Đường Khê và Tần Kiêu ở lại nhà chung hai ngày. Đến chiều mùng một Tết, Tần Kiêu lái xe đưa Đường Khê trở về ngôi nhà nhỏ của họ.
Đường Khê vừa lên xe đã quay mặt ra ngoài cửa sổ, vừa xấu hổ vừa bực tức, không thèm nhìn anh một cái, như là giận dỗi.
Xe chạy cách nhà chung hai ba cây số, Tần Kiêu liếc nhìn người cả buổi vẫn không ngó ngàng đến mình mà chỉ đưa mỗi cái ót về phía này, nhẹ giọng gọi cô: “Khê Khê.”
Đường Khê không quay đầu lại mà chỉ nói: “Tập trung lái xe đi, trong lúc lái xe đừng có phân tâm nói chuyện với em.”
Tần Kiêu đỗ xe ở ven đường, cúi người dùng hai tay giữ vai cô, cố gắng quay mặt cô lại. Đường Khê cúi đầu, tay nắm thành quyền, đấm vào ngực anh vài cái, tức giận nói: “Tránh ra, đừng chạm vào em.”
Cô hơi cúi đầu, gò má có chút nóng.
Tần Kiêu ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh biết sai rồi, em đừng giận nữa được không?”
Đường Khê mím môi, không để ý đến anh.
Tần Kiêu vẫn luôn dí sát mặt cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô một lúc, sau đó đột nhiên tựa đầu vào vai cô, giọng điệu làm nũng: “Khê Khê, anh biết lỗi rồi, em đừng không để ý đến anh mà!”
2
Đường Khê không ngờ anh sẽ làm trò này, thoáng thấy anh ôm cánh tay mình cọ qua cọ lại, đầu tóc hơi rối, lông mày thì nhướng lên, đôi mắt đen kia cẩn thận đánh giá sắc mặt mình thì dở khóc dở cười, cô đẩy vai anh: “Làm gì đấy, đàn ông con trai mà lại nhõng nhẽo.”
Tần Kiêu nhướng mày cười, ngẩng đầu đối mặt với cô, lông mi cụp xuống, điệu bộ nhún nhường, “Em đừng giận anh, lần sau anh sẽ chú ý hơn, nhé?”
Lần sau sẽ chú ý hơn?
Ở chung với Tần Kiêu lâu như vậy, Đường Khê biết rõ hai chữ “chú ý” này của anh có nghĩa là qua loa có lệ chứ không thành thật, anh chỉ đang chừa đường lui cho lần tái phạm tiếp theo, bởi vì anh chỉ nói “sẽ chú ý”, chứ không có nói “nhất định sẽ không tái phạm.”
Đường Khê hừ lạnh một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ một lần nữa.
“Khê Khê.” Tần Kiêu thì thầm vào tai Đường Khê gọi một tiếng, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, nhìn dái tai đỏ ửng của cô thì lại muốn trêu chọc nó. Nhưng hiện tại vẫn chưa dỗ được người ta, anh mà giở trò lưu manh chắc chắn sẽ càng chọc giận cô hơn, môi anh di chuyển về sau, thấp giọng xin lỗi: “Đều là lỗi của anh, Khê Khê, em nể tình hơn hai mươi năm qua anh vất vả lắm mới đưa được vợ về nhà ăn Tết, tâm trạng quá mức kích động nên không kiềm chế được bản thân mà tha lỗi cho anh lần này nhé.”
Đường Khê: “…”
Giọng nói của Tần Kiêu ngày càng nhỏ, ngày càng trở nên tủi thân, “Hai ngày nay ở nhà chung, em không cho anh gần gũi với em, buổi tối cũng không cho anh chạm vào, thật sự là nhịn đến khổ sở.”
Đường Khê: “…”
Tên đàn ông này quả thật không biết xấu hổ, mấy lời này mà anh cũng dám nói ra?
Bởi vì nhà chung có quá nhiều người, không tiện bằng lúc hai người ở riêng, cho nên Đường Khê đã đặc biệt nhắc nhở Tần Kiêu không được tái máy tay chân với cô ở bên ngoài phòng ngủ, cô đã dặn dò tận mấy lần, Tần Kiêu cũng nghiêm túc tỏ vẻ đã biết.
Đường Khê cho rằng nếu anh đã biết thì sẽ nghiêm chỉnh thực hiện.
Với lại, cô chỉ cấm anh làm những hành vi thân mật như hôn nhau ngoài phòng ngủ, còn trong phòng ngủ vẫn có thể chấp nhận được, buổi tối cô sợ động tĩnh quá lớn sẽ bị ba mẹ Tần nghe thấy nên không cho anh làm. Đêm đầu tiên, đúng là anh rất nghe lời, không làm gì cả. Thế nhưng đêm qua, anh lại bắt đầu tỏ vẻ đáng thương khi ôm cô, lại bắt đầu sử dụng “mỹ nam kế”, cuối cùng cô vẫn không chống đỡ được cám dỗ mà đồng ý với anh. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải nhẹ nhàng, không thể phát ra tiếng động quá lớn khiến ba mẹ nghe thấy.
Kết quả là, toàn bộ quá trình chỉ có mỗi cô là chịu đựng không phát ra âm thanh, còn anh thì cố ý chơi xấu, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả ngày thường.
Chuyện trên giường cô không thèm tính sổ với anh đâu.
Nhưng mà…
Trước giờ cơm trưa, Viện Viện lên lầu gọi bọn họ xuống nhà dùng bữa, từ phòng ngủ đi ra hành lang, anh đột nhiên đè cô lên tường ngoài hành lang hôn một trận. Viện Viện thấy bọn họ vẫn chưa xuống nên đi lên kêu, nào ngờ đứng ở bậc thang nhìn thấy anh trai với chị dâu hôn nhau say đắm, con bé xem đến chăm chú, cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Đường Khê không biết con bé đứng ở đó nhìn bao lâu, chỉ biết lúc ăn cơm, thỉnh thoảng con bé sẽ ngẩng đầu nhìn cô với Tần Kiêu, trên môi còn nở nụ cười mờ ám.
Lúc ấy, Đường Khê hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.
Đến tận bây giờ tâm trạng của cô vẫn chưa bình tĩnh được, hai má nóng ran.
Thế mà Tần Kiêu còn không biết xấu hổ nói ra mấy lời như thể cô đã làm anh tủi thân rất nhiều vậy.
Đường Khê không nhịn được phản bác, “Anh chịu đựng gì hả, em không cho anh làm mà anh có nghe không?”
Tần Kiêu đúng lý hợp tình, “Đêm đầu tiên anh nhịn, nhưng đêm thứ hai em đồng ý mà, cho nên không tính là anh không nghe lời.”
Đường Khê nghẹn họng.
Hay lắm.
Rất được.
Tên đàn ông này quả thật vô lý đến mức hợp lý.
Cô không nói lý với anh nữa.
Cô hừ lạnh một tiếng, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt kệ anh.
Thấy tình hình không ổn, Tần Kiêu vội vàng sám hối: “Là anh vô lý, anh xin rút lại câu nói vừa rồi.”
Đường Khê: “…”
Lời đã nói ra còn muốn rút về?
Tần Kiêu vòng tay qua vai Đường Khê, lòng bàn tay vuốt ve gò má phiếm hồng của cô, nói: “Được rồi, đừng ngại nữa, chúng ta là vợ chồng, hôn nhau là chuyện bình thường.”
Đường Khê rốt cuộc cũng không thắng nổi cảm giác xấu hổ dâng trào, oán giận với anh: “Nhưng Viện Viện đã nhìn thấy rồi!”
Tần Kiêu nói: “Thấy thì thấy, chẳng sao, chị hai với anh rể cũng thường xuyên hôn nhau ở nhà, Viện Viện nhìn quen rồi.”
“Thật sao? Viện Viện cũng từng bắt gặp anh chị hai hôn môi?” Đường Khê không tin lắm, nghi ngờ anh cố ý nói bậy để dỗ dành cô.
Tần Kiêu: “Có thể là do vấn đề xui rủi của Viện Viện, anh chị hai hôn nhau mười lần thì nó bắt gặp hết chín lần. Chúng ta mới hôn ở bên ngoài một lần đã bị nó nhìn thấy rồi.”
Nghe anh nói như vậy, Đường Khê cảm thấy có thêm anh chị hai ngại chung với mình thì trong lòng cân bằng không ít.
Đại đa số đều sẽ cảm thấy như vậy, người đông thì thế mạnh. Vốn dĩ Đường Khê còn đang xấu hổ vì bị Tần Viện nhìn thấy, sợ Tần Viện sẽ cười nhạo mình, nhưng lúc này đột nhiên bắt đầu ngại thay Tần Viện.
Không biết Tần Viện có thể chất gì, mà sao có thể thường xuyên bắt gặp vợ chồng người ta hôn nhau.
Đường Khê đường hoàng ném “cục xấu hổ” này cho Tần Viện, trong nháy mắt không thấy khó xử nữa.
Tần Kiêu véo má cô, sau đó thơm lên một cái rồi hỏi: “Còn giận nữa không?”
Đường Khê lườm anh: “Anh nhanh lái xe đi, trong nhà vẫn chưa dán câu đối mừng Xuân đấy.”
Tần Kiêu không nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào mặt cô.
Đường Khê nhìn khuôn mặt tuấn tú bên dưới mái tóc bù xù vì dụi tới dụi lui của anh, không khỏi bật cười, đưa tay chỉnh tóc giúp anh.
Khóe môi Tần Kiêu gợi lên ý cười, ngắm nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của cô.
Đường Khê nhẹ nhàng nói: “Tối nay ăn gì đây? Tập tục bên này là ăn bánh trôi với sủi cảo vào tối Mùng 1 Tết, nhưng hai thứ này anh lại không thích ăn.”
Trước kia Đường Khê nấu cái gì Tần Kiêu cũng đều ăn hết, hơn nữa lúc đó Đường Khê cũng không quá để tâm nên vẫn không phát hiện Tần Kiêu rất kén ăn.
Đồ ăn bán trong chợ thì hết tám mươi phần trăm là anh không thích ăn, cũng may người này tuy kén ăn nhưng khá dễ nuôi, nấu món không thích cũng không nói gì, chỉ là sẽ ăn ít hơn.
Tần Kiêu nói: “Sao cũng được, em nấu cái gì anh ăn cái đó.”
Không biết nấu cơm nên không có tư cách kén chọn.
Đường Khê cười nói: “Sao có thể tùy tiện vậy được? Ăn ở nhà thì nhất định phải nấu món yêu thích chứ.”
Tần Kiêu: “Em nấu món nào anh cũng thích.”
Chỉ được cái dẻo miệng, tới lúc ngồi vào bàn ăn lại không ăn được món này, không ăn được món kia.
Đường Khê: “Anh lái xe trước đi, để em nghĩ xem nấu món nào thì được. Ăn Tết thì không thể qua quýt.”
Tần Kiêu đáp ừm, khởi động xe tiếp tục chạy về nhà.
Khi đi ngang qua khu chợ, Đường Khê đã nghĩ ra nên nấu món gì, cô xuống xe mua một ít nguyên liệu.
Bà chủ sạp hàng ngoài cùng thấy Đường Khê lại dẫn chồng đi chợ, thầm nghĩ cô gái Đường Khê này trông có vẻ mềm mỏng, không ngờ lại lợi hại như vậy, chớp mắt đã có thể khiến chồng ngoan ngoãn đi theo.
Bà ấy vẫn luôn canh cánh chuyện chồng Đường Khê yêu thầm một người, lúc trước cũng muốn hỏi cô đã tìm Lý Tráng Tráng điều tra rõ ràng chưa, kẻ thứ ba là ai. Nhưng lại sợ nhỡ đâu là thật, chọc vào vết thương lòng của cô. Cho nên rất nhiều lần Đường Khê đi chợ mua đồ ăn bà ấy đều nhịn xuống không hỏi.
Giờ thấy Đường Khê dẫn chồng đến đây, hai vợ chồng sánh vai đi bên nhau, gắn bó như keo sơn. Bà ấy nháy mắt ra hiệu với Đường Khê, kéo cô sang một bên hỏi thăm,”Chuyện hôm trước cô đã hỏi rõ chưa? Rốt cuộc có thật không vậy? Đôi khi đàn ông chỉ giả vờ thỏa hiệp để giữ chân cô thôi, còn sau lưng sẽ lén lút làm một số chuyện đấy.”
Đường Khê cười nói: “Hỏi rõ rồi ạ, anh ấy không có thích phụ nữ khác, là hiểu lầm.”
Thấy giọng điệu chắc nịch của cô, bà chủ cười nói: “Hiểu lầm là tốt rồi, hiểu lầm là tốt rồi.”
Bà ấy liếc nhìn Tần Kiêu, nói: “Tôi thấy chồng cô là một người tuấn tú lịch sự, trông không giống hạng người không đứng đắn.”
Tần Kiêu đứng cách đó không xa, nhìn Đường Khê với bà chủ thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng còn ngó anh một cái, không biết là đang nói gì.
Sau khi về đến nhà, Tần Kiêu xách túi đồ ăn vào bếp, sau đó lấy câu đối mừng Xuân trên tay Đường Khê, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Lúc nãy em với bà chủ sạp rau nói gì anh à?”
Đường Khê ăn ngay nói thẳng: “Phải, đang nói về anh đó.”
Tần Kiêu: “Nói gì vậy?”
Đường Khê nói đùa: “Nói anh vừa đẹp trai vừa có tiền, có khi nào sẽ ngoại tình rồi vứt bỏ em không.”
Tần Kiêu dừng bước, nhìn cô đăm đăm.
Đường Khê phì cười: “Em đùa thôi, không phải lần trước Lý Tráng Tráng nói với cả chợ anh có đối tượng yêu thầm sao? Bà chủ cho rằng anh yêu thầm người khác nên nhắc nhở em, nói cái gì mà mối tình đầu chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim người đàn ông, bảo em chú ý một chút.”
Tần Kiêu ngẩn người, “Lý Tráng Tráng ở chợ nói anh có đối tượng yêu thầm?”
Đường Khê: “Đúng thế, không phải anh mua sạp thịt heo với chuyển anh ta sang khu chợ khác là bởi vì anh ta rêu rao khắp chợ chuyện anh yêu thầm nhưng không được đáp lại hay sao?”
Tần Kiêu: “…”
Thấy sắc mặt cứng đờ của anh, Đường Khê tò mò hỏi: “Anh không biết chuyện này à? Cả chợ đều biết lúc trẻ anh yêu thầm một cô gái, nhưng bởi vì nghèo nên không dám tỏ tình với người ta.”
1
Tần Kiêu: “…”
Uầy, nhìn sắc mặt như muốn biến mất khỏi trái đất của anh, thật sự trông không giống như đã biết.
Nếu biết trước anh không biết thì cô đã không nói rồi.
– ——————-
Tác giả có điều muốn nói:
Tần Kiêu: Tôi xin tự đính chính một chút, tôi chưa từng nghèo, tôi chỉ tự lập và không tiêu tiền của gia đình thôi