Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu - Chương 19: Phải thay đổi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
738


Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu


Chương 19: Phải thay đổi!


Thiên Lạc nhìn một đống chai lớn lọ nhỏ đã gần hết hạn sử dụng trêи bàn trang điểm của cô.

Dù đây là phòng của Hàn Dạ và Hàn Phong Nguyên nhưng đó một phần cũng có thể xem như phòng của cô, vì đơn giản là mọi hoạt động ngủ nghỉ sinh hoạt phần lớn là trong căn phòng này.

Hai người họ có riêng một tủ quần áo và phụ kiện lớn, còn cô chỉ có một cái tủ nhỏ có ba ngăn duy nhất, một để váy ngủ cùng các loại đồ, phụ kiện gợi cảm, hở hang, tất chân, hai chia ngăn để qυầи ɭót và áօ ɭót, ba cũng để áo ba lỗ và quần đùi mặc ở nhà.

Cô còn có một ngăn để chung các loại trang phục khác như, áo khoác, áo ấm, nói chung là các loại quần áo, tất dùng cho từng mùa, từng hoàn cảnh, tình huống.

Nhưng ngăn đó ở phía bên trong tủ lớn của Hàn Phong Nguyên, mà ai lại dám tùy tiện mở tủ của hắn chứ.

“Đều đã cũ hết rồi.”

Thiên Lạc nhìn qua một lượt các đồ dùng của cô.

Hàn Dạ mua cho cô một bàn trang điểm có gương và đèn sáng, còn mỹ phẩm để trêи bàn là cô tự mang đến khi còn ở Lục gia. Mỹ phẩm của cô không quá nhiều, chỉ có một vài món trang điểm cơ bản, trong phòng tắm thì có bông và dung dịch tẩy trang.

Lục Minh Nguyệt có làn da đẹp trời phú nên không cần chăm sóc quá nhiều bước. Đôi khi cô không cần thoa kem dưỡng da vào buổi tối, vì chưa kịp thoa thì đã bị đè trêи giường với hàng chục tư thế rồi.

Tất cả đều chỉ còn hạn sử dụng chưa đến một tháng, có cái còn không dùng được nữa, kem che khuyết điểm cũng đã hết chứng tỏ lâu rồi cô không quan tâm đến bản thân mình. Mọi thứ nằm lăn lóc lộn xộn cả trong ngăn kéo lẫn trêи bàn.

Cô không có bất kì món đồ chơi hay thiết bị điện tử nào. Ngay cả một người bầu bạn cũng không.

Cuộc sống của cô nhàm chán đến thế sao?

Những ngày ở đây, cô chỉ quanh quẩn trong nhà, đôi khi anh thấy cô đi lung tung nhưng không biết chính xác mình sẽ đi đâu, làm gì, chỉ đơn giản là đôi chân gầy di chuyển, hoạt động mà thôi. Những khi anh gọi cô xuống ăn cơm đều nghe tiếng nấc thút thít vọng ra từ khe cửa phòng. Hay tiếng la, tiếng hét, tiếng mắng chửi, tiếng cầu xin đêm khuya. Anh bỗng cảm thấy có chút đau lòng…

Có lần sau khi tắm và mặc đồ cho cô xong, vốn sợ nhưng cô lại chủ động ôm lấy anh không buông. Anh có chút ngạc nhiên, sau đó cảm thấy như vai áo mình bị ướt.

Phải rồi, anh em Hàn chỉ quan tâm duy nhất việc cô ngoan ngoãn vâng lời hầu hạ họ trêи giường, còn lại cô có đau khổ, có ốm bệnh, có thiếu thốn thế nào, họ chẳng bận tâm.

Những người phụ nữ lớn tuổi hơn sẽ biết suy nghĩ cho bản thân mình, họ cũng sẽ làm công việc như cô, nhưng lại biết hưởng thụ, có thể đua đòi, yêu cầu tiền bạc, danh vọng, chăm chút kĩ thuật để kim chủ ngày một yêu thích họ hơn.

Nhưng một cô gái mới mười sáu tuổi sẽ không thể suy nghĩ và hành động như vậy…

Thiên Lạc thấy rằng, anh nhất định phải làm một cuộc cải cách, thay đổi cô!

“Hả? Em nói gì cơ?”

Hàn Dạ ngạc nhiên ngẩng đầu lên từ xấp bài tập sau khi nghe Thiên Lạc đề nghị đưa Lục Minh Nguyệt đi mua sắm một số thứ.

“Em muốn đưa nó đi trung tâm thương mại.” Thiên Lạc lặp lại chắc nịch.

Hàn Dạ nhíu mày, vẻ mặt in rõ chữ “không”.

“Em có thể tự mua, không cần thiết phải đưa nó ra ngoài.”

Trước giờ anh và Hàn Phong Nguyên không cho phép cô ra khỏi cổng căn biệt thự này nửa bước, vì cô có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào.

“Nhưng em cũng không phải nó, làm sao biết được nó cần gì.” Thiên Lạc trước giờ ít khi nói chuyện với Hàn Phong Nguyên hay người lạ, chỉ lặng lẽ hành động, nhưng với Hàn Dạ thì anh cãi tay đôi đến khi nào đạt được mục đích mới thôi.

“Nhưng mà…” Thiên Lạc định nói tiếp nhưng anh thấy ánh mắt của người trước mặt có mùi đe dọa.

Hàn Dạ bỏ kính xuống, tựa lưng vào ghế. Anh như trở thành một con người khác. Vẫn điển trai ngời ngời nhưng khi đeo kính, anh là một người thầy nghiêm túc, mẫu mực, còn khi đã bỏ kính xuống rồi, trông anh thực giống một chàng trai đào hoa phóng túng. Mà thực sự là vậy…

“Hahahahahah!” Anh đột nhiên cười lớn. “Anh tin tưởng em, cứ làm những gì em muốn.”

Thiên Lạc sửng sốt một phen, mới nãy còn có biểu hiện muốn đuổi anh đi, sao giờ lại…Anh cười với Hàn Dạ “Được thôi…em có cần-“

“Khỏi, anh ấy nghĩ nhiều đến sắp thành một ông già rồi!”

Biết Thiên Lạc e dè anh trai của mình, Hàn Dạ ngay lập tức chặn lời của anh lại bằng quyết định chắc nịch.

Lúc này, người nào đó ở công ty hắt xì.

Được sự đồng ý của Hàn Dạ, Thiên Lạc liền đi đến “phòng của cô”.

Vậy là cô gái nhỏ sắp được thay đổi rồi! Liệu cô có thể vượt qua những ngày đau buồn mà sống vui vẻ không? Hãy chờ xem nhé!

LLM.

P/s: Tui đang cố gắng để có thể ra chap mới thật nhanh cho mọi người đây!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN