[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu (18+)
Chương 17 : Trở về
Bỗng cô quỳ thụp xuống trước mắt anh, đôi mắt của anh mở to nhìn cô chằm chằm đầy vẻ ngạc nhiên.
– Erena?
Đáp trả lại câu hỏi đầy ngạc nhiên của anh là nụ cười đầy ẩn ý của cô. Cô cười khì khì rồi dùng tay kéo nhẹ khóa quần của anh xuống, khéo léo lôi “thằng bé” của anh ra ngoài.
– N…Này! – Anh có chút lúng túng, bất giác hơi đỏ mặt vì sự chủ động bất ngờ của cô.
– Hãy để em chuộc lỗi. – Cô nhếch mép cười.
Cô ngước mắt nhìn anh, hai tay vẫn vuốt ve “thằng bé” nhè nhẹ, miệng cô cười thích thú.
– Anh chưa từng được làm thế này, phải không? – Giọng nói của cô như đã một phần kích thích anh, hơn nữa, nhìn cô từ góc nhìn này thật sự rất quyến rũ.
Vừa dứt lời, cô đã lè lưỡi ra và liếm lấy nó như một que kem. Những âm thanh dâm dục đó vang lên khắp buồng.
Anh khẽ xuýt xao nhè nhẹ, người cũng rùng mình một chút, hai tay nắm chặt lại.
Đầu lưỡi mềm mại, uyển chuyển của cô như cuốn lấy anh, cảm giác này hoàn toàn mới lạ, “súng” của anh trở nên cứng và to hơn.
Cô mỉm cười khoái chí rồi ngậm chặt nó vào miệng, di chuyển đầu một cách điệu nghệ, cái tiếng “ẩm ướt” ấy lại một lần nữa phát ra khiến anh nóng hừng hực trong người.
– Em học cái trò này ở đâu vậy? – Anh ngập ngừng nói với cô, hơi thở cũng gấp gáp hơn trước.
Cô vẫn im lặng và làm việc của mình, có lúc còn mỉm cười coi bộ thích thú lắm. Nó đang to dần, to dần trong khuôn miệng nhỏ của cô.
Miệng cô “nuốt trọn” thằng nhỏ của anh, khiến anh không kiềm chế được lâu thêm nữa.
– Nếu em cứ làm mạnh như vậy, tôi… – Người anh run lên nhè nhẹ, giọng nói lạc đi một chút.
Cô vẫn liếm mút nó thật mạnh, đôi mắt ngước lên nhìn anh coi bộ rất gợi cảm.
Mặt anh đang đỏ, đôi mày chau lại, mắt cũng nhắm hờ như đang hưởng thụ.
Bỗng cái thứ cứng nhắc, nóng hổi trong miệng cô trở nên to hơn, cô cảm nhận được một dòng chảy gì đó sắp bắn thẳng ra.
Anh nắm chặt tay, thứ dịch màu trắng ấy được bắn ra, trào thẳng vào khuôn miệng của cô khiến cô hơi giật mình.
Anh thở hổn hển, đưa mắt nhìn xuống người con gái kia mà bản thân không thể kiềm chế thêm.
Cô thản nhiên đứng dậy, chỉ tặng anh một nụ cười khiêu khích anh rồi quay lưng bước đi.
Anh nhíu mày kéo hông cô lại, áp sát vào người mình. Hơi thở của anh phả vào tai cô đã khiến cô nổi da gà trong phút chốc.
– Em làm vậy với tôi rồi bỏ đi là xong sao? – Giọng nói đầy sự quyến rũ của anh đã khiến cô rạo rực một chút.
Cô đánh mắt nhìn xung quanh như muốn đánh trống lảng, lời nói cũng có chút gượng gạo.
– Em đã chuộc lỗi rồi mà. – Cô thì thầm nhỏ nhẹ.
– Tôi chưa xong chuyện với em. – Anh thì thầm vào tai cô thật quyến rũ, hơi ấm ấy cô có thể cảm nhận thật rõ.
– Em nghĩ em là ai mà dám đùa giỡn với tôi? – Nói rồi anh vòng tay ra phía trước, luồn vào trong quần của cô mà khẽ cười nhếch mép.
– Em “chuộc lỗi” với tôi mà lại ướt tới vậy sao? – Anh cười khẩy một cái khiêu khích cô. Đôi môi anh hôn nhẹ vào cổ cô, rồi cắn nhẹ đồng thời mút mạnh, một vết thâm tím đã hiện lên rất rõ trên làn da trắng hồng của cô.
– Dạo này em hư quá đấy. – Anh nói bằng giọng gợi tình vô cùng, đồng thời thọc các ngón tay vào trong cô.
Cô nhắm nhẹ mắt, miệng khẽ rên lên nhè nhẹ. Tay kia của anh cũng tận dụng thời cơ mà luồn vào trong áo cô, sờ nắn nó một cách thô bạo.
