Đường Khê đi ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn lên trên cửa, nói với Tần Kiêu: “Cao quá, chắc phải kê ghế mới có thể dán được.”
Tần Kiêu vẫn còn đứng tại chỗ, trên tay cầm câu đối mừng Xuân, mặt không cảm xúc, như thể bị ai đó điểm huyệt, đứng im không nhúc nhích.
Đường Khê nhìn dáng vẻ này của anh thì không khỏi buồn cười, nhưng xét thấy chuyện này đã gây tổn thương nặng nề cho trái tim bé nhỏ của anh, cô không thể xát thêm muối vào vết thương khiến bóng ma tâm lý càng thêm nghiêm trọng, cô cắn đầu lưỡi, liều mạng nén cười, làm như không có chuyện gì mà nói lảng sang chuyện khác, “Tần Kiêu, anh mau đem ghế ra đây dán câu đối mừng Xuân đi, gió nổi lên rồi, em đứng ngoài này thấy hơi lạnh.”
Tần Kiêu nghe cô bảo lạnh thì mới hoàn hồn, thoát khỏi cảm giác xấu hổ tột cùng, đi tới trước mặt cô. Anh đặt câu đối mừng Xuân trên tủ ở cửa ra vào, sau đó nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô nhét vào quần áo của mình, hỏi: “Còn lạnh không?”
Thể chất của Đường Khê thiên hàn, sang đông tay chân rất dễ nhiễm lạnh, dù đã mặc rất nhiều quần áo nhưng sờ tay vẫn thấy lạnh. Thật ra Đường Khê không cảm thấy lạnh chút nào, cô chỉ đang cố tình kể khổ để chuyển sự chú ý của anh thôi.
Cô tì cằm lên ngực anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười lắc đầu: “Không lạnh nữa, Tần Kiêu, anh mặc ít quần áo hơn em nhiều, nhưng sao nhiệt độ cơ thể còn nóng hơn em thế?”
Tần Kiêu cụp mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, hỏi: “Em muốn làm?”
Đường Khê: “…”
Cô nói muốn làm khi nào? Cô đang kiếm cớ để an ủi trái tim bị tổn thương của anh mà, thế nhưng lại bị anh xuyên tạc thành ý này, mạch não của người đàn ông này rốt cuộc là cấu tạo từ gì vậy.
Cô vội vàng rút tay ra khỏi lòng anh, lùi lại một bước, lắc đầu nói: “Vẫn nên dán câu đối mừng Xuân trước đã.”
Giọng điệu nói chuyện của Tần Kiêu nghe có chút tiếc nuối, “Không làm sao lại gạ gẫm anh?”
Đường Khê: “…”
Cô thật sự không nên đồng cảm với anh, người này đầu óc đen tối mà còn trách cô cơ đấy.
Cảm giác yêu thương dành cho anh vừa rồi đã biến mất không còn một mảnh, cô tức giận thúc giục anh: “Anh mau dán câu đối đi, đừng dây dưa nữa, dán xong em còn phải làm cơm tối.”
Tần Kiêu liếc nhìn cô, xoay người đi vào phòng bếp lấy ghế, kê ra trước cửa, Đường Khê giữ thành ghế, tránh cho lúc anh đứng lên bị loạng choạng.
Tần Kiêu cầm tấm hoành phi* để dán phía trên cửa, nói với Đường Khê: “Không cần giữ, anh tự dán được, em vào nhà trước đi.”
Đường Khê đáp: “Em mà không giữ lại ngã ra đó.”
Tần Kiêu nhấc chân trèo lên ghế, đứng ở trên cúi đầu nhìn cô: “Em buông ra đi, sẽ không ngã.”
Đường Khê không muốn cùng tranh luận vấn đề có ngã hay không, ngẩng đầu nói với anh: “Anh dán nhanh đi, dán xong rồi vào chúng ta vào nhà.”
Tần Kiêu cũng không nói nữa, dùng mắt so khoảng cách rồi dán tấm hoành phi vào trung tâm.
Đường Khê thấy anh dán xong hoành phi thì đưa câu đối trên tay cho anh.
Hai người phối hợp dán câu đối mừng Xuân lên cửa nhà, thời gian cũng không còn sớm, Đường Khê vào bếp chuẩn bị bữa tối, Tần Kiêu rửa nguyên liệu cần rửa, rửa xong thì đứng ở bên cạnh nhìn Đường Khê nấu cơm, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện Đường Khê nói lúc nãy.
Cả chợ đều biết lúc trẻ anh từng yêu thầm một cô gái, nhưng vì nhà nghèo nên không dám tỏ tình?
Lý Tráng Tráng đã nói như vậy với mọi người?
Cái hôm nhìn thấy Lý Tráng Tráng, anh đã bảo Lý Anh chuyển Lý Tráng Tráng sang một khu chợ khác, ngày hôm sau Lý Anh cũng báo cáo với anh rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, vậy mà bây giờ lại nghe được chuyện này từ Đường Khê, đây chính là cái thỏa đáng mà Lý Anh đã nói sao?
Tần Kiêu cau mày, xoay người bước ra khỏi bếp.
Đường Khê nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách thì nhìn thoáng qua, thấy Tần Kiêu cầm điện thoại đi ra ngoài, thầm đoán nhất định là anh vẫn còn canh cánh chuyện ở chợ, nhớ đến dáng vẻ sầu não bức bối của anh, cô liền không nhịn được mà cười trộm.
Tần Kiêu đi ra sân, đứng cạnh xích đu gọi điện thoại cho Lý Anh.
Dạo này cuộc sống của Lý Anh không tồi, vợ chồng ông chủ tình cảm thắm thiết, tâm trạng tốt đẹp, mặc dù thỉnh thoảng sẽ rải thức ăn cho chó cho anh ta, nhưng chỉ cần anh giữa chắc bát cơm chó này, ông chủ cũng sẽ hào phóng vung bao lì xì tiền thưởng cho anh ta.
Hai ngày nghỉ này, vợ chồng ông chủ ăn Tết với nhau nên không có tìm anh ta, sáng nay mở mắt đã thấy ông chủ khoe tình cảm trên vòng bạn bè, thế là anh ta ở dưới quẫy đuôi nịnh nọt đôi ba câu, còn được ông chủ nhắn tin riêng, nói muốn tặng cho anh ta một chiếc xe, để anh ta tự chọn.
Ông chủ hào phóng tặng xe, tất nhiên anh ta sẽ không khách sáo. Chỉ có điều, lúc này anh ta đang ở quê ăn Tết nên vẫn chưa kịp chọn xe, vì vậy khi nhìn thấy ông chủ gọi điện thoại đến liền theo bản năng nghĩ rằng ông chủ muốn hỏi anh ta chọn xe xong chưa, thế là anh ta cũng không nghĩ nhiều mà vui vẻ nghe máy.
“Em nghe sếp Tần.”
Tần Kiêu lạnh giọng hỏi: “Cậu mất mấy ngày để mua thịt heo của Lý Tráng Tráng?”
Lý Anh nghe sếp hỏi như vậy, trong lòng giật thót một cái, lập tức nhớ tới chuyện mình giấu giếm năm đó, thận trọng đáp: “Một ngày ạ.”
Tần Kiêu: “Một ngày?”
Lý Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Vâng thưa sếp Tần, một ngày.”
Dựa vào hiệu suất làm việc của anh ta thì hẳn sẽ không mắc sai lầm trong công việc, đêm đó sếp Tần phân phó anh ta đi làm chuyện này, nhưng lúc nhận được nhiệm vụ thì Lý Tráng Tráng đã kể hết mọi chuyện cho cả chợ rồi, vì vậy chuyện này không liên quan đến hiệu suất làm việc của anh ta.
Tần Kiêu: “Cậu không có điều gì khác muốn nói với tôi à?”
Quả nhiên, ông chủ đã biết.
Chuyện đã qua lâu vậy rồi, trong chợ cũng chẳng còn ai hứng thú bàn tán nữa, ông chủ cũng không thường xuyên đi chợ, xác suất phát hiện rất nhỏ, anh ta còn tưởng chuyện này cứ thế qua đi, nào ngờ lại vỡ lỡ đúng ngay Mùng 1 Tết. Không phải sếp đưa vợ sếp về nhà chung ăn tết sao? Tại sao lại phát hiện đúng ngay lúc này?
Lý Anh nhanh chóng động não, giả ngu hỏi: “Chuyện khác? Sếp Tần, ý sếp là chuyện gì ạ?”
Tần Kiêu mím môi, im lặng thăm dò Lý Anh.
Anh không chắc liệu Lý Anh có biết chuyện này hay không, bởi vì nó chỉ được lan truyền ở khu chợ bên này, Lý Anh không sống ở đây, cũng sẽ không đến chợ bên đây làm gì, cho nên không nhất định sẽ biết.
Nếu Lý Anh không biết, anh đương nhiên không nói cho Lý Anh.
Lý Anh không nhận được câu trả lời của ông chủ, tưởng tượng đến đôi mắt thâm sâu khó lường của ông chủ nhìn mình chằm chằm như thể đã nhìn thấu được hết thảy, anh ta không chịu nổi áp lực tâm lý này, vì vậy chủ động nói thật, “Sếp Tần, chắc ý sếp là chuyện Lý Tráng Tráng tung tin đồn nói sếp yêu thầm một cô gái hồi cấp ba có phải không? Chuyện này vừa nghe đã biết là tin nhảm rồi.”
Lý Anh nói một cách rất thuyết phục, tức giận bất bình: “Lúc đó em có nghe qua nhưng không để ý lắm. Một người đàn ông tài sắc vẹn toàn, gia thế hiển hách như sếp Tần đây, sao có thể vì tự ti mà không dám thổ lộ tình cảm với một cô gái? Sếp chính là người chỉ cần đứng ở nơi đó cũng sẽ có vô số cô gái chủ động theo đuổi, cần gì phải yêu thầm chứ? Cái gã Lý Tráng Tráng đó đang đặt điều nói bậy.”
Sau khi nghe hai chữ “nghèo khổ” từ Đường Khê, Tần Kiêu lại nghe được hai chữ khác từ Lý Anh.
Tự ti.
Sắc mặt của Tần Kiêu đanh lại, lạnh lẽo nói: “Tự ti?”
Lý Anh: “Cái này là Lý Tráng Tráng nói nha sếp, đương nhiên sếp Tần không tự ti rồi.”
Thành thật mà nói, anh ta thà tin chuyện ông chủ yêu thầm một cô gái, chứ không tin ông chủ nhà mình tự ti.
Ông chủ của anh ta ấy à, rõ ràng là rất tự luyến, không hề liên quan một chút gì đến hai chữ “tự ti” này.
Tần Kiêu hỏi: “Cậu biết chuyện nhưng không nói với tôi?”
Lý Anh: “…”
Vậy nên ông chủ gọi điện thoại đến không phải muốn xác nhận xem anh ta đã biết chưa, mà là đang thăm dò anh ta?
Anh ta vội vàng giải thích: “Sếp Tần, lúc ấy em định báo cáo với sếp rồi, nhưng vợ sếp làm cơm tối cho sếp, sếp phải về nhà ăn tối nên đã bảo em tạm dừng báo cáo. Tình cảm vợ chồng sếp tốt như vậy, em cảm thấy tin đồn này quá hoang đường nên không muốn lãng phí thời gian của sếp. Thời gian của sếp là dành cho công việc và bà chủ, sao có thể lãng phí vào những chuyện nực cười này.”
Tần Kiêu hờ hững nói: “Lý Anh, chọn xe chưa?”
Lý Anh nhạy bén cảm nhận được chiếc xe của mình có thể sắp bay mất.
“Sếp Tần, dâu tây sếp đăng trên vòng bạn bè là bà chủ rửa cho sếp ạ? Bà chủ tốt với sếp thật đó.”
“Ảnh chụp chung của vợ chồng sếp đẹp lắm ấy, trời sinh một đôi.”
“Nhìn cách vợ chồng sếp ở bên nhau, em cảm thấy đời này mình sẽ không kết hôn được mất, bởi vì em không thể có một cuộc hôn nhân viên mãn như sếp Tần đây.”
Bản năng quỳ gối trước tư bản khiến Lý Anh điên cuồng lấy lòng.
Tần Kiêu im lặng chốc lát, ngắt lời anh ta, “Từ từ chọn.”
Chỉ ba chữ “từ từ chọn” này thôi, quả thật là âm thanh của tự nhiên.
Lý Anh thở phào nhẹ nhõm, “Vâng ạ, chúc vợ chồng sếp năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”
Tần Kiêu không tiếp tục nghe mấy lời tâng bốc hoa mỹ của anh ta nữa, cúp điện thoại, tâm tình phức tạp đi vào nhà. Anh ngồi trên sô pha một lúc, ngẩng đầu nhìn Đường Khê đang bận rộn trong bếp, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa bếp, lẳng lặng nhìn cô.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Đường Khê dở khóc dở cười mà an ủi: “Không sao, bọn họ chỉ coi như nghe được một câu chuyện cười, nghe xong là quên ngay ấy mà, hiện tại cũng không có ai nhắc đến chuyện này nữa. Cũng bởi vì quen biết với em nên thím Thái mới nhắc nhở em thôi, thím ấy cũng cảm thấy một người đàn ông ưu tú như anh thì em phải giữ chặt vào, không thể đề người phụ nữ khác cướp mất, bằng không em sẽ khóc không ra nước mắt.”
Tần Kiêu buồn bã nói: “Em cảm thấy đây là chuyện cười?”
Đường Khê: “…”
Tại sao lần nào anh cũng bắt sai trọng điểm hết vậy?
“Ý em là, bọn họ chỉ nghĩ Lý Tráng Tráng đang nói đùa, không ai tin đâu.” Nếu không phải anh chột dạ mua sạp thịt heo của Lý Tráng Tráng thì dân trong chợ đều sẽ cảm thấy Lý Tráng Tráng đang khoác lác, vì muốn bám víu quan hệ với anh nên mới cố tình nói như vậy, không ai ở chợ tin rằng một dân buôn thịt heo như Lý Tráng Tráng sẽ có tầng quan hệ bạn bè với chủ tịch Tập đoàn Ích Viễn. Nhưng nào ngờ anh lại chuyển người ta sang chỗ khác, ngược lại càng chứng minh Lý Tráng Tráng và anh có quen biết.
Mấy lời cuối cùng Đường Khê nghẹn ở trong lòng, không nói ra.
Tần Kiêu bước đến sau lưng Đường Khê, ôm lấy cô từ phía sau, thì thầm: “Khê Khê, chúng ta chuyển nhà đi.”
Đường Khê: “…”
Thật sự không cần sĩ diện như thế đâu.
– ——————-
Tác giả có điều muốn nói:
Tần Kiêu: Tôi không thể ở đây được nữa…