Tình Yêu Của Sói - Chương 2: Hellen Green
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Tình Yêu Của Sói


Chương 2: Hellen Green


Trong giảng đường trường Đại Học có hơn 200 sinh viên. Giáo sư đang đứng trên bục, say sưa với bài giảng về sự tác động của giá dầu thế giới đến nền kinh tế của các nước đang phát triển. Bên dưới những hàng ghế dài nối đuôi nhau, sinh viên người thì chăm chú nghe, người thì miệt mài ghi chép. Thế nhưng có một kẻ tỏ ra cá biệt. Hắn ta ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thoải mái trong tư thế gác hai chân lên bàn và miệng ngậm một cây kẹo mút. hắn lờ đờ nhìn lên trần nhà. Có những họa tiết gothic chìm nổi, được khắc lên rất công phu.

Giáo sư Geogre có vài lần thoáng nhìn qua chàng sinh viên ở cuối lớp và như mọi khi: ông xem cậu ta không tồn tại.

Tên sinh viên nọ cũng làm một chuyện tương tự: xem như vị giáo sư không đứng trên bục giảng. Việc của anh đơn giản là cố gắng có mặt trong 50% số tiết của mỗi môn học vì đây là điều kiện tối thiểu để có thể nhận chữ “PASS” trong các kì thi cuối khóa. Ông Geogre cũng như tất cả các giáo viên khác của Học viện Hellen Green luôn biết bổn phận của họ là tránh đụng chạm đến cậu sinh viên và không suy nghĩ mà phê cho cậu ta điểm C. Chỉ cần điểm trung bình là không phải thi lại. Hầu hết sinh viên trong trường cũng không còn tỏ ra bức xúc khi nhìn thấy điểm C to tướng trong những bài kiểm tra bỏ giấy trắng, chỉ cần tên điền trong khung name là: Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor.

Thông thường, cái tên đó sẽ phải viết chen vào ô điểm ở bên cạnh và trong những tờ giấy thi khác nhau, cái tên sẽ khác nhau. Người sở hữu cái tên thậm chí còn không thuộc nó. Anh ta hay viết sai thành các dị bản như: Geric Philip Bidault-Jackque Cédile d’Argenluiso Chackdernagor hoặc bị đảo các chữ thành Geric Cédile d’Argenlieu Bidault-Jacques Philippe Chandernagor. Đó có thể xem là hai trường hợp ít sai sót nhất vì có lúc anh ta vừa đảo chữ, vừa viết sai chính tả hay là chen thêm Zeus, Apollo, Poseidon, Hercules, Achilles, Hercules,… bất kì tên vị thần hay anh hùng Hy Lạp nào mà anh ta chợt nhớ ra.

Sự tùy tiện đối với tên tuổi của chính mình cũng phần nào thể hiện bản tính con người. Vì tên quá dài nên người khác có thể tự chọn cho mình một từ nào đó để gọi. Một vài người bạn của anh gọi thân mật là Geric, những tiền bối trong trường thích gọi anh là Philippe, hậu bối kêu bằng tên Bidault-Jacques, những giáo viên hay dùng cái tên gốc từ gia đình là Cédile d’Argenlieu Chandernagor. Xét cho cùng, tên gọi nào cũng không cần thiết vì anh ta hiếm khi có phản ứng, thậm chí một cái liếc mắt cũng chẳng rộng lượng ban cho ai. Muốn anh ta nói chuyện cách tốt nhất là chạy ra phía trước, chắn đường đi. Lúc đó anh ta không chỉ ngước lên nhìn mà còn “khuyến mãi” thêm một khuôn mặt chết chóc.

Nói về địa vị thì Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor cũng có một chỗ đứng tương đối cao trong trường. Học viện Hellen Green là trường Đại Học tư thục lớn. Người bỏ tiền đầu tư xây dựng là gia đình Leclerc de Gaulle. Họ là một gia tộc có truyền thống lâu đời, giàu có và bí ẩn y như gia đình Cédile d’Argenlieu Chandernagor. Cháu trai đích tôn Haunt Leclerc de Gaulle chỉ lớn hơn Geric 1 tuổi. Anh ta là mẫu người yêu lý tưởng của mọi nữ sinh, là thủ lĩnh của mọi nam sinh, là sinh viên quý mến của mọi giáo sư, giảng viên, trợ giảng trong trường. Tóm lại, Haunt là Vua của Hellen Green, người thường được gọi là “King Haunt”.

Đứng sau King Haunt là Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor. Không ai biết phải dùng phương pháp gì để so sánh hai người bọn họ nhưng dẫu sao cũng không còn người nào xứng đáng với vị trí thứ 2 hơn Geric. Anh chàng “khó chơi” nhất Học viện cũng được đặt một biệt danh. Họ thường len lén gọi anh là Satan Geric. Qủa là cái tên hay! King là vua, Satan cũng là vua nhưng chính xác hơn thì là Ma vương-vua của quỷ sứ. Geric không để tâm tới chuyện người khác gọi mình thế nào.

Học viện Hellen Green là cả một câu chuyện dài và kì dị. Câu chuyện chỉ được nhắc tới trong nội bộ trường và thế giới của riêng họ. Vì lẽ đó, những người thường chẳng bao giờ biết đuợc cái bí mật to lớn nào đang được che giấu phía sau Hellen Green

—————————————————-

Một hồi chuông dài báo hiệu đã hết tiết học. Cả giảng đường thở ra nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng được ăn trưa. Joson gấp quyển sách lại và quay sang nhìn Geric. Anh ta đã ngủ ngon lành trên ghế tự khi nào.

-Nè! Dậy, dậy đi… hết giờ rồi!

Joson giật giật ống quần cậu bạn. Anh chồm người qua giúp lôi cậu ta dậy

-Muốn ngủ thì xuống phòng y tế đi. Dù gì cô Daphne cũng quen thân với cậu rồi mà!

Geric hé mắt và ngáp dài một cái. Anh ta gãi đầu sồn sột như chú chó gặp phải bọ chét.

-Mấy giờ rồi, John?

Anh bạn kia nhìn đồng hồ đeo tay và hậm hực đáp

-11 giờ trưa rồi. Tên tui là Joson, không phải John… Chơi nhau 3 năm rồi mà vẫn không khi nào gọi đúng tên người ta! Đầu cậu là một bãi rác!

Geric uể oải đứng dậy, vừa dụi mắt vừa đi về phía cửa

-Cậu ồn ào quá Jack!

Geric luôn gọi cậu bạn thân bằng những cái tên có chữ J đầu nhưng không bao giờ là Joson. Chẳng thể biết anh cố ý hay thực sự không nhớ. Joson nổi quạu bỏ đi trước, chỉ thông báo một câu

-Tui đi ăn trưa đây. Cậu tự lo liệu đi!

Geric lờ đờ nhìn xung quanh. Từng nhóm sinh viên đang lũ lượt kéo nhau về phía nhà ăn. Đó là một đại sảnh khá hoành tráng với những chiếc bàn dài, trãi khăn trắng tinh cùng với lọ hoa và những ly tách, chén bát bằng sứ. Sinh viên ở đâu nếu không giàu thì là rất giàu, nếu gia đình họ không có địa vị cao thì là rất rất cao. Nhưng điều quan trọng để có tên trong danh sách của trường là vấn đề huyết thống. Ít nhiều gì những người này cũng phải có chút khác biệt đối với người thường. Thế giới của họ là một góc nhìn hoàn toàn khác đối với con người. Nếu không phải vì ngoại hình quá giống con người, có lẽ họ sẽ được gọi bằng cái tên khoa học phức tạp nào đó và kèm theo một ghi chú: Động vật nguy hiểm.