Anh tiếp tục thọc ngón tay vào sâu hơn, bên trong cô đang siết chặt lấy các ngón tay của anh, nó thật nóng.
– V…Victor… – Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, các ngón tay của anh cũng ngày một chuyển động nhanh hơn.
Cô vì đạt tới khoái cảm mà không thể kiềm chế được thêm, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, người hơi gập lại về phía trước.
Anh rụt tay lại, trong lúc cô chưa kịp hoàn hồn, chiếc quần legging của cô đã bị tụt xuống từ khi nào không hay.
Người cô vẫn hơi gập lại, vì mất thăng bằng mà chống nhẹ tay vào cửa.
Bỗng vật cứng, nóng ấy chạm vào cửa mình khiến cô giật mình quay ngoắt đầu ra phía sau.
Anh mạnh bạo đút nó vào sâu bên trong cô, khiến cô nhất thời rên mạnh lên một tiếng. Cái cách anh liên tục đẩy ra đẩy vào như vậy khiến cô như phát điên.
– A…anh…mạnh bạo quá! – Cô rên lên mỗi lúc một to, hai tay chống mạnh vào cửa.
– Nhỏ mồm thôi, em muốn cả cái máy bay này tỉnh giấc vì tiếng rên của em à? – Anh vẫn nói bằng cai giọng quyến rũ chết người ấy khiến cô càng thêm rạo rực.
– Chỉ là… anh mạnh bạo quá! – Cô thở hổn hển, những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt cô.
Chưa dừng tại đây, anh dùng một tay nhấc đùi cô lên, xoay ngang người cô ra để tăng độ kích thích, vật ấy đâm ngày một sâu vào trong.
– Đây là hình phạt của em. – Anh nghiến răng nói, đồng thời nhấp thật mạnh.
Cô không thể kiềm chế được dục vọng của bản thân, liền dùng tay che miệng lại, rên ư ư rất kích thích.
Tiếng “nhóp nhép” vang lên, hòa cùng với tiếng rên rỉ trong hoan lạc đã bao trùm cả buồng.
– Không được rồi… Em ra mất! – Cô thở hổn hển, mắt nhắm nghiền lại và rên lên.
Anh vẫn nhấp ra nhấp vào liên hồi, đột nhiên cảm nhận được một dòng gì đó sắp trào dâng, anh liền rút nó ra khỏi cô.
Dòng nước trắng đục ấy bắn thẳng lên cặp mông trắng nõn nà của cô, nó thật ấm, cô thở hồng hộc đầy mệt mỏi, liền ngồi phịch sang bên hông cửa.
Trái ngược với cô, anh lại tỏ ra rắt thản nhiên, liền khéo khóa quần, chỉnh đốn lại quần áo và thẳng thừng bước ra ngoài.
Bước chân anh nhẹ nhàng đi dọc đường giữa của máy bay, xung quanh là ánh đèn mờ ảo, những vị khách vẫn ngủ rất ngon.
Anh tựa lưng vào ghế của mình, đôi mắt nhằm hờ lại mà thở một cách nhẹ nhõm.
Anh với tay tắt chiếc đèn nhỏ trên đầu mình, hai tay đan vào với nhau, ngay ngắn đặt trên bụng.
Cảm giác vừa rồi cô đem lại cho anh, không có gì phải bàn tới, đơn giản vì nó đã quá quen thuộc.
Nhưng chỉ vài phút sau, đôi mày anh lại nhíu lại, giống như đang suy tư.
Trong đầu anh hiện tại có phần rối bời. Vẻ mặt trầm ngâm của anh như đang vướng bận chuyện gì đó trong lòng.
Chỉ một lát sau, anh đã chìm vào giấc ngủ. Bất chợt có gì đó như dựa vào vai anh, bất giác nhắm mắt ngủ theo.
***
“Thưa các hành khách, hiện tại chúng ta đã đáp xuống sân bay Nội Bài của Hà Nội, mời các hành khách kiểm tra lại đồ đạc, hành lý của mình và nhớ mang theo khi xuống máy bay. Cảm ơn quý hành khách đã tin tưởng và lựa chọn VNAir cho chuyến đi của mình.” Cơ phó thông báo qua bộ loa.
Các hành khách trên đây đều lấy hành lý xuống, xếp thành một hàng lần lượt xuống máy bay.
Anh nheo mắt nhìn xa xăm, làn gió heo may thổi nhẹ qua mặt anh đem lại cảm giác se se lạnh. Cơn gió của mùa thu vốn rất dễ chịu, nhưng sao anh lại cảm thấy chán ghét nó tới vậy?
Chiếc taxi đi thẳng từ sân bay Nội Bài về một khách sạn 5 sao nằm giữa thủ đô Hà Nội.
Nhân viên đẩy đồ của anh và cô lên phòng, mọi thứ ở đây đều rất tuyệt, phục vụ tốt, phong cảnh đẹp nhưng những điều đó cũng chẳng khiến anh phải bận tâm.
Cô nhảy lên chiếc giường đôi sang trọng, nằm dang rộng tứ chi, thở phào nhẹ nhõm.
– Ahh! Cuối cùng cũng được ngả lưng thoải mái rồi! – Cô nói trong niềm vui sướng.
Người đàn ông ấy vẫn lạnh lùng vô tâm, chỉ âm thầm đứng trước gương và thay từ áo sơ mi trắng sang chiếc sơ mi đen huyền bí.
Anh mặc chiếc áo vào người, khuy vẫn chưa cài cái nào nhưng hai tay đã buông thõng xuống, ánh mắt đượm buồn.
– Em có thể tự lo liệu mọi chuyện khi tôi ra ngoài một chút không?
Cô quay mặt nhìn anh, vẫn là giọng điệu ấy, vẫn là câu hỏi như mọi khi nhưng sao hôm nay nó lại đượm buồn, sao mặt anh lại ủ rũ như thế?
Cô ngồi bật dậy, ngạc nhiên vô cùng.
– Anh ổn chứ? – Câu hỏi của cô khiến anh có vẻ như khó trả lời, đành lẳng lặng cúi mặt xuống đất.
Cô đặt chân xuống giường, bước nhẹ tới chỗ anh, hai tay nhẹ nhàng kéo hai vạt áo của anh vào với nhau, tay khéo léo cài từng chiếc cúc áo vào cho anh.
– Nếu anh cảm thấy không khỏe thì hãy nói cho em biết nhé. – Giọng nói cô cất lên khe khẽ, nhỏ nhẹ như một thiên thần.
Anh đưa mắt nhìn xuống cô, khoảng cách từ đầu anh xuống đầu cô là 20cm, khoảng cách ấy giữa hai người là vô cùng hoàn hảo.
Với góc độ này, anh luôn nhìn được những nét đẹp nhất của cô, hàng mi dài cong cong, sống mũi cao, thẳng tắp, cùng với dôi môi mỏng manh, căng mọng và quyến rũ ấy, có lẽ cô đã làm xiêu lòng không ít đàn ông.
Bàn tay cô khéo léo cài từng chiếc khuy áo vào cho anh, thậm chí còn vuốt vuốt cho phẳng phiu. Anh vẫn chăm chú nhìn cô mãi không thôi.
Cô mỉm cười nhè nhẹ, tỏ vẻ hài lòng với chiếc áo của anh. Đôi mắt to tròn chứa đựng cả đại dương bao la ấy ngước lên nhìn anh, bắt gặp một ánh mắt ấm áp đang nhìn mình đắm đuối.
Cô sững lại vài giây vì bất ngờ, nụ cười cũng trở nên gượng gạo dần do ngại ngùng, cô đánh nhẹ mắt nhìn xung quanh, không khí trầm mặc đến mức nhịp tim của cô, anh có thể nghe rất rõ.
Ánh mắt ấm áp ấy của anh như nuốt trọn con tim cô trong phút chốc, nhịp tim cô tăng vọt, chẳng cần nói nhiều cũng biết nàng đây đang bối rối nặng.
Anh nhắm hờ mắt vào, cảm tưởng như anh cũng sắp ghé sát xuống gần mặt cô, cô bất giác nhắm mắt lại, miệng hơi cười mỉm.
Bỗng cảm thấy im ắng, hơi ấm từ người đàn ông trước mặt không còn nữa, cô giật mình mở mắt ra, thấy anh đã bỏ đi từ lâu.
***
Chiếc taxi trở hai người dừng lại tại một bãi đất hoang. Cô lon ton sau bóng lưng to lớn phía trước, bước vào bãi đất hoang vu này.
Cỏ mọc xanh rờn, cây cao bóng cả, trời trong xanh, không khí cũng rất thoáng đãng.
Cô hít thở một hơi thật thoải mái nhưng chợt cảm nhận được một không khí thật lạ.
Anh dừng chân trước một bóng cây cổ thụ, cỏ mọc xanh rờn xung quanh, hoa dại cũng chen nhau mà mọc lên thành cụm.
Trước mặt anh là một bia đá nhỏ được cắm dưới gốc cây, bia đá ấy không quá trang trọng, nhưng không tới mức quá thô sơ, phía trên còn có một di ảnh nhỏ được khắc vào đó, chỉ đặc biệt là, không hề có tên tuổi.
Anh đặt nhẹ bó hoa cúc trắng xuống dưới bia đá ấy, ánh mắt thấm đẫm nỗi buồn cứ nhìn chằm chằm vào đó không nguôi.
Một cơn gió heo may lại thổi qua mặt anh, khiến tóc anh bay ngược sang một bên, mắt anh hơi nheo lại, đôi mày cũng nhíu vào, sao anh lại yêu nó tới vậy?
“Mẹ ơi, con về rồi đây.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!