh ngã lưng xuống giường, bỏ mặt cô ngồi dưới thảm. Căn phòng rơi vào im lặng kì quái. Con lắc đồng hồ đung đưa từng tiếng cộc cạch. Bộ rèm đồ sộ trong phòng rũ xuống, im thinh. Mặc dù bốn bức tường khép kín nhưng dường như không khí bị khoáy động vì một tác nhân nào đó. Fiona rùng mình khép hai cánh tay vào thân.
Cô lặng lẽ đứng dậy, tiến tới bên giường. Geric không ngủ nhưng vờ ngủ. Cô hiển nhiên biết rõ điều đó. Fiona nhẹ nhàng kéo chăn lên cao hơn. Geric gác tay lên trán, thân hình dài sọc phơi ra, chẳng chút đề phòng. Cô thở dài vuốt gò mái xanh xao kia rồi miễn cưỡng ra khỏi phòng.
Tiếng cửa đóng làm Geric mở . Anh vùi mặt vào một góc chăn, hít thở. Mùi hương thoang thoảng từ bàn tay Fiona còn lưu lại trên đó…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!