Geric chậm rãi đi về hướng ngược lại. Những nhóm sinh viên lướt qua mặt anh đều giả vờ chuyển hướng hay nép cả vào hai bên hành lang. Một số người dạn dĩ hơn thì gật đầu chào. Geric tìm cái điện thoại trong túi quần và bấm vào số 0, số mặc định của Fiona Brown

-Geric? Anh đang ở đâu hử?

Giọng nói có chút bực bội vang ra. Geric ậm ừ đáp trả

-Ở… phía sau Phòng tranh. Ra đây mau. Mang thức ăn theo.

Nói xong anh tắt máy và nhét luôn điện thoại vào túi. Người khác có thể gọi đây là kiểu ăn nói thô lỗ nhưng Geric là kiểu người như vậy. Nếu anh không gầm gừ hay trừng mắt thì tức là rất rất lịch sự rồi!

Geric ngả lưng xuống bãi cỏ xanh mướt. Hai mắt lại tiếp tục nhắm. Một ngày có 24 giờ, anh dành khoảng 18 giờ để nhắm mắt như vậy. Chỉ một lát sau, sự yên tĩnh của Geric bị phá đám. Một cô gái nhỏ xinh xắn trong bộ váy viền đen đơn giản từ đâu chạy ra. Tay ôm theo rất nhiều hộp nhựa. Cô ngồi bẹp xuống cỏ bên cạnh Geric đang ngái ngủ

-Satan Geric, dậy ăn nào!

Anh mở mắt ra. Đập vào thế giới thị giác của anh là một khuôn mặt mỉm cười, tươi tắn như ánh nắng ban mai.

-Em mang rất nhiều nho ra này. Phải tài tình lắm mới chômđược từ phòng bếp đó!

Cô gái nhanh nhảu mở nắp những chiếc hộp. Đồ ăn còn nóng và bốc khói.

-Hôm nay King Haunt lại hỏi em anh đâu. Anh ấy có vẻ lo lắng vì không thấy anh đến nhà ăn gần cả tuần nay…

Cô gái cứ tiếp tục nói mà không cần bất kì biểu hiện nào của sự lắng nghe. Geric vẫn nằm đó, hơi mở mắt và dõi theo những cử động của cô.

-Nghe nói cuối tuần này trường sẽ làm hội Halloween. Anh muốn hóa trang thế nào? Em muốn làm Bà chúa tuyết. Như vậy thì phải mua tóc giả rồi… Nhớ năm ngoái thật là vui. Joson đã đội cả nãi chuối trên đầu…hahaha… Rồi King Haunt đóng vai Hoàng đế La Mã, anh Simon cũng thành Hoàng đế Hy Lạp. Trùng hợp quá!

Fiona bùi ngùi nhớ lại mùa Halloween năm trước. Hai vị Vua cùng xuất hiện đã khiến cả trường lo sợ. Nào giờ người ta vẫn biết Simon và Haunt có hiềm khích với nhau. Trong thế giới của Hellen Green có ba thế lực lớn: King Haunt của gia tộc Leclerc de Gaulle, Satan Geric của Cédile d’Argenlieu Chandernagor và Simon của dòng tộc Pleven Barjot. Đó là ba cái trụ to lớn nhất giữ vững sự cân bằng trong thế giới của họ. Từ thời Cổ Đại, ba gia đình này luân phiên thay thế nhau cai trị. Dòng máu chảy trong người họ là cao quý nhất, quyền năng nhất và hiếm hoi nhất. Ngày nay, vì không còn chế độ phong kiến nên không còn ai đứng lên xưng Chúa tể nhưng cả ba đều ngấm ngầm tạo ra những ảnh hưởng riêng. Những người không thuộc ba hoàng tộc này hoặc là theo một phe, hoặc là ở vị trí trung lập.

Leclerc de Gaulle và Pleven Barjot nhiều năm nay đã bắt đầu đối chọi ra mặt. Chỉ riêng Cédile d’Argenlieu Chandernagor là không muốn tham gia vào cuộc chiến quyền lực. 1000 năm trước, gia tộc của Geric đã gây ra cuộc Đại Chiến lớn nhất lịch sử, hậu quả là một trận thảm sát cướp đi quá nửa dân số của chủng tộc. Thời nay, từ thế hệ cha mẹ của Geric đã trở nên ôn hòa và xa rời mọi cuộc xung đột. Có người nói gia đình Cédile d’Argenlieu Chandernagor đã mất đi vị trí lớn trên thế giới nhưng đại bộ phận vẫn xếp dòng họ này vào hạng nhì – sau thế lực Leclerc de Gaulle hùng mạnh. Họ tin rằng một lúc nào đó, gia tộc ấy sẽ lại đặt tay vào cán cân quyền lực. Lịch sử đã chứng minh, Cédile d’Argenlieu Chandernagor là nơi ra đời của nhiều chiến binh vĩ đại.

Mọi niềm tin đang đặt vào Geric. Nhưng xem ra anh chàng Satan này đã làm khô héo sự kì vọng đó. Anh ta chẳng bằng 1/10 Haunt. Con người đó quá hoàn hảo, quá mạnh mẽ, quá đáng sợ. Còn Geric? Ồ, anh ta không hề đáng sợ, chỉ là bề ngoài quá ghê tởm thôi. Điều đó cũng không có nghĩa Geric quá xấu tuy anh chẳng có gì là “đẹp trai”. Bố mẹ Geric đều là những con người đẹp đến kì ảo, đôi khi họ khiến gia tộc Beaulious – những người tự xưng “hình mẫu của thế giới” phải cúi đầu hổ thẹn. Và rồi ông bà Cédile d’Argenlieu Chandernagor sinh ra một cậu con trai có đầy đủ tính trạng trội mà lại bị “biến chất”. Chẳng hạn như màu da, cũng cực kì trắng nhưng mà lại “trắng xám” giống sáp, nhìn xa xa y như bức tranh bám bụi. Làn môi cũng đỏ đấy nhưng mà “đỏ sậm” cứ như bị bầm, đem tới cảm giác khô cằn kì lạ. Cộng thêm dáng dấp cao lêu nghêu, chân tay dài thiếu lực, Geric khá là giống xác chết ướp lâu năm!? Nếu phải tìm một ưu điểm trên khuôn mặt nhợt nhạt đó thì chính là đôi mắt. Chưa bao giờ tồn tại một màu sắc nào đặc biệt như vậy. Màu xanh lam, khi dịu khi gây gắt, có lúc giống mảng thực vật um tùm nhìn từ xa xa, có lúc như cái vực sâu của thung lũng – ngã vào sẽ nát thây.

Nhìn chung thì Geric không hề xấu, anh đẹp theo cách riêng, có gì đó cũ kỉ và hoài niệm, có gì đó u ám vá bí ẩn, cũng có chút hư vô tựa quá khứ… Và đa phần mọi người không thích như vậy! Đôi mắt biến ảo của anh làm họ mong lung khó hiểu, khuôn mặt âm trầm mơ hồ của anh làm họ ngại nhìn. Và phản ứng đầu tiên là tránh xa.

Học thì tệ, phong thái thì khó gần, tố chất lãnh đạo chẳng có, ý chí chiến đấu mất hẳn… Tất cả những gì Geric nghĩ tới chỉ là ngủ – ăn, đi loanh quanh và gọi tên Fiona. Chẳng có chỗ cho những mưu toan lớn lao hay bản lĩnh làm chủ thế giới. Thậm chí Geric còn không biết chăm sóc cho chính mình. Fiona luôn luôn đóng vai cô hầu nhỏ đi theo phục vụ anh. Ngay cả phu nhân Nancy Cédile d’Argenlieu Chandernagor cũng phải thừa nhận Fiona giống mẹ của Geric hơn!?

Câu chuyện xin được quay lại với bữa ăn trưa trên bãi cỏ của hai người…

Fiona ghim miếng thịt hung khói vào chiếc nĩa rồi đưa tới trước miệng Geric

-Ngoan, mở miệng ra nào…

Anh hé miệng để cô đút thức ăn vào, vẫn nằm ườn ra đất.

-Geric này, tối nay em muốn đi chợ. Em sẽ mua một ít đồ chuẩn bị cho bộ trang phục. Anh đi không? Hay là mình làm một bộ y bào giống Vua đi ha. Năm nay sẽ có 3 vị Vua. Như vậy sẽ làm toàn trường bớt lo lắng hơn. Dẫu sao cuộc chiến tay 3 vẫn khó xảy ra hơn… Em e là nếu chỉ có hai người họ thì sẽ giết nhau mất!

Geric rời mắt khỏi khuôn mặt của cô và nhìn lên trời. Lần đầu tiên anh cất tiếng bảo

-Lấy bộ năm ngoái là được…

Fiona đần mặt ra. Cô còn nhớ rõ cái áo xù lông đó. Geric chẳng giống ai. Người ta tranh nhau làm Hoàng đế, Hoàng hậu hay chí ít cũng là một nhân vật đẹp đẽ nào đó. Còn anh thì chọn….

Cô bực bội lắc đầu

-Không. Anh tính đóng vai con cún con nữa sao???

Geric không tỏ ra giận dỗi. Anh chỉ nhẹ nhàng sửa lại

-Không phải cún mà là SÓI!

Fiona trề môi, đôi chân mày của cô chau lại, nhướng lên cao

-Em lại thấy nó giống con cún hơn! Y như phiên bản của nhóc Bạc ở nhà…

Bạc là con vật cưng của Geric. Nó có bộ lông trắng xóa và thân hình to lớn như một chú gấu. Geric kẽ cười mà không có ý kiến với lời bình của Fiona. Cô buồn chán vóc một nắm cơm cho vô miệng. Fiona luôn ngưỡng mộ King Haunt. Cô muốn Geric cũng có được một phần sự hoàn hảo của con người đó. Fiona từ bé đã lớn lên bên cạnh anh, trong gia đình Cédile d’Argenlieu Chandernagor, trong thế giới bí ẩn của họ. Tuy nhiên cô không phải là bọn họ. Fiona là một con người bằng xương bằng thịt, chẳng có tí sức mạnh hay khả năng đặc biệt gì. Có lẽ trên đời này cô chính là một trường hợp hết sức may mắn hoặc hết sức xui xẻo vì biết được cái bí mật mà con người không biết cũng như có bổn phận giữ im lặng và bảo vệ cái bí mật đó.

Bãi cỏ phía sau phòng tranh rất là thanh bình. Những cơn gió nhẹ làm lung lay vạt áo của hai người. Mái tóc đỏ đồng của cô cứ bay lên, chao qua chao lại…

-Fiona…

Geric gọi. Trong số những âm tiết anh từng nói từ lúc sinh ra thì có lẽ chữ “Fiona” được sử dụng nhiều nhất. Cô cúi xuống nhìn

-Hả?

Geric chẳng nói gì. Anh không biết phải nói gì, chỉ là quen miệng gọi tên cô mà thôi. Anh ngẫm nghĩ gì đó rồi tự động há miệng ra. Fiona cho rằng anh muốn ăn nên nhét vào một cuộn sushi sau đó tự thưởng cho mình một cuộn khác. Cô vừa nhai vừa hỏi

-Sao anh không tới nhà ăn? Dẫu sao chỗ đó cũng có bàn ghế đàng hoàng, hơn nữa còn đặc biệt dành riêng cho anh một vị trí cạnh bàn King Haunt và Simon Pleven Barjot

Geric im lặng rất lâu. Anh tự hỏi vì sao mình lại có cảm giác bồn chồn mỗi khi Fiona đề cập tới Haunt. Anh ta cũng như biết bao người khác chưa bao giờ là điều mà Geric bận tâm suy nghĩ tới. Anh không cần biết Haunt hay Simon sẽ là người giành được chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến của họ. Anh chỉ muốn bản thân và gia đình không dính líu gì tới vấn đề này và đặc biệt là… Fiona, cô ấy tốt nhất cũng đừng quá quan tâm tới người khác. Tất cả những gì cô cần lo lắng là Geric thôi!

Sự im lặng cứ kéo dài mãi. Fiona cũng đã quá quen với những cuộc độc thoại như vậy rồi. Cô lại đút cho anh ăn – công việc hàng ngày và muôn thuở của mình. Ngẫm nghĩ lại, Fiona thấy mình cũng là một nhân vật nổi tiếng trong thế giới của các ông Vua. Từ trước tới giờ, cô là “Thực bản” duy nhất còn sống trong suốt 19 năm. Bọn họ gọi những con người mỏng manh như Fiona là “Thực bản”. Từ này đại loại có thể hiểu là thức ăn. Những kiểu người như Geric, gia đình Cédile d’Argenlieu Chandernagor, Haunt, Simon và tất cả những sinh viên khác trong trường dễ làm con người nhầm lẫn với một loại ma quỷ mà họ gọi là Vampire – Ma cà rồng. Thực ra thì Vampire cũng có họ hàng gần với những người như Geric. Theo những gì Fiona biết về lịch sử tiến hóa thì Ma cà rồng có cùng một nguồn gốc, chính xác là một nhánh rẽ khác trên sơ đồ tiến hóa. Nhưng cái nhánh rẽ đó đã bị đứt từ vài nghìn năm trước. Chẳng còn con Ma cà rồng nào sống sót tới bây giờ, tất cả chúng đều bị tiêu diệt bởi người-họ-hàng-gần. Chẳng biết gọi Người-họ-hàng đó là gì, có lẽ cái tên “hậu ma cà rồng” (After-vampire) là thích hợp nhất.

Vì sao là Hậu ma cà rồng? Có nhiều lý do: Thứ nhất, họ cũng có sở thích đặc biệt về máu. Thứ hai, họ cũng có bản tính hoang dã đáng sợ. Thứ ba, họ tiến bộ hơn Ma cà rồng vì có hẳn một nền văn hóa và một cơ chế xã hội trật tự. Thứ tư, họ biết quý trọng người-bạn-bè-chung -nhà là Con Người.

Họ có hẳn một bộ luật quy định về cách đối đãi với loài người. Cơ quan quyền lực đảm bảo bộ luật được thi hành gọi là Tổ Chức. Tổ Chức cấp giấy phép để các công dân thu nhận Thực bản. Mỗi đứa trẻ Hậu vampire sinh ra đều đã định sẵn một Thực bản cho nó. Và trách nhiệm của các công dân là phải biết “bảo quản” thực bản này ít nhất là 10 năm. Nếu có bất kì ai giết chết thực bản trước thời hạn sẽ bị bỏ tù.

Tóm lại thì Hậu vampire vẫn tàn sát loài người như vampire từng làm nhưng cùng có phần kiềm chế. Thời đại ngày nay, Hậu ma cà rồng đã thành công trong việc giữ gìn người-bạn-bè-chung-nhà hơn là Ma cà rồng. Trung bình một Hậu ma cà rồng chỉ giết tầm 6-7 thực bản trong suốt cuộc đời. Tuổi thọ của họ cũng không cao hơn con người là bao, hiếm ai có thể sống trọn một đời vì họ thường bị sát hại. Thế giới này tuy gọi là “trật tự’” nhưng cũng chỉ trong khuôn khổ nhỏ hẹp nào đó. Bản tính hoang dã vẫn tồn tại trong cơ thể họ, luật pháp cũng không phải cái vòng thần thánh có khả năng không chế hoàn toàn thú tính của Hậu vampire.

Đấy là toàn bộ cái bí mật Fiona biết, con người không biết.

Và câu chuyện của cô gái loài người sống giữa xã hội của Hậu vampire bắt đầu mở ra….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN