Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu - Chương 27: Buổi trưa ăn…?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
640


Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu


Chương 27: Buổi trưa ăn…?


Tại một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố.

“Anh chắc hay ăn ở đây lắm nhỉ?”

Hàn Dạ hỏi sau khi vừa ăn thêm một miếng cá.

“Cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn tìm những nơi có thức ăn thật ngon để dẫn em đi.” Hàn Phong Nguyên nhìn ngắm phong cảnh phía dưới. “Thêm tầm nhìn đẹp nữa.”

Anh em Hàn đang ngồi dùng bữa trêи tầng thứ năm mươi của tòa nhà EGM – tòa nhà nổi tiếng của thành phố với số lượng các nhà hàng nổi tiếng có thức ăn ngon và quy cách phục vụ chuyên nghiệp công thêm tầm nhìn ra sông, cảnh bao quát chỉ dành riêng cho những người có tiền.

“Nghe nói nhà hàng này là của một đầu bếp có tay nghề tốt trong lĩnh vực nấu nướng. Anh ta rất coi trọng chi tiết từ nguyên liệu đến cách chế biến, bảo quản, phục vụ nên nổi tiếng với chuỗi nhà hàng của mình. Bất kì thời điểm nào cũng đông khách.” Hàn Phong Nguyên kể không ngớt “Em xem anh đã phải tốn thời gian và công sức đến thế nào mới đặt được chỗ, anh…”

“Anh yêu em trai của anh nhất, biết rồi, nói mãi!” Hàn Dạ cười lắc đầu ngao ngán. Anh trai của anh nhìn lạnh lùng ít nói nhưng lại luôn nói nhiều như vậy chỉ để chốt rằng bản thân rất yêu quý đứa em trai nghịch ngợm của mình. Liên quan đến những gì xa hoa, giỏi giang, hoàn mỹ lại càng cảm thán nhiều hơn.

“Không phải lâu rồi chúng ta mới có dịp ngồi ăn bữa cơm cùng nhau sao?” Hàn Phong Nguyên gọi thêm nhiều món nữa.

“Vậy mà anh gọi món nhiều đến thế kia, không phải chủ yếu đến trò chuyện với em sao?”

Hàn Dạ nói thế nhưng anh lại là người ăn hầu hết các món được đem ra.

“Nghe anh nói về vị đầu bếp kia như vậy, hẳn là muốn gặp mặt lắm.”

“Ừ, anh đã gửi tin nhắn mong có một cuộc hẹn hợp tác với anh ta, anh ta vẫn hay xuất hiện trêи truyền thông nhưng lại thường xuyên từ chối các cuộc hẹn từ đối tác, thật không hiểu được.”

Hai anh em hàn huyên một hồi. Bỗng giọng nói của Hàn Phong Nguyên trầm xuống. “Thiên Lạc…em tin tưởng nó không?”

Hàn Dạ có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi này của hắn. Anh nhăn mặt: “Em đã nói rồi, thằng nhóc đó rất đáng tin cậy, anh đừng cứ giữ mãi định kiến với nó, dù gì mọi chuyện trôi qua cũng lâu rồi.”

“Dù gì nó cũng là con trai lại trong tuổi thiếu niên, thường xuyên tiếp xúc như thế, con bé kia cũng thuộc dạng “ngọt”, anh vẫn là không tin tưởng nó chịu đựng được.” Hàn Phong Nguyên biểu lộ rõ sự chán ghét, coi thường Thiên Lạc.

Hàn Dạ hết cách, đành kết thúc vấn đề: “Chứ chúng ta làm gì tìm được ai tin tưởng “chăm sóc” con bé đó với cái nhà sau khi em “chơi” xong bây giờ? Không như anh, em luôn đối xử tốt với nó, nó sẽ không phản bội em đâu.”

Chiếc xe ô tô chạy trêи đường được một đoạn thì Thiên Lạc ghé đậu vào một con hẻm cụt không người.

Suốt mười lăm phút xe chạy, cả cô và Thiên Lạc đều không nói gì, cô nằm ở đệm ghế sau suy nghĩ vẩn vơ về chuyện đã xảy ra ở nghĩa trang.

“Có chuyện gì sao?” Cô ngó Thiên Lạc hỏi.

“Đói không?”

“Ừm…tôi cũng hơi đói.

“Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi ăn ở trung tâm thương mại.”

Ăn sáng cũng lâu rồi, nên bây giờ nghe thấy sắp được ăn cô cực kỳ mừng rỡ. “Đồng ý.”

“Nhưng mà…” Anh nhìn cô “Sáng giờ chúng ta đi nắng lâu như vậy, cũng nên thay đồ khác. Với tôi lái xe quãng đường xa, thấy hơi mệt mỏi đau lưng, muốn chợp mắt một lúc.”

Cô hơi bất ngờ nhưng cũng cảm thấy có lí, hai người bọn họ đi khám bệnh rồi đến nghĩa trang, sau đó dầm nắng đổ mồ hôi nhiều như vậy, đi đến khu thương mại chắc người ta đuổi ra ngoài ngay mất.

Thiên Lạc ngồi lái xe chở cô đi khám rồi đến nghĩa trang, quãng đường rất xa, cô đã ngủ rồi, còn anh luôn phải tỉnh táo lái xe. Bây giờ mà lái tiếp về trung tâm thành phố chắc chắn chịu không nổi.

“Được nhưng mà, tôi…không có mang theo quần áo.” Cô ngại ngùng nói.

“Không sao, tôi luôn chuẩn bị đủ.” Nói rồi anh ra cốp xe sau lấy một chiếc ba lô. Trong đó có đựng quần áo của cô…và anh nữa.

“Anh tính đến chuyện mang quần áo của tôi đi luôn sao?!” Cô không khỏi ngạc nhiên với sự chuẩn bị này của Thiên Lạc. Anh thật là một con người tỉ mĩ, biết nghĩ cho người khác.

“Tôi đề phòng bất trắc thôi.”

Thật ra là mình lo khám phụ khoa là phải mang theo quần áo thay…

Xe của Thiên Lạ có thiết kế kính xe bên ngoài nhìn vào không thể thấy bên trong lại có thêm rèm cửa che lại nên cô không lo bị ai nhìn thấy.

Sau khi Thiên Lạc đưa quần áo, cô định thay luôn thì chợt nhận ra…

“Này, sao anh lại vào đây?” Lục Minh Nguyệt vội dừng động tác vì Thiên Lạc đã vào ghế sau ngồi.

“Anh đây thay đồ tắm rửa cho nhóc mỗi ngày, có nơi nào là chưa từng nhìn qua? Không có gì phải ngại cả!”

LLM.

P/s: cứ đà này thì mỗi ngày một chap hennnn, mấy chap này tui viết trước rồi up từ từ không á 😂

Vote và cmt cho Lam nha ^^

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN