Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu
Phiên ngoại 1: Những ngày đen tối (1) (Thiên Lạc)
Vì những ngày đó, mà đến giờ, mỗi lần Thiên Lạc chạm vào đầu, tóc, hay cổ là cơ thể cô sẽ đổ mô hôi, từng dây thần kinh căng ra, hơi thở dồn dập, thậm chí cơ thể còn bị bất động.
Một ngày sau khi anh em Hàn nói Thiên Lạc bắt đầu tắm rửa cho cô.
“Không! Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi!”
Tiếng hét vang vọng ra từ phòng tắm.
Lục Minh Nguyệt cầm lấy mọi thứ có thể ném vào người thiếu niên đang đứng trước mặt, cô không thể chịu đựng được việc bị thêm một ai khác chạm vào cơ thể của mình. Hai anh em Hàn là đã quá đủ rồi.
Bất cứ thứ gì cô ném, Thiên Lạc đều một né hai chụp, không có bất kỳ một món nào khiến anh bị thương.
Cô cứ ném, Thiên Lạc cứ bước đến gần. Lục Minh Nguyệt thầm ai oán. Nãy cô đang ngồi đọc sách thì anh đến kéo cô vào nhà tắm để anh ta tắm rửa. Lòng tự tôn của cô không cho phép nên ra sức từ chối nhưng anh ta vẫn như cũ muốn tắm cho cô.
Nhận thấy mình không thể ngăn Thiên Lạc lại, cô đành…
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Cô quay đầu chạy ra khỏi phòng tắm, mở cửa phòng rồi chạy ra hành lang, dù không biết bây giờ nên trốn ở đâu nhưng cứ thoát khỏi tầm mắt của cái người kia đã.
Thiên Lạc chỉ nhếch môi cười khinh bỉ. Sau đó anh đuổi theo sau cô.
Cô gái này cũng vừa mới đến đây được vài ngày, làm sao có thể quen thuộc mọi ngõ ngách trong căn biệt thự này mà chạy chứ. Không khéo lại bị lạc nữa chứ.
“Cứu! Cứu tôi với!! Có ai không cứu tôi với!”
Dù biết có hét cũng không ai nghe nhưng cô vẫn kêu cứu hết mức có thể. Cô không rõ hướng đi của mình, chỉ biết là phải chạy ra khỏi căn biệt thự này.
Cô chạy ra trang viên, nhìn phía sau thấy Thiên Lạc vẫn chưa đuổi tới nên phân vân không biết phải trốn ở đâu. Cô chạy ra từ cửa sau biệt thự nên chắc chắn Thiên Lạc sẽ không biết. Bỗng có cái gì đó to lớn và cao cao hấp dẫn ánh mắt cô.
Một tòa tháp.
Căn biệt thự này có năm tầng và tòa tháp thì cao bằng nó. Cô thấy những chiếc cửa sổ trêи thân của tòa tháp, xung quanh còn có những cây cổ thụ thật cao bao quanh.
Đúng là một nơi trốn lý tưởng!
Nhìn một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Thiên Lạc, cô yên tâm đi vào hàng cây.
Sau hàng cây chính là cửa của tòa tháp, dường như đã không ai đến sau nhiều năm nên cánh cửa đầy rêu mọc và bám bụi.
Nó không khóa.
Cô chỉ cần đẩy nhẹ tay cửa là mở.
Kétttttt.
Bên trong rất tối, nếu không phải bây giờ là ban ngày, có ánh sáng le lói rọi vào từ các cửa sổ thì đảm bảo cô sẽ không thấy gì.
“Nơi này, sao lại khác biệt đến vậy?” Cô từng bước đi vào bên trong, không quên khép cửa lại.
Trong khi căn biệt thự lúc nào cũng mới toanh, sạch sẽ, sáng bóng, mang đậm sự quý tộc và phản ánh độ giàu có của Hàn gia thì phía sau nó lại có một tòa tháp cũ kĩ, nếu không đến gần sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của nó.
Chỉ có duy nhất một cầu thang xoắn ốc để đi lên các căn phòng. Ở đây nhiều phòng đến vậy, làm sao Thiên Lạc có thể tìm thấy cô chứ.
Nhưng cô không biết, quá khứ của anh gắn liền với tòa tháp này…
Cô đi lên và chọn đại một căn phòng. Cô sợ bóng tối nên khi thấy bên trong không có bất kỳ ánh sáng nào từ cửa sổ, cô hơi do dự.
Kétttt!
Cái gì! Thiên Lạc đã vào trong rồi sao, nếu bây giờ cô không nhanh trốn đi thì chắc chắn sẽ rất thảm!
Cô chạy lên căn phòng nằm ở đỉnh tháp, may quá ở căn phòng này, có một cái cửa sổ đang mở, gió lùa và ánh sáng chiếu vào làm cả không gian giảm đi sự u tối.
Lục Minh Nguyệt đi vào, đóng cửa lại và núp sau một chiếc thùng cát tông to. Cô thầm mong Thiên Lạc không tìm ra mình.
Trong khi đó người thiếu niên vừa đi lên cầu thang, vừa hồi tưởng về những chuyện xảy ra trong quá khứ, tuổi thơ của anh gắn liền với tòa tháp cao cũ kĩ này.
Cũng khá lâu rồi…
“Mày không có tư cách bước vào Hàn gia!”
“Thứ con hoang!”
“Đừng nghĩ tới việc động vào một món đồ chơi nào của tao!”
“Thằng nhóc này, mày dám làm vỡ chai nước hoa mà Nguyên tặng tao sao!”
Bốp!
Một tiếng động vang lên kéo anh trở về thực tại. Ánh mắt anh lúc đầu còn hoảng hốt nhưng ngay sau đó liền quay lại sự lạnh lùng vốn có của nó và cả…tàn ác.
Anh bước nhanh trêи những bậc thang, tay nắm chặt thành đấm.
Trêи lầu.
Lục Minh Nguyệt cảm thấy bất an với sự hậu đậu của bản thân. Cô núp mãi cũng chán, vì mãi không thấy Thiên Lạc vào. Haha chắc cô trốn kĩ quá nên anh ta không thể tìm thấy cô rồi.
Nụ cười đắc ý hiện trêи môi cô.
Bốp!
Vì cười nên cô lỡ đụng khủy tay vào thùng, mọi thứ trong đó bị đổ ra sàn!
Chết rồi, tiếng động nãy Thiên Lạc liệu có nghe thấy?!
Trong lúc cô đang hoang mang thì…
Rầm!
Cánh cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo.
“A-Anh…”
“Cô gan lắm, dám lên tận đây!”
Ông trời ơi, có một cái cửa sổ bên cạnh, không lẽ giờ cô nhảy xuống?
LLM.
P/s: Vote và cmt để tui có thêm động lực ra chap mới thường xuyên nà
Warning: phần 2 của phiên ngoại 1 này khá là bạo lực, có thể các bạn không chịu nổi….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!