Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu - Chương 35: Xin các anh nhẹ nhàng! (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1292


Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu


Chương 35: Xin các anh nhẹ nhàng! (H)


“Ở đây.” Hàn Dạ không nín được cười khi thấy cô nhóc cứ huơ tay như tìm thứ gì đó ở giữa chân anh.

Thở dài một tiếng, anh cầm tay cô đặt lên nơi đã sưng to thành một túp lều sau lớp quần.

Lục Minh Nguyệt tay nhanh nhẹn cởi quần anh, nam căn thô dài đã cứng đến đáng sợ. Không cần nhìn, nhờ xúc giác, cô vẫn cảm nhận được nó đã lớn đến như nào. Cô theo bản năng loát lên xuống côn thịt.

“Không còn sức mà còn cố chấp thế này. Đáng thương thật.” Hàn Phong Nguyên túm tóc để cô ngước đầu lên, mắt đối mắt với hắn. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, khinh bỉ trái ngược với đôi mắt ngấn nước, đỏ hoe, đau thương của cô.

“Ưm ưm ưm” Cô không thể nói, nên chỉ có thể vừa nhìn hắn vừa rêи rỉ để biểu đạt điều mình muốn nói.

Như hiểu được ý của cô, hắn cười khẩy rồi kịch liệt ra vào không thương tiếc trong khoan miệng bé nhỏ.

“Bên dưới được rồi đó anh.” Hàn Dạ thấy anh trai vẫn còn ép cô khẩu giao, anh liền nói. Anh đã lộng con nhỏ này ướt đẫm, giờ có thể cắm huyệt được rồi. “Anh không chơi là em chơi trước đó.”

Hàn Phong Nguyên nghe thế liền lườm Hàn Dạ “Chờ anh một lát.” Giọng của hắn trầm đi như Diêm vương ban lệnh.

Cắm thêm vài chục cái, hắn bắn ra dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ trực tiếp rót vào cổ họng cô.

Lục Minh Nguyệt giãy mạnh. Quá nhiều! Cô không nuốt hết được!

“Bỏ sót một giọt, tôi sẽ cắt thứ này.” Hắn vừa bắn vừa nhéo mạnh núm ngực của cô.

Bắn xong, hắn từ từ rút gậy thịt ra khỏi miệng cô.

Không thể phản kháng, cô còn sợ hắn sẽ thật sự phạt mình, đành phảiục Minh Nguyệt đành cam chịu nuốt từ từ, lưỡi đảo qua đảo lại, vòng quanh côn thịt để ɭϊếʍ cho sạch.

Hàn Dạ bế cô lên, đi qua phía giường. Lục Minh Nguyệt biết bọn họ sắp bắt đầu “làm” cô cùng lúc. Cô căng thẳng đến cứng đơ người, tim đập nhanh có thể nghe rõ từng nhịp.

Ngay khi Hàn Dạ vừa đặt cô xuống giường, Lục Minh Nguyệt dùng hết sức mình lăn ra mép giường rồi chạy ra khỏi phòng.

“Con nhóc này ngày càng lớn gan.” Hàn Dạ lắc đầu ngao ngán, anh nhìn qua Hàn Phong Nguyên rồi ung dung ra khỏi phòng.

Căn biệt thự này cô có thể chạy đi đâu?

Bịch! Bịch! Bịch!

Lục Minh Nguyệt chạy bán sống bán chết xuống cầu thang với một chiếc áo mỏng không thể che đi cảnh xuân.

Trốn ở đâu bây giờ? Cô nhìn quanh phòng khách nhưng chẳng có chỗ nào trốn được cả!

“Chạy cũng nhanh nhỉ?” Lục Minh Nguyệt giật bắn mình. Ngước lên phía cầu thang, anh em Hàn đã đi xuống, hai người họ cũng không thèm kéo quần che đi thứ giữa hai chân, thứ đó dựng thẳng như muốn đâm xuyên qua cơ thể cô.

Cô run rẩy bước lùi về phía sau liền vấp phải sofa, ngã xuống. Huyệt động lộ ra ngay trước mắt bọn họ.

Lục Minh Nguyệt chưa kịp phản ứng đã bị Hàn Dạ nắm lấy cổ tay kéo vào trong lòng. “Lâu lắm anh tôi mới được thư giãn, cô đừng làm anh ấy mất hứng. Rõ chưa?” Anh chỉ nói thầm vào tai cô, nhẹ nhàng tình cảm như người yêu, còn mang thêm vài nét cưng chiều.

“Á!”

ʍôиɠ của cô bị ngắt đau đến mức chảy nước mắt, dường như đã rướm máu.

“Xin anh nhẹ tay một chút! Tôi…hức…sẽ không chịu nổi! Làm ơn…” Bỗng cô nức nở ngã khuỵa xuống ôm chân anh, tiếng nấc xen kẽ trong từng lời nói, cô tuyệt vọng quá rồi, biết rõ mình không thể trốn thoát. Chỉ mong hai anh em có ɖu͙ƈ vọng kinh người này thương hương tiếc ngọc mà dịu dàng một chút với cô.

Lần nào làm với bọn họ xong, cô cũng như mất nửa cái mạng, chắc chắn có đổ máu cùng nước mắt.

Hàn Phong Nguyên đi đến kéo cô ra khỏi chân Hàn Dạ, nhất bổng lên rồi ném lên sofa. Sofa của họ là nội thất cao cấp, kϊƈɦ thước lớn, đệm lại êm nên không cần lo lắng cho việc ân ái.

Hắn đặt cô nằm ngửa, dạng hai chân thành hình chữ M, hoa huyệt không che giấu hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn. Hàn Phong Nguyên tách hai cánh hoa ẩm ướt, e lẹ ra, trực tiếp đi vào.

“A!” Dù đã cao trào, tiểu huyệt phân bố ra nhiều mật dịch nhưng cơ thể cô vẫn đau như cắt. Lục Minh Nguyệt nhắm nghiền mắt, thở gấp, tay bấu chặt chiếc gối bên cạnh.

Hàn Phong Nguyên vào được một phần ba cây, dù hơi chặt một xíu, hắn vẫn thúc eo, nguyên cây nhập động.

“Ư…anh từ từ…”

“Thả lỏng đi.” Thấy sắc mặt anh mình khó coi, Hàn Dạ nắm lấy tay cô, bao bọc bàn tay nhỏ nhắn trấn an. Anh còn vuốt tóc, hôn trán, cử chỉ dịu dàng thân mật, nếu không phải cô biết rõ mình đang bị cưỡng bức, chắc rằng sẽ nghĩ anh ta đang yêu thương mình.

Sướиɠ quá!

Sau khi Lục Minh Nguyệt thả lỏng người, kɧօáϊ cảm dần ập đến hắn, côn thịt phía dưới như được hàng ngàn cái miệng nhỏ ʍút̼ lấy, lâu rồi hắn không thưởng thức hương vị của con bé này, không ngờ lại ngày càng mê người như vậy.

Hắn bắt đầu cắm vào rút ra liên tiếp trong tiểu huyệt, bên trong bị càn quấy, bị chạm vào mọi ngóc ngách khiến Lục Minh Nguyệt nhạy cảm rêи rỉ yêu kiều. Tiếng rêи rỉ nỉ non dù cố gắng kiềm nén nhưng bất thành “Ư…A…a…ưm….”

“ɖâʍ đãng thật!” Hàn Dạ cúi người ʍút̼ lấy một bên иɦũ ɦσα tròn, tay ra sức vân vê bên còn lại.

Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu.

LLM.

P/s1: Tui ráng viết thật nhanh để không bị gián đoạn thịt của các nàng nhé!

À để mọi người dễ hình dung, tui có lấy ảnh trêи mạng để minh họa chân dung anh em Hàn và các nam chính khác rồi, chương sau không biết mọi người có muốn xem không?

P/s2: tui hóng đến ngày viết 5P, 6P, 7P, 8P quá ._.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN