Tình Yêu Học Trò - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Tình Yêu Học Trò


Chương 13


Chờ mãi cũng đến lúc bố mẹ đi làm về, trời ơi đói quá, cũng may là còn chịu đựng được đến lúc mẹ nấu cơm xong. Ăn xong bữa cơm trưa , 2 anh em lên phòng nói chuyện với nhau, chả hiểu sao cứ dính nhau như vậy nữa, gọi là ” nối khố ” cũng chả sai .

– Này, chú bằng này tuổi đã có bạn gái chưa?

– Em có rồi, mới được vài tuần thôi à.

– Mà này, anh khuyên nên tập trung vào việc học , chớ nên để mấy chuyện tình cảm ảnh hưởng nhiều đến mình. Nghe chưa?

– Em biết mà, anh vẫn còn coi em còn bé hả.

– Chú bao nhiêu tuổi mà không nhỏ hả, như anh đây này, đại học năm 2 rồi mới yêu nhau đó.

– Đấy là anh, chắc tại anh ngố ngố quá nên lâu như vậy mới có bạn gái hả. Haha

Vừa nói xong thì ông anh cốc đầu tôi một phát đau điếng. Hồi nhỏ cứ bị anh cốc đầu là tôi cảm thấy rất khó chịu , nhưng lần này lại không như vậy, tôi cảm thấy rất vui . Chắc tại anh em xa nhau 5 năm nay, anh lại ít khi về nhà nên tôi nhớ anh, tình cảm anh em thật đáng quý. Đang vui thì tự nhiên tôi bị tào tháo đuổi, khỉ thật, vừa ăn cơm mà, thế là tôi chạy vù vào nhà vệ sinh để giải quyết. Quay trở lại phòng thì gặp anh tôi đang cười lăn lộn bên cái máy vi tính, tò mò có chuyện gì xảy ra nên tôi bước lại gần. Trời ơi, thằng anh vào đọc nhật kí của tôi , híc, xấu hổ quá, cái nhật kí này tôi viết khi bắt đầu yêu, bao nhiêu cảm xúc , suy nghi tôi đều viết vào đó. Thế mà giờ đây bị lộ mất rồi, nhục quá, xấu hổ quá

– Đây, anh trả chú này, anh không có ý định xem đâu, tại vừa mở máy ra thì thấy cái nhật kí nó đập vào mắt nên xem thôi.

– Anh đã đọc hết rồi à?

– Không, anh đọc đoạn đầu thôi, mà chú viết cũng cảm xúc lắm đấy, đúng là chú đã trưởng thành rồi, 5 năm qua thật không phí. …

Anh không ở cạnh chú thì chú cũng phải biết tự đứng lên và chăm sóc mình, nhớ chưa.

– Em nhớ rồi, cái này anh nói mấy lần rồi. Lần nào về nhà anh cũng ca bài ca này.

– Nhắc lại nhiều lần không bao giờ là thừa. Mà anh chỉ về nhà 2 ngày thôi, ngày kia là anh phải về trường, năm cuối bận rộn lắm.

– Thế mai anh em mình đi chơi nhé, lâu lắm em không đi chơi với anh, từ Tết năm ngoái rồi.

– Ừ, để mai. Bây giờ chú làm gì thì làm đi, anh phải ra ngoài chút.

– Anh nhớ về sớm đấy .

– Anh biết rồi.

Anh đi rồi, còn lại một mình tôi trong phòng. Ngày kia là thi học sinh giỏi rồi, thôi thì lấy tài liệu ra ôn vậy. Ngồi đọc được một lúc thì phát chán , vứt tài liệu đấy . Nằm dài trên giường, suy nghĩ vớ vẩn đôi chút. Thôi, bật máy làm trận dota giải tỏa nào , đang cao trào thì mẹ tôi gọi :

– T. Xuống đây mẹ nhờ tý.

Thế là phải bỏ dở trận dota, tiếc ơi là tiếc:

– Có chuyện gì thế mẹ?

– Đi chợ mua cho mẹ mấy con cá. Anh con về nên mẹ nấu ngon một tý.

– Hay quá, thế là có canh cá ăn rồi

Vội vàng lấy xe ra và lao đi chợ, đây rồi, chỗ bán cá đây rồi. Nhiều cá quá, biết mua con nào đây? Đang loay hoay thì bỗng em Ly xuât hiện. Trời sao mà trùng hợp quá, em ấy cũng đi chợ như tôi

– Anh T. Anh cũng đi mua cá hả?

– À ừ, mà anh chả biết phải mua loại nào cả.

– Anh định mua để làm gì?

– Mẹ bảo anh mua về nấu canh.

– À, nếu nấu canh thì phải mua cá lóc, canh chua cá lóc thì ăn ngon lắm anh à.

– Được, anh nghe theo em mua cá lóc .

– Em tưởng chỉ có con gái mới đi chợ, đây là lần đầu tiên em thấy con trai một mình đi chợ đấy. Hihi

– Chuyện, anh là con ngoan của mẹ mà . ( Lại sĩ gái, cái tật mãi không chừa )

Xác định được là mua cá lóc, thế là tôi bước vào trong nói với bác bán hàng :

– Bác ơi, bán cho cháu một con cá lóc.

– Đây, cá của cháu đây.

Mải xem cá, quay ra thì đã không thấy Ly đâu rồi, chắc em ấy phải đi mua cái gì đó. Tự nhiên tôi có cảm giác thất vọng, nhưng cái cảm giác ấy cũng qua rất nhanh khi mà nghĩ đến món canh cá sắp được ăn tối nay . Về nhà đưa cá cho mẹ , lên phòng cầm cái điện thoại, trời đất, em Quỳnh gọi mình mấy lần rồi. Ngay lập tức gọi lại cho em ấy :

– Alo? Quỳnh à.

– Anh làm gì mà em gọi mấy lần không trả lời thế?

– Anh xin lỗi, anh vừa đi chợ giúp mẹ.

– Ít nhất anh cũng phải mang theo điện thoại chứ, không là em lo lắm đấy.

– Rồi, anh nhớ rồi, lần sau anh sẽ mang theo, được chưa, cưng của anh không cần phải lo nữa nhé

– Hứ, ai là cưng của anh chứ.

Không biết tại sao tôi rất thích nghe giọng giận dỗi của em, chắc tôi nghiện mất rồi.

– Không cưng thì là gì, em nói anh nghe nào

– Em không biết, hihi.

– Quỳnh này, anh nhớ em.

– Em cũng thế!

– Hay anh qua nhà em nhé.

– Không được, anh còn phải học chứ.

– Anh đùa thôi, chứ bây giờ muốn đi anh cũng không đi được . Haha.

– Ứ đâu, anh toàn trêu em thôi.

– Haha. Thôi, anh xin lỗi cưng, để sáng mai anh chuộc lỗi nhé. Yêu cưng nhiều.

– Em phải đi nấu cơm đây, yêu anh lắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